...
Cha Đường ngồi một bên, nhích qua một tí là bác cả Đường và gia đình của chú ba Đường.
Đội trưởng đang phê bình người khác, vẫn là kiểu phê bình chỉ đích danh.
"... Ba người này, lúc chúng tôi lao đầu làm việc chăm chỉ thì bọn họ lại có thể đi tìm chỗ ngủ! Đây là hành vi gì các đồng chí nói xem? Đây là hành vi lười biếng, nó rất xấu đấy!"
Đội trưởng khoảng bốn mươi tuổi, giọng nói rất lớn, ba người được chỉ tên đứng bên cạnh đỏ bừng cả mặt, Phong Ánh Nguyệt nhìn lại đó vài lần.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Đường Văn Sinh thấy thế liền nghiêng người hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Em chỉ nghĩ rằng..." Phong Ánh Nguyệt nói nhỏ: "Nếu biết đỏ mặt thì tại sao còn muốn giở trò chứ?"
"Chỉ là sự may rủi mà thôi."
Đường Văn Sinh đáp.
"Cũng đúng." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Sau khi đội trưởng phê bình xong thì lại bắt đầu khen ngợi những thành viên làm việc tích cực trong nhóm, cuối cùng nói một số chuyện bên lề rồi kết thúc cuộc họp.
Đường Văn Sinh lấy chiếc ghế mà Phong Ánh Nguyệt đang ngồi đi về phía cha Đường và những người khác đi về phía sườn núi.. harry potter fanfic
Các bậc cha chú đang nói chuyện ở phía trước, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đi phía sau, trong chốc lát đã nhìn thấy được một đám cỏ đuôi chó.
Ngay khi đến ngã rẽ, mọi người nhìn thấy Nguyên Đản điên cuồng chạy đến.
"Mẹ!"
Nguyên Đản hét lên.
"Ôi..." Phong Ánh Nguyệt nhét nắm cỏ đuôi chó vào tay Đường Văn Sinh, cô đón được quả pháo nhỏ: "Kêu cha đi con."
"Cha." Nguyên Đản nắm tay của Phong Ánh Nguyệt rồi cẩn thận nhìn qua Đường Văn Sinh, sau đó nó nhỏ giọng gọi anh.
"Ừm." Đường Văn Sinh gật đầu.
"Mẹ ơi, bà bảo hôm nay mẹ sẽ không đi?"
Nguyên Đản ngẩng đầu lên hỏi cô.
"Không đi nữa, ở nhà thêm vài ngày, khi nào mẹ lên huyện thì mẹ sẽ dẫn con theo."
"Ở lại đó luôn sao mẹ?" "Ở lại đó được thì tốt chứ sao con." Phong Ánh Nguyệt cười đáp.
"Nhưng con sẽ nhớ ông bà nội." Nguyên Đản vô cùng xoắn xuýt, Phong Ánh Nguyệt nắm bàn tay nhỏ bé của nó và tiếp tục tiến về phía trước.
"Chuyện này thì dễ lắm, nếu con nhớ họ thì chúng ta sẽ về đây mấy ngày, nhưng sẽ chờ đến lúc con học xong rồi đến kì nghỉ thì con mới về đây được."
Nguyên Đản vẫn không hiểu hết ý nghĩa của ngày nghỉ là gì, hôm nay nó rất vui bởi vì cha và mẹ sẽ ở nhà thêm vài ngày nữa, mặc dù nó có hơi sợ cha nó nhưng nó vẫn rất vui vẻ.
Khi họ về đến nhà, Đường Văn Tuệ đang quét dọn sân vườn, khi thấy bọn họ trở về cô lập tức chạy ra đón: "Cha với mẹ nhờ anh ra sau nhà đóng giúp cái kệ, chị dâu ba, em hái được nhiều trái cây dại, em đã rửa sạch và để trên bàn rồi, chị vào ăn thử xem sao."
Đường Văn Sinh cũng đi ra phía sau.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt rửa sạch tay liền bị Nguyên Đản kéo lên nhà ăn trái cây dại, chờ đến khi Đường Văn Tuệ bước vào, cô hỏi: "Sao chị không thấy chị dâu hai đâu vậy?"
"Sáng sớm hôm nay chị dâu hai về nhà mẹ thăm anh trai rồi ạ." Sau khi Đường Văn Tuệ ngồi xuống rồi nói: "Lúc làm việc thì bị thương ở tay, em nghe có vẻ nghiêm trọng dữ lắm."
"Có chuyện như vậy sao." Phong Ánh Nguyệt có hơi ngạc nhiên: "Không đi bác sĩ sao em?"
"Chỉ lên trạm y tế trên thị trấn rửa vết thương thôi, không lên bệnh viện trên huyện, có người trong nhóm nhìn thấy mới về nói với cha mẹ, bằng không cũng không ai biết được."
Đường Văn Tuệ nói.
Ban đầu Phong Ánh Nguyệt muốn ra phía sau giúp đỡ, nhưng mẹ Đường đã qua đây rồi, vì thế mẹ bảo các cô đừng đi, chỉ cần ngồi trong sân rồi trò chuyện thôi.
Phong Ánh Nguyệt bế Nguyên Đản, cô nâng bàn chân bé tí của nó lên rồi lấy tay đo đạc, Nguyên Đản ngoan ngoãn để cô lắc qua lắc lại.
"Mấy ngày nay mấy đứa về đây còn bọn nhỏ thì như thế nào?"
"Mấy hôm trước con đã xem qua bài tập của bọn nhỏ, chỉ cần chú ý nghe giảng trên lớp rồi làm bài thì không có vấn đề gì lớn cả."
Phong Ánh Nguyệt cười đáp.
"Chị dâu ba giỏi thật." Đường Văn Tuệ tán dương.
"Đừng có thổi phồng chị quá, khen hoài chị đỏ mặt mất." Phong Ánh Nguyệt cười khúc khích, thấy con của bác cả Đường chạy đến, cô liên buông Nguyên Đản ra, hai đứa nhóc cùng nhau nghịch trong bùn.
Nhìn thấy hai đứa trẻ ngây thơ vô lo vô nghĩ, mẹ Đường nhỏ giọng nhắc tới bác gái cả.
"Sức khỏe của bà ấy ngày ngày không ổn, càng ngày càng gầy đi, mẹ nói đưa bà ấy đi bệnh viện nhưng bà ấy nhất định không đi, còn nói chỉ là bệnh cũ mà thôi, không chịu đi bệnh viện đóng tiền viện phí."
"Không khuyên được sao ạ?"
Phong Ánh Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Mẹ Đường cau mày lắc đầu.
...