...
Thêu trùm đầu 2
Đường Văn Sinh cầm túi đi ra, anh đã sớm lấy đồ vật bên trong ra. Phong Ánh Nguyệt nhận lấy túi, tất nhiên cảm nhận được bên trong cũng không còn, cô cười nhìn qua, Đường Văn Sinh cũng cười cười.
Chị dâu Triệu cũng không có thời gian nhìn hai vợ chồng son trêu nhau, sau khi nhận lấy túi tinh tế đánh giá, vẻ mặt mừng rỡ: "Chị thấy được, nhưng không biết có thể thêu trùm đầu hay không?”
"Buổi chiều em về hỏi em ấy một chút, nói xem khăn trùm đầu phải thêu như thế nào, nếu em ấy nắm chắc thì em sẽ đón em ấy tới, ngày mai cùng chị dâu qua bên kia thương lượng."
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Đường Văn Sinh nói.
“Được!”
Vì thế sau khi Trịnh Văn Văn đến nhà thì Đường Văn Sinh chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này trời đang nóng, Phong Ánh Nguyệt thấy anh mang đồ cho người nhà cứ như vậy ra cửa, lập tức gọi người lại, gỡ mũ từ trên tường đưa qua: "Đội mũ rơm.”
"Được."
Đường Văn Sinh khom lưng dựa đầu lại gần, trong nụ cười hề hề lén lút của Trịnh Văn Văn, Phong Ánh Nguyệt nhịn cười đội mũ rơm cho anh: "Trên đường chậm một chút.”
"Ừm."
Sau khi Đường Văn Sinh đi, Phong Ánh Nguyệt đi đến bên cạnh bàn xoa xoa đầu Trịnh Văn Văn: "Cháu cười cái gì?”
"Cháu cười chú Đường giống như trẻ con, có điều tình cảm của thím thật tốt, không giống cha mẹ cháu, bọn họ rất hay cãi nhau." Trịnh Văn Văn thở dài như người lớn: "Bà nội cháu ngược lại không cháu cãi nhau với ông nội, thì cãi nhau với mẹ cháu..."
Một lời này của Trịnh Văn Văn làm cho Phong Ánh Nguyệt có chút cảm khái, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Mặc dù chủ nhiệm Lý được coi là phụ nữ ưu tú ở thời đại này, trong nhà cũng không ra sao.
"Cháu cẩn thận học hành, phải nhớ kỹ, đọc sách không chỉ là để cho người nhà thầy cô vui mừng và đạt kết quả tốt, quan trọng hơn cháu sẽ có rất nhiều kiến thức, thêm màu sắc cho cuộc sống sau này của cháu."
Trịnh Văn Văn như hiểu như không, nhưng vẫn gật đầu: "Cháu sẽ chăm chỉ đọc sách!”
Lúc Đường Văn Sinh trở lại đội sản xuất, Đường Văn Tuệ đang phơi nắng lương thực của đội sản xuất bên bờ đê, Xuyên Tử nói với Đường Văn Tuệ là Đường Văn Sinh đang tìm cô ấy, Đường Văn Tuệ tìm người thay vị trí của mình, vội vàng trở về nhà.
"Anh ba, có chuyện gì vậy?"
Cố ý trở về tìm mình, Đường Văn Tuệ cảm thấy hẳn là chuyện lớn.
Mẹ Đường ở nhà phơi lương thực bọn họ đổi về, Nguyên Đản đứng bên cạnh Đường Văn Sinh, sau khi Đường Văn Sinh uống nước xong, Nguyên Đản nhận chén men trong tay anh cất đi, sau đó lại trở về.
Đường Văn Sinh xoa đầu nó một cái, nói chuyện với Đường Văn Tuệ về việc chị dâu Triệu tìm người thêu khăn trùm đầu. "Em, em có thể thử xem."
Đường Văn Tuệ kích động không thôi, tim đập rất nhanh.
"Đi huyện với anh, ngày mai cùng chị dâu Triệu qua nghe yêu cầu bên kia, có thể làm được thì làm, không được chúng ta coi như giải sầu."
Đường Văn Sinh nói.
"Đúng, đừng thấy không được còn cứng rắn cố làm cho bằng được, đến lúc đó không làm tốt, vậy thì mất mặt, biết không?"
Mẹ Đường cũng nói trước với cô ấy.
"Con biết."
Đường Văn Tuệ đỏ mặt nói muốn gội đầu thu xếp rồi đi, Đường Văn Sinh gật đầu chờ cô ấy.
"Văn Sinh, con đi hái ít rau về ăn." Lúc này mẹ Đường bận không ngơi tay nên để cho anh tự đi.
"Vâng." Đường Văn Sinh đáp, thấy Nguyên Đản vẫn đi theo phía sau mình, vì thế liền dẫn nó đi hái rau.
Hai cha con cũng không nói gì, nhưng khoảng thời gian Nguyên Đản ở trong huyện đều là Đường Văn Sinh đưa nó xuống lầu một tắm rửa, còn giặt quần áo cho nó vân vân, Nguyên Đản dần dần cũng phát hiện thật ra cha nó cũng không phải rất hung dữ, cũng không sợ lắm.
Ôm mấy quả cà tím, Nguyên Đản vui vẻ mang bỏ vào giỏ.
Sau đó đi hái ớt.
Đừng nhìn nó còn nhỏ, công việc hái rau còn rất thuần thục, là một trợ thủ nhỏ.
"Được rồi." Sau khi thấy hòm hòm rồi, Đường Văn Sinh cõng giỏ trên lưng, lại thấy trong tay Nguyên Đản còn ôm hai trái dưa chuột, vì thế đưa tay qua nhận, trở tay bỏ vào trong giỏ, lại đưa tay qua: "Về nhà.”
Cái miệng nhỏ nhắn Nguyên Đản nhếch lên, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ở trong bàn tay to kia, đi theo Đường Văn Sinh, nó vẫn thành thành thật thật, nếu bọn Phong Ánh Nguyệt dắt nó, Nguyên Đản tuyệt đối sẽ nhảy nhót tung tăng.
Sau khi về sân, Đường Văn Sinh lại làm một ít công việc giúp mẹ Đường, ngồi nói chuyện cùng đối phương thật lâu, Đường Văn Tuệ thu dọn xong, hai người mang đồ đạc, đẩy xe đạp rời đi.
Nguyên Đản đưa họ đến ngã ba, chờ họ đi xa, Nguyên Đản mới chuẩn bị về nhà, kết quả bỗng nhiên có người gọi tên nó.
Nguyên Đản vừa quay đầu, thấy một người phụ nữ xa lạ trốn trong bụi cỏ cao nửa người, vẫy tay với nó một hồi. Thấy nó không tiến lên, Kiều Tư Vũ lại lấy ra một viên kẹo: "Cho con ăn kẹo, lại đây.”
Kết quả Nguyên Đản giậm chân chạy, vừa chạy vừa hô.
"Bà ơi! Bà ơi! Có bắt cóc!”
Nó hô như vậy, chị dâu họ và A Tráng cũng nghe thấy, chị ấy vội vàng cầm lấy cuốc dựa vào tường xông ra, thấy Nguyên Đản chạy suýt thì ngã, vội vàng bảo nó đừng sợ: "Chạy chậm một chút! Có thím đây kẻ trộm không dám đến!”
Mà Kiều Tư Vũ đã sợ tới mức không biết trốn ở đâu.
...