...
Kiều Tư Vũ đã trở lại 5
Đường Văn Tuệ và Chương Thục Phân đều nhìn qua cô.
"Mấy đứa xem, nếu bọn họ cứ thích quay về nhà mẹ đẻ như thế, lại gả gần, vậy cứ xem như dù các em ra ngoài thì bọn họ cũng có thể giúp chăm sóc người già một chút. Bây giờ hai người còn chưa có con, nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền một chút, trong tay có tiền, làm gì sống lưng cũng thấy thẳng hơn vài phần."
Hai năm nay, đúng là có người rời nhà đi làm, tuy nhiên với nhà như Chương Thục Phân, cha mẹ chồng chỉ có một đứa con trai, còn lại đều là con gái nhà người ta như thế thì bình thường con trai đều sẽ không rời nhà.
Hơn nữa rất nhiều người vẫn còn chưa thay đổi tư tưởng được, cảm thấy việc rời nhà tìm việc làm là một loại đầu cơ trục lợi, chỉ sợ sau này còn có thể lật mặt, vậy chẳng phải thảm rồi sao?
"Thục Phân, tớ thấy chị dâu ba nói đúng đấy." Khoảng thời gian này, lòng Đường Văn Tuệ cũng đang đè nén chuyện này. Nhà ở đã sửa xong, trái lại không thiếu nợ gì bên ngoài, nhưng cũng đã gần như moi rỗng cả nhà rồi. Hơn nữa khi Thục Phân xuất giá, cô ấy lại mua chút của hồi môn đưa ra ngoài, vậy nên tiền trong tay càng lúc càng căng.
Hai hôm trước khi đứa con trai út của đội trưởng trở về từ bên ngoài, Đường Văn Tuệ và Chương Nam Tuyền vừa lúc bắt gặp đối phương đang khoác lác với người trong đội, nghe một chốc, cả hai đều có chút muốn ra ngoài tìm một việc làm.
Bây giờ nghe Phong Ánh Nguyệt nhắc đến, Đường Văn Tuệ cũng bắt đầu động lòng.
Cô ấy và Chương Nam Tuyền không có trình độ văn hóa gì đáng nói, nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền, vậy có làm cu li cũng chẳng sao.
"Em cứ trở về thương lượng với vị kia nhà em một chút đi. Nếu tên đó không đi thì em với đi với chúng ta một mình ra ngoài xông pha cũng được. Ba người chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Chương Thục Phân nghe vậy thì lại càng động lòng: "Chính là ý này, dù là đi tỉnh cũng tốt hơn ở nhà."
"Bây giờ bên ngoài sửa chữa nhà cửa, còn có rất nhiều nhà máy thiếu người, chỉ cần mấy em làm việc chăm chỉ, chắc chắn sẽ có thể kiếm tiền trở lại."
Phong Ánh Nguyệt nói.
Chương Thục Phân và Đường Văn Tuệ gật đầu.
Chờ lúc ăn cơm tối xong, sau khi hai vợ chồng Phong Ánh Nguyệt rời đi, Chương Thục Phân liền đề cập chuyện ra ngoài làm thêm với Dương Thân Lâm.
Dương Thân Lâm nghe nhưng không lên tiếng.
Cha Chương và mẹ Chương thấy bầu không khí có chút kỳ quái, liền mở miệng hỏi vợ chồng Chương Nam Tuyền trước: "Hai đứa nghĩ thế nào?"
"Cha, mẹ, bọn con muốn ra ngoài tìm việc làm. Mấy năm này bên ngoài phát triển rất nhanh, anh ba chị dâu ba ở trên tỉnh thành mấy năm học như vậy, cũng hiểu rõ tình huống bên ngoài hơn so với chúng ta." Chương Nam Tuyền tỉ mỉ phân tích cho bọn họ nghe: "… Xa không nói, cứ nói anh nhỏ nhà đội trưởng đi, dù rằng nó có khoác lác nhưng một thân quần áo của nó cũng sẽ không gạt người."
"Đúng vậy, bây giờ hai chúng con còn chưa có con, có thể kiếm thêm ít tiền là hay nhất. Sau này có bé con, dù sao con cũng sẽ phải nuôi con tại nhà, ăn mặc của đứa bé đó đều cần tiền đấy."
Đường Văn Tuệ cũng nói.
Cha Chương và mẹ Chương liếc nhau.
"Hai đứa đều đã là người lớn, cha mẹ cũng không có bản lĩnh gì, chuyện gì không giúp được mấy đứa nhưng cha mẹ cũng sẽ không kéo chân sau của mấy đứa." Trái với mấy người lớn khác, cha Chương lại có tầm nhìn xa: "Anh chị dâu ba của mấy đứa cũng đều có kiến thức, cha tin bọn họ. Bây giờ thời đại thay đổi rồi, nào còn mấy lời đầu cơ như vậy nữa? Mấy đứa cứ đi, qua Trung thu liền đi tìm việc đi!"
Mẹ Chương liếc mắt nhìn con rể, cũng gật đầu theo.
"Cha mẹ ở nhà không sao đâu, mấy đứa đừng lo cho cha mẹ."
Chương Nam Tuyền và Đường Văn Tuệ nghe vậy, đều có chút kích động.
"Chúng con chuẩn bị tìm việc làm ngay trong tỉnh thôi, làm chỗ quá xa sợ khi trong nhà có việc gì thì chúng con lại không chạy về ngay được."
"Đúng vậy, chỉ cần chúng con chịu làm việc, dù có đi đâu chúng con cũng sẽ kiếm được tiền đem về nhà!"
Thấy anh và chị dâu kích động như vậy, Chương Thục Phân cũng gấp gáp, cô ấy đẩy Dương Thân Lâm một cái: "Anh nói gì đi chứ! Anh không đi, em cũng sẽ tự đi theo anh trai với chị dâu, anh cứ ở nhà đi."
"Vậy không được."
Dương Thân Lâm lập tức lắc đầu.
Chương Thục Phân cũng sắp khóc, lại thêm một câu: "Vậy rốt cuộc anh nghĩ thế nào, anh cứ nói thẳng ra đi!"
"Cùng đi." Dương Thân Lâm cắn răng nói.
Chương Nam Tuyền và Đường Văn Tuệ liếc nhau, lòng thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thế nhưng khi Dương Thân Lâm quay về nhà nói chuyện với cha mẹ thì cha mẹ lại có chút không tán đồng.
"Thế nào cũng phải để một người ở lại chứ."
Cả hai đều rời đi, vậy khi bọn họ bị thương gió thổi nhức đầu thì phải làm sao đây?
Dù con gái có tốt nhưng cũng không bằng hai người trước mắt đây, hai người kia còn có cha mẹ chồng phải nuôi mà.
Thấy Dương Thân Lâm rơi vào thế khó xử, Chương Thục Phân dứt khoát không chờ anh ấy xoắn xuýt nữa, ngay khi vợ chồng Đường Văn Tuệ chuẩn bị rời đi thì cô cũng trực tiếp thu dọn một bọc hành lý nhỏ thẳng thắn rời đi theo.
Sau đấy, chị cả và chị hai nhà họ Dương còn quay sang nhà họ Chương náo loạn, nói là bọn họ đem Chương Thục Phân đi, đây là hối hôn vân vân.
Nhưng lại chọc tức mấy người cha Chương, cha Đường dẫn anh hai Đường theo qua bên kia mắng chửi hai chị em bọn họ đến m.á.u chó đầy đầu.
...