...
Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 4
"Về khi nào thế?"
Đường Văn Sinh đứng bên cạnh vừa cởi giày vừa hỏi.
"Hơn ba giờ chiều ạ." Nguyên Đản dành thời gian trả lời.
Đường Văn Sinh gật đầu: "Đã gọi điện thoại báo cho Vĩnh Bình bọn họ chưa?"
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
"Đã gọi rồi ạ." Nguyên Đản đáp lại.
Phong Ánh Nguyệt bảo Đường Văn Sinh đi tắm trước, sau đó ăn cơm.
Đường Văn Sinh đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Lúc ăn cơm, Nguyên Đản kể nửa tháng qua đã chơi cái gì trên tỉnh, nghe cậu nói lúc ra khỏi nhà ma, không hiểu sao trên mu bàn tay bị người ta véo một cái, Thiết Đản lập tức hùng hổ.
Cũng không phải là nói tục gì, nhưng toàn bộ đều là lời mắng chửi người khác.
Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt nghe thấy thì mỗi người vươn một bàn tay véo mặt thằng bé.
"Con đi nhà trẻ để học mấy cái này à?"
Thiết Đản rưng rưng nước mắt nhìn về phía ông bà nội và anh trai.
Nguyên Đản nói bằng khẩu hình: nói con sai rồi.
"Con sai rồi."
Thiết Đản gian nan mở miệng.
Hai người Phong Ánh Nguyệt buông tay ra, Thiết Đản nhanh chóng giơ bàn tay nhỏ nhắn lên xoa khuôn mặt của mình, sau đó bưng bát cơm nhỏ lên chạy tới ngồi cạnh Nguyên Đản.
Nguyên Đản cười, gắp đồ ăn cho thằng bé: "Ăn nhiều một chút, lớn lên cao một chút, sau này anh ra ngoài chơi là có thể dắt em theo."
Vì thế, Thiết Đản ra sức ăn, ăn đến mức bụng nhỏ tròn vo, vì vậy mà lúc cả nhà ra ngoài tản bộ, khi xuống lầu là Nguyên Đản bế thằng bé xuống.
Xuống dưới lầu thì đúng lúc bắt gặp hai đứa bé ghé nhà chơi lần trước, Thiết Đản ôm cổ Nguyên Đản, dùng giọng vô cùng to để nói: "Đây là anh trai tớ! Cực kỳ tốt!"
"Tớ có một chị gái và một anh trai! Cũng cực kỳ tốt!"
"Tớ có một người cha! Cũng cực kỳ tốt!"
Mặt hai đứa bé nghẹn đỏ lên.
"Chúng ta đang so anh trai mà, sao cậu lại so cha!"
Thiết Đản kêu một tiếng, dời mắt tỏ vẻ ghét bỏ: "Anh ơi, chúng ta đi thôi."
Nguyên Đản nén cười, dắt thằng bé đuổi theo người trong nhà.
Từ sau khi lên cấp ba, việc học của Nguyên Đản cũng nặng nề hơn, đến tối còn phải tham gia lớp tự học buổi tối, thứ bảy cũng phải đi học, một tuần chỉ được nghỉ một ngày, mà sáng ngày hôm đó cậu sẽ lập đội chơi bóng rổ hoặc là leo núi với bạn cùng lớp hoặc bạn bè.
Buổi chiều thì dẫn Thiết Đản đi chơi.
Gần như tuần nào cũng như thế.
Lần đầu tiên thi giữa kỳ từ khi vào cấp ba, Nguyên Đản lấy được hạng hai của lớp, xếp thứ ba trong khối.
Tần Lưu Hải thì đứng hạng năm trong lớp, hạng tám trong khối.
Hai người ở cùng một lớp.
"Bạn hạng nhất cao hơn con mười hai điểm, hạng nhì hơn con ba điểm." Lúc Nguyên Đản xem lại bài thi thì tổng kết lại điểm bị trừ và điểm yếu của mình, cuối cùng nói với Phong Ánh Nguyệt: "Thật ra chênh lệch không lớn, nhưng muốn đạt điểm cao hơn cũng hơi khó."
"Cố gắng từ từ, học tập cũng cần kiên trì bền bỉ." Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Bây giờ cô đang dạy đám nhỏ lớp mười một, có dạy cả lớp mười hai, nhưng lớp mười thì không có.
"Con biết ạ." Nguyên Đản gật đầu: "Dù sao nhất định con phải thi đậu Đại học Y khoa của cha!"
Đường Văn Sinh ngồi đọc sách bên cạnh nhướng mày: "Có chí hướng lên nào, trên trường đại học đó vẫn còn vài trường đại học không tồi."
"Nhưng đều quá xa." Nguyên Đản lắc đầu: "Con không muốn đi quá xa, trong tỉnh khá tốt."
"Cháu có cùng suy nghĩ với cha mẹ cháu sao?"
Mẹ Đường đeo kính viễn thị bật cười.
"Suy nghĩ của cha mẹ rất tốt, cháu cũng hiểu được và rất ủng hộ, vậy nên cháu cũng muốn như thế."
"Được được được." Trên mặt mẹ Đường toàn là ý cười: "Cháu cứ vùi đầu vào học cho giỏi, bà đi nấu đồ ăn ngon cho cháu."
"Cháu cũng ăn."
Thiết Đản nuốt một ngụm nước bọt.
"Chỉ biết ăn thôi, sau khi lớn lên thì cháu muốn làm gì?"
"Làm đồ ăn."
Thiết Đản lớn tiếng nói.
Đường Văn Sinh bóp cái bụng nhỏ của thằng bé một cái: "Con có biết là con nít không thể mập quá không? Sẽ ảnh hưởng tới việc phát triển, từ xương cốt cho đến những bộ phận khác."
Thiết Đản nhanh chóng hít vào một hơi, ra sức hóp cái bụng nhỏ vào: "Con, con có mập đâu."
"Đúng vậy, không mập chút nào." Nguyên Đản giải cứu thằng bé khỏi tay của Đường Văn Sinh: "Đi theo anh trai vận động, sau này vừa cao vừa có cơ bắp như anh trai."
"Thịt gà?"
Thiết Đản thèm, bụng nhỏ lại phình ra.
Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường thì còn đang thương lượng để thay đổi thức ăn cho Thiết Đản, thằng bé này có thói quen thích ăn thịt, bắt đầu từ lúc mới ăn dặm tới giờ vẫn không đổi.
...