...
Thực ra chị dâu Triệu muốn tự ứng cử, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng biết tự lượng sức mình, không dám làm vướng chân cậu hai, nhưng mà Phong Ánh Nguyệt thì có thể!
Vì thế chị dâu Triệu bèn nhắc tới chuyện này.
"Thiếu người ạ? Thế em làm được! Mấy việc bếp núc này, cái gì em cũng làm được hết!"
Phong Ánh Nguyệt phá lên cười.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Cơ hội kiếm tiền lại tới nữa rồi.
Dù gì sau kỳ thi tuyển sinh lên cấp cũng là kỳ nghỉ hè, cô không có việc gì làm.
Thấy cô xao động, chị dâu Triệu cười, nói: "Vậy để chiều chị đưa em đi gặp cậu hai của chị. Nếu tìm được người rồi, chị em ta coi như đến thăm cũng được."
"Vâng."
Phong Ánh Nguyệt không ý kiến gì thêm.
Giữa trưa, Đường Văn Sinh trở về ăn cơm, chị dâu hai Ngô cố ý sắp xếp anh ngồi cạnh Phong Ánh Nguyệt.
Trong số những người đưa thêm đồ ăn không có Phong Ánh Nguyệt, do đó anh có thể bình thản mà ăn cơm.
"Món rau này vừa nhìn đã biết là em thái."
Khi đĩa rau được mang lên, Đường Văn Sinh nghiêng người, nhỏ giọng nói.
"Rõ đến vậy à?"
Phong Ánh Nguyệt có đôi chút kinh ngạc.
Đường Văn Sinh gật đầu: "Kỹ thuật thái rau của em rất tốt."
Chính cô còn không nhận ra vì tất cả đã được xào chín. Phong Ánh Nguyệt khều nhẹ cánh tay anh: "Ăn nghiêm túc đi."
Không cần phải tâng bốc cô mọi lúc mọi nơi như vậy, cô sẽ trở nên kiêu căng mất.
Chiều nay phải đến gặp cậu hai của chị dâu Triệu, chuyện này chắc chắn phải báo với Đường Văn Sinh một tiếng. Đường Văn Sinh biết cậu hai của chị dâu Triệu ở đâu. Ông ấy ở cách thị trấn không xa. Hơn nữa cậu hai rất thường xuyên giúp người ta làm bếp, do đó Đường Văn Sinh cũng gặp qua vài lần.
Anh nghe hai người bọn họ nói là đi bằng xe bò, bèn dặn dò Phong Ánh Nguyệt vài câu rồi đến nhà máy sản xuất giấy.
"Chị khá thân với gia đình đó. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ hoặc đi thăm người thân, chị đều ngồi xe bò nhà bọn họ."
Chị dâu Triệu vừa nắm tay Niếp Niếp, vừa đưa Phong Ánh Nguyệt đi mượn xe bò của người ta.
"Thì ra là vậy." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Tới nhà người ta, chị dâu Triệu đứng ngoài sân gọi chị dâu thật to.
Chẳng mấy chốc, một người chị dâu cao gần một mét bảy đi ra. Chị ấy rất cao, giọng nói cũng lớn. Sau khi biết hai người họ muốn đi đâu, chị ấy chuẩn bị xe bò, bảo con mình trông nom em trai và em gái, rồi đi cùng Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Triệu. "Đây là chị cả Hồng. Chị ấy giỏi lắm. Vì gặp chuyện không may mà không có đàn ông bên cạnh, một mình chị ấy tự nuôi bốn đứa con." Trên xe bò, chị dâu Triệu nói thầm với Phong Ánh Nguyệt.
Chiếc xe bò này là do chồng của chị ấy để lại, bảo đảm cho cuộc sống của họ sau này.
Mấy năm nay chị cả Hồng dựa vào chiếc xe bò này chở người, chở hàng mà làm lại cuộc đời một lần nữa, trong thôn ai ai cũng biết đến chị ấy.
Tới nhà cậu hai, chị cả Hồng biết hai người họ còn muốn về nên đứng ở đường cái chờ hai người họ.
Phong Ánh Nguyệt mang một ít đồ từ nhà theo. Đó là bánh do bạn bè người thân tặng lúc kết hôn.
Cậu hai và mẹ cậu hai đều ở nhà. Chị dâu Triệu giới thiệu Phong Ánh Nguyệt, cậu hai thật sự không thể nhắm mắt mà tìm người, thấy Phong Ánh Nguyệt còn trẻ, lại do cháu gái ngoại giới thiệu nên thẳng thừng từ chối cũng không hợp lẽ.
Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy được sự khó xử của ông ấy, cười nói: "Cháu xin phép gọi cậu bằng cậu hai theo chị dâu Triệu. Cậu hai, cháu rất thành thạo việc trang trí, chạm khắc rau, hoa quả. Cậu cứ việc kiểm tra cháu, không phù hợp cũng không sao."
Mẹ cậu hai nghe cô nói chuyện rất lọt tai, vì thế dùng chân đá nhẹ vào gót chân cậu hai một cái.
Cậu hai cũng hiểu được Phong Ánh Nguyệt là một người rộng rãi thoải mái, nói chuyện cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
"Thật ra không cần phải chạm khắc. Chúng ta làm đầu bếp nông thôn thôi, không cần cầu kỳ như vậy. Quan trọng nhất vẫn là kỹ năng dùng dao, đặc biệt là thái thịt, phải thật mỏng để trông đầy đặn hơn. Gia chủ cũng có mặt mũi, vậy đi, cháu dùng con d.a.o này thái cho cậu xem."
Trong nhà vừa lúc có miếng đậu phụ đã được làm sẵn. Cậu hai rửa sạch tay, đặt một miếng đậu phụ hơi dày lên thớt.
Phong Ánh Nguyệt cũng rửa sạch tay, cầm d.a.o thái một chút, sau đó lấy bát múc một bát nước từ trong chậu nước, dùng d.a.o thả miếng đậu phụ vào trong bát. Những cánh hoa tơ của đậu phủ toả ra trong làn nước trong vắt khiến cho mắt của những người đứng xem bên cạnh sáng ngời.
"Được, tốt! Kỹ thuật dùng d.a.o của cháu rất tuyệt!"
Cậu hai vỗ tay.
Nói đến món hoa đậu phụ này thì phải cảm ơn công sức dạy dỗ của sư phụ trong một kỳ nghỉ hè. Người kia coi thường cô, ra cho cô đề khó hay chính là hoa đậu phụ này. Khi nào hoa đậu phụ có thể tỏa ra trong nước không bay tán loạn sẽ cho cô được nhận lương của công nhân chính thức.
Thời điểm đó, Phong Ánh Nguyệt đang lo lắng trang trải học phí đại học nên nghe vậy không nói hai lời, cắn răng mà luyện tập.
Cô luyện tập ở quán ăn, về cô nhi viện lại mua đậu phụ về tập. Khoảng thời gian đó, trẻ em trong cô nhi viện ngày nào cũng ăn đậu phụ.
"Sáng mai, cháu chờ cậu ở nhà ngang của nhà máy sản xuất giấy, vừa lúc bên công xã Hạnh Phúc có gia chủ muốn bàn chuyện cưới xin.”
"Vâng."
Phong Ánh Nguyệt đồng ý.
Khi Đường Vân Sinh trở lại nhà ngang, Phong Ánh Nguyệt đang nướng bánh bột ngô. Thấy tâm trạng cô có vẻ tốt, anh lập tức hiểu ra sự tình.
"Chúc mừng, đồng chí A Nguyệt."
“Chung vui nhé, đồng chí Văn Sinh."
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Nhóm của Quân Tử đã thi cuối kỳ xong rồi nên tạm thời sẽ không đến tìm Phong Ánh Nguyệt vào buổi tối nữa. Nếu gặp câu hỏi không hiểu, bọn chúng sẽ viết ra trước, chờ đến ban ngày lúc Phong Ánh Nguyệt ở nhà thì lại đến hỏi.
Do đó sau bữa cơm, vừa nghe Triệu Thiên muốn lập đội chơi bóng rổ, Phong Ánh Nguyệt lập tức xuống tầng với Đường Văn Sinh.
...