...
TV 3
Nguyên Đản nhìn thấy có gà nướng ăn thì vô cùng vui vẻ, cũng đi ra giúp bưng thức ăn, bưng bát đũa, cũng giúp rót rượu, Triệu Thiên bị chọc cười, vội vàng kéo nó cùng ngồi xuống ăn cơm.
Phong Ánh Nguyệt đã chấm bài xong, cho nên cũng ngồi xuống uống rượu cùng họ, nghe họ nói chuyện, ăn cơm xong lại đi chuẩn bị bài giảng, rất có tinh thần tự giác.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Còn mẹ Đường thì đi đun nước rửa mặt, sau đó lại ngồi ngủ bên cạnh bếp lò, có gọi bà vào phòng ngủ thế nào bà cũng không vào.
Đến tầm chín giờ hơn, Triệu Thiên rời đi.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cùng dọn dẹp bát đũa và phòng bếp xong, Đường Văn Sinh quét qua nhà cửa, rồi lại gọi mẹ Đường trở về phòng ngủ, sau đó lại xem qua bài tập làm văn của Nguyên Đản.
Lát sau, mọi người làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Đây đã trở thành lịch trình thường nhật của gia đình họ.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, mẹ Đường quay trở về quê, căn phòng bà ở được bỏ trống, Tần Lưu Hải cũng dứt khoát ở lại nhà họ Đường, cùng học cùng chơi với Nguyên Đản mỗi ngày, vô cùng tự do tự tại.
Nhưng chỉ cần Đường Văn Sinh rảnh rỗi thì đều giao bài tập toán cho hai đứa, hoặc là đề làm văn, đây vốn không phải bài tập trên lớp mà là bài ôn tập cho tất cả các bài đã học.
Kết quả hai đứa trẻ cùng nhau cạnh tranh, đứa này học thuộc hơn đứa kia nhiều hơn một chút, cuối cùng lại tìm những người quen biết qua mấy buổi đi chơi bóng rổ, mượn sách vở của họ, bắt đầu cùng nhau học thuộc lòng.
Đợi đến lúc hai cậu nhóc cầm quyển vở đó đến tìm Phong Ánh Nguyệt, mặt tràn trề hy vọng chờ được cô hỏi bài, trong đầu Phong Ánh Nguyệt chỉ có ba từ: “cạnh tranh quá”.
Năm mới ở bệnh viện vẫn cần có người trực ca, tuổi của bác sĩ Bạch đã lớn vậy nên Đường Văn Sinh ở lại trực, vì thế mà cũng không kịp về nhà ăn cơm tất niên, Phong Ánh Nguyệt ở lại trên huyện, chuẩn bị cơm nước đầy đủ rồi đưa đến bệnh viện, cùng ăn với Đường Văn Sinh ở phòng làm việc.
So với bữa cơm tất niên của năm ngoái, bữa ăn này đã đơn giản hơn rất nhiều, hai món mặn một món canh, nhưng hai người vẫn ăn rất ngon miệng, không hề cảm thấy quá giản dị.
Sau đó sẽ là đủ mọi kiểu chúc tết, không tính những người thân ở quê, nhà họ Tần ở huyện này, còn có nhà họ Tống, nhà họ Bạch, nhà của thầy giáo Dương và nhà của Dương Bảo Quốc, tóm lại là bận rộn đến hết mùng tám, mới xem như là nhàn rỗi.
Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản ở nhà thống kê lại hết những món quà mừng mà cả nhà nhận được, đợi đến lúc anh hai Đường tới đón Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt bèn đưa một phần số quà đó ra, để anh hai Đường mang về quê.
"Cũng chúc tết xong rồi, những thứ này anh nhớ nhanh chóng ăn hết nhé, không được để đấy, nếu không thì sẽ hỏng mất, vậy thì lại tiếc quá." Sợ họ tiếc nên không ăn, Phong Ánh Nguyệt còn dặn dò cẩn thận một câu.
"Được thôi." Anh hai Đường gật đầu, rồi lại nhắc đến Đường Văn Tuệ: "Bọn họ nói rằng ngày mai sẽ đến chúc Tết."
Ngày hôm sau vợ chồng Đường Văn Tuệ đến đây, Đường Văn Sinh làm ca tối, thế nên ban ngày ở nhà cũng kịp tiếp đãi bọn họ.
"Bác gái cả vì xem TV mà suýt nữa không còn mạng, cho nên chị dâu Đường mới đang cân nhắc xem có nên mua TV không."
Đường Văn Tuệ nhắc tới chuyện này.
“Đợi thêm đi, chị nghe nói sắp sửa có một kiểu TV mới rồi." Phong Ánh Nguyệt nói.
Đây là tin tức mà lão Liêu mới truyền tới.
"Em cũng cảm thấy những thứ đồ như thế này thay đổi quá nhanh, nửa năm trước là một kiểu, nửa năm sau lại thay đổi một chút, thực ra cũng chẳng thay đổi là bao, nhưng giá thì vẫn cứ là cao."
Đường Văn Tuệ ở tỉnh, tự nhiên cũng hiểu những thứ đồ này thay đổi nhanh như thế nào.
Hai năm nay, bọn họ cũng tích góp được ít tiền, nhân lúc chưa có con thì cũng đi làm thêm ở bên ngoài nhiều hơn, nhưng sau khi có con, bọn họ liền muốn một cửa hàng ở trong trấn, vừa có thể chăm sóc người già, lại vừa có thể nuôi sống gia đình.
"Em muốn học nghề, trước công trường bọn em làm có một con phố, có bán bánh mì, em muốn học cái đó."
"Được đấy!" Phong Ánh Nguyệt cảm thấy không tệ, sau này còn có thể làm bánh ga-tô nữa: "Không quan trọng là học cái gì, đã quyết định học rồi thì không được thay đổi, học cho tốt, mới là chuyện quan trọng."
"Đúng là đạo lý này!" Đường Văn Tuệ đáp lời: "Nhưng mà nếu như em đi học nghề rồi vậy thì tiền công sẽ bị ít đi, chỉ có thể dựa vào Nam Tuyền để lo cho gia đình thôi."
"Chỉ là tạm thời giảm thu nhập thôi, đợi đến lúc em mở được cửa hàng, còn sợ không kiếm được tiền sao?"
Đường Văn Sinh nói chen vào một câu, Chương Nam Tuyền cũng gật đầu.
"Nói chung là em muốn học thì cứ yên tâm học đi, những việc khác để anh nghĩ cách, em đừng lo lắng nữa."
Có được sự động viên của người nhà, Đường Văn Tuệ cũng rất vui vẻ, tuy rằng cô ấy mới lập gia đình được vài năm, nhưng tính cách vẫn không khác là mấy so với khi ở nhà cũ.
Có thể thấy được cô ấy đúng là đã gả cho đúng người.
Sau khi ăn xong cơm trưa, vợ chồng Đường Văn Tuệ liền rời đi, phía Phong Ánh Nguyệt cũng không dám ở lại quá lâu, cũng bởi vì công việc trong tháng giêng khá nhiều, nên sau khi xử lý xong xuôi, mới quay trở lại làm việc.
...