Chương 119


...

Phải gả 3

Chín giờ sáng hôm sau, Trịnh Văn Văn đến nhà cô một mình.

Sau một buổi sáng, Phong Ánh Nguyệt đã có một sự hiểu biết về kiến thức toán học của Trịnh Văn Văn.


Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
"Kiến thức sách giáo khoa của cháu không vững, tốt nhất là làm đủ sách toán từ lớp một đến lớp năm, sắp xếp lại tất cả kiến thức một lần."

Trịnh Văn Văn không ăn cơm trưa ở đây, ông nội cô bé đến đón cô bé.

Trên đường về nhà, ông Trịnh hỏi: "Thế nào rồi?"

Phong Ánh Nguyệt cũng không phải là người đầu tiên gia sư riêng cho Trịnh Văn Văn, nhưng trước kia mọi người đều không kiên trì nổi bởi vì thành tích Trịnh Văn Văn không lên được, người dạy kèm cũng rất bất lực, càng ngại lấy tiền lấy đồ.

"Cháu rất thích thím Ánh Nguyệt, thím nói cháu có thể hiểu, hơn nữa thím sẽ không thở dài." Trịnh Văn Văn nói.

Vì thế bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi sáng từ chín giờ đến mười một giờ, từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, Trịnh Văn Văn đều đến nhà ngang tìm Phong Ánh Nguyệt.

Trong lúc đó chủ nhiệm Lý lại cố ý tới một lần, nói chuyện tiền học thêm với Phong Ánh Nguyệt, một ngày năm hào, một tháng mười lăm đồng.

Đây là một mức giá khá đáng tiền.

Ngẫm lại tiền lương Triệu Thiên một tháng ba mươi đồng, mười lăm đồng lấy ra cho con gái học thêm là biết chủ nhiệm Lý muốn thành tích toán của Trịnh Văn Văn tăng lên biết bao nhiêu.

Chuyện này cứ quyết định như vậy.

Hôm nay, Phong Ánh Nguyệt đi chợ nông sản mua đồ ăn, vừa lúc nhìn thấy một người tay bị thương, người bên ngoài hỏi: "Bị thương tay như này, phải bao lâu mới có thể làm việc được?”

Người nọ cười nói: "Cùng lắm là mười ngày, tôi sợ không phải là bị thương, sợ là sau khi bị thương xong không có việc làm.”

Phong Ánh Nguyệt nhớ tới cậu hai bên kia, nghĩ trái nghĩ phải, chờ Đường Văn Sinh trở về thì nói với anh: "Em nhớ chỗ cậu hai vốn là có người, chỉ là bị thương tay, đã qua nhiều ngày như vậy hẳn là tay người ta cũng tốt hơn nhiều rồi. Ngày mai em qua bên cậu hai giải quyết công việc, anh thấy thế nào?”

"Cũng được." Đường Văn Sinh gật đầu: "Mời chị dâu Triệu đi cùng em.”

"Em hỏi chị dâu Triệu, chị ấy nói rảnh, vừa lúc cũng muốn đi thăm mẹ cậu hai."

Phong Ánh Nguyệt gật đầu. Cậu hai cũng đang khó xử, ông ấy vừa mới nhận được một công việc, mà ông bạn già lúc trước tay cũng tốt nhưng quả thật làm việc không nhanh bằng người trẻ tuổi như Phong Ánh Nguyệt, kỹ năng sử dụng d.a.o cũng không bằng Phong Ánh Nguyệt.

"Nếu không thì lấy cả hai người?"

Mẹ cậu hai nảy ra sáng kiến nói.

Cậu hai sắp hói đầu, nghe vậy càng nhíu mày: "Một buổi tiệc thì kiếm được bao nhiêu? Thêm một người là lại chia bớt một phần tiền, không nói con có đồng ý hay không, những người khác cũng có ý kiến.”

Ông ấy tiếc Phong Ánh Nguyệt tay nghề tốt như vậy, lại không thể vứt bỏ tình nghĩa nhiều năm của ông bạn già.

Khó khăn.

Nhưng không ngờ Phong Ánh Nguyệt chủ động tới xin nghỉ việc của ông ấy. Sau khi chờ đám người Phong Ánh Nguyệt đi, nhìn đối phương đưa đồ đạc tới, cậu hai có chút cảm thán.

"Đừng coi người ta là người trẻ tuổi, nhìn người ta làm chuyện này, thật tốt."

Mẹ cậu hai cũng gật đầu: "Lần này con không cần lo lắng nữa.”

Xin nghỉ công việc bên cậu hai, mỗi ngày Phong Ánh Nguyệt đều vây quanh mấy đứa nhỏ.

Môn toán của Trịnh Văn Văn ngày càng tiến bộ, gia đình chủ nhiệm Lý vô cùng biết ơn. Khi ông Trịnh đến đón cháu, còn thỉnh thoảng đưa một ít đào tới, nói là trên cây sân nhà mình kết, vừa ngọt vừa giòn, cực kỳ ngon.

Trong lúc đó Trịnh Văn Văn muốn đến nhà cậu chúc thọ ông nội, có mấy ngày không thể tới, vì thế Phong Ánh Nguyệt tự mình đạp xe về quê.

Sau khi thăm mọi người, lại đón Nguyên Đản tới ở nửa tháng.

Mãi cho đến khi chị dâu hai Đường nhớ Nguyên Đản rất nhiều, chạy đến huyện đón đứa nhỏ, Nguyên Đản mới đi theo về.

Chị dâu hai Đường cõng nửa giỏ củi, còn có bí ngô, dưa chuột, đậu cove cùng cà tím, ớt, trứng gà tới đây, đều là những thứ ở nông thôn ăn những ngày này.

Cái giỏ bằng tre to như vậy, thật sự là chất đầy đồ đạc, nhìn mái tóc và lưng bị mồ hôi làm ướt, trong lòng Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đều không biết là tư vị gì.

Hôm nay Đường Văn Sinh nghỉ phép, vừa hay ở nhà.

"Không sao, sức khỏe chị tốt, ở nhà chị cõng củi cũng không kém so với các ông các chú, mấy cái này tính là cái gì." Chị dâu hai Đường uống xong một chén nước đường lớn, tùy ý dùng khăn mặt Nguyên Đản đưa tới lau mồ hôi.

Tiếp theo ôm lấy Nguyên Đản: "Nhớ bác chưa?”

Nguyên Đản tiến lại gần cọ cọ khuôn mặt ướt át của cô ta: "Nhớ ạ.”

...