...
Phải gả 2
Lúc Đường Văn Sinh đưa bánh ngô cho bác Ngô, bị bác Ngô lôi kéo tán gẫu một hồi lâu, lúc này mới đi ra tắm rửa.
"Văn Sinh à." Hai mắt anh cả Vương sáng lên, tiến lên chào hỏi: "Cậu còn nhớ con gái rượu đang học lớp năm kia của chủ nhiệm Lý trong phòng kế hoạch không?”
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
"Nhớ chứ, làm sao vậy?"
Đường Văn Sinh nghi hoặc nói.
Anh cả Vương vỗ tay một cái: "Hôm nay lúc xuống công việc, chủ nhiệm Lý tới tìm chủ nhiệm của chúng ta nói chuyện, vừa lúc nói đến vấn đề học tập của con gái nhà bà ấy, rất đau đầu. Vợ cậu chính là cao thủ dạy trẻ con, tôi bội phục rất nhiều.”
Anh ta giơ ngón tay cái lên.
Đường Văn Sinh hơi nhướng mày, gật đầu.
Anh cả Vương điểm đáo vi chỉ (*), thấy anh hiểu rõ thì xách xô nước lạnh đi vào tắm rửa.
(*) Điểm đáo vi chỉ: lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề mà không đi sâu vào đàm luận, có thể khiến cho đối phương hiểu ý là đủ rồi.
"Con gái của chủ nhiệm Lý?"
Phong Ánh Nguyệt nghe anh trở về nhắc tới như vậy, cũng có chút động lòng: "Em thì không thành vấn đề.”
Đường Văn Sinh cũng thấy Phong Ánh Nguyệt không có vấn đề gì, dù sao nhà ngang cũng có một cô bé năm tuổi, gặp đề không biết ngẫu nhiên sẽ đến nhờ Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt cũng sẽ không phiền.
"Ngày mai anh đi hỏi thăm chủ nhiệm Lý." Đường Văn Sinh cầm lược, chải mái tóc hơi khô của Phong Ánh Nguyệt: “Có điều cho dù được cũng phải xem thời điểm, phía cậu hai, còn có bọn Quân Tử đều cần thời gian, em còn phải tự đọc sách học tập, phải cân bằng tốt, đừng để quá mệt mỏi.”
"Yên tâm, trong lòng em biết rõ."
Phong Ánh Nguyệt cười gật đầu.
Ngày hôm sau khi Đường Văn Sinh đi làm về, không chỉ có một mình anh, còn có chủ nhiệm Lý và một cô bé.
"Thím, cháu là Trịnh Văn Văn." Trịnh Văn Văn trông rất giống chủ nhiệm Lý.
Phong Ánh Nguyệt cười gật đầu: "Thím nghe nói cháu không hiểu nhiều ở phương diện toán học này?”
“Đâu chỉ là không hiểu, quả thực muốn mạng người!” Chủ nhiệm Lý vô cùng đau đầu nói: "Một năm học toán có thể đạt yêu cầu được năm lần là tôi đã cảm tạ trời đất. Thấy nửa năm sau khai giảng vào lớp sáu, trong lòng tôi thật sự rất sốt ruột..."
Cho nên khi Đường Văn Sinh tìm tới bà ấy, bà ấy ôm tâm tính thử mang con gái đến.
Sau khi tìm hiểu một chút, Phong Ánh Nguyệt đề nghị Trịnh Văn Văn học thử ở chỗ cô hai ngày trước, như vậy hai bên đều yên tâm.
Sau khi hẹn thời gian với Phong Ánh Nguyệt, chủ nhiệm Lý khéo léo từ chối cơm tối, dẫn con gái rời đi.
Lúc này Chị dâu Triệu mới tiến lại gần: "Được đó, con gái chủ nhiệm Lý cũng muốn đến chỗ em học?”
"Là em muốn." Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Chị biết mà, em là em không rảnh rỗi được.”
Sau khi chị dâu Trương và chị dâu hai Ngô nhìn chủ nhiệm Lý đi, cũng khen Phong Ánh Nguyệt có tài, thím Lý đi ngang qua, trong lòng có chút không chịu nổi.
Sau khi nấu mì chay xong bưng vào phòng, nói với người chồng đang làm đồ hốt rác bằng tre ở một bên: "Phong Ánh Nguyệt có thể móc nối với chủ nhiệm Lý, dựa vào ai? Còn không phải đồng chí Tiểu Đường, nhìn những người đó thổi tất cả cô ta lên trời kìa!”
Chú Lý nghi hoặc nhìn qua: "Chủ nhiệm Lý cái gì?”
Chú ta bắt chuyện, thím Lý lập tức có tinh thần.
"Vừa rồi chủ nhiệm Lý mang theo con gái của bà ấy đến nhà đồng chí Tiểu Đường! Hình như là vì để cho vợ Tiểu Đường dạy con bé học, tôi nói quả thực là hại con bé. Phong Ánh Nguyệt này có văn hóa gì, dạy Quân Tử lớp một còn được, con gái chủ nhiệm Lý này lại học lớp năm.”
"Bớt nói chua chát." Chú Lý giữ chặt bà ta: "Người ta có bản lĩnh hay không trong lòng tôi và bà đều rõ, sống cuộc sống của mình là được, đừng (ghen tị) đỏ mắt với cuộc sống nhà khác.”
"Tôi đây là đang đỏ mắt à?"
Thím Lý lẩm bẩm.
"Không đỏ mắt thì bớt nói lại."
Nói xong, chú Lý tập trung ăn mì, làm thím Lý suýt nghẹn chết.
Không quan tâm người khác nói như thế nào, Phong Ánh Nguyệt cũng không bị ảnh hưởng, cô và Đường Văn Sinh ăn cơm xong thì đi dạo, trở về lấy nước tắm rửa, sau đó chơi một hồi cùng Niếp Niếp rồi trở về phòng ngủ.
...