...
Sẽ sửa đổi 2
Những người nghe được đều sửng sốt, tiếng bàn tán cũng dần lớn hơn, chị dâu họ thấy mình rơi vào thế bất lợi nên lập tức giả bộ bất tỉnh, cô ta được mẹ Đường bảo Đường Văn Tuệ và Phong Ánh Nguyệt kéo vào phòng.
“Mẹ, cha biết làm thế nào mà, mẹ đừng nhọc lòng nữa.”
Biết mẹ Đường dễ mềm lòng, Đường Văn Tuệ chặn lại nói.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
“Đúng vậy, cô ta làm thế là để ép chúng ta tha thứ.” Phong Ánh Nguyệt rót cho mẹ Đường một ly nước ấm bằng cốc tráng men: “Nếu chúng ta thật sự đồng ý, nhà cậu cả phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà lỡ nhà bọn họ có kế hoạch khác, nhưng lại bị chúng ta quấy rầy thì sao?”
Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu.
Vừa nghe thấy người ở bên ngoài ngất xỉu, mẹ Đường duỗi dài cổ ra bên ngoài nhìn, kết quả chỉ nhìn thấy anh hai Đường trở về.
Người đến hóng chuyện cũng đi rồi.
“Người đâu rồi?”
Mẹ Đường hỏi.
Anh hai Đường cười nhạt: “Đội trưởng đến, đưa đến nhà đội trưởng rồi.”
“Không phải là ngất xỉu rồi sao?”
“Giả vờ thôi, con thấy mí mắt cô ta còn động đậy đấy.” Không thì cô ta đã nằm trong nhà họ rồi, kết quả lại là giả vờ, anh hai Đường cũng không quen cô ta.
Cha Đường cũng nghi ngờ, cho nên khi đội trưởng đưa ra yêu cầu đưa về nhà ông ấy trước, ông đã gật đầu.
Anh cả họ cũng không nghĩ tới cô ta sẽ làm ra việc này, lúc đi theo Đường Văn Sinh đến bên này, anh ấy còn cực kì tức giận.
“Sao cô ta lại cố chấp đến vậy thế!”
Biết được người đang ở nhà đội trưởng, Đường Văn Sinh đánh xe bò đến nhà đội trưởng, anh cả họ kéo cô ta dậy: “Cô nhận sai như này sao? Tôi thấy không thể tiếp tục sống thế này nữa, đi, chúng ta đến công xã làm đơn xin ly hôn!”
Chị dâu họ còn đang bất chấp giả vờ ngất xỉu, nghe thấy vậy nào chịu đi theo, ôm cửa nhà đội trưởng không muốn đi, kêu trời khóc đất, đến cả cha Đường và anh hai Đường đến xem cũng phải nhăn mày, cả nhà đội trưởng cũng ra khuyên anh cả họ.
Khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ đến đây, anh cả họ đã đi rồi, đôi mắt chị dâu họ thẫn thờ nằm liệt trên mặt đất.
Đường Văn Sinh thấy các cô đến, đi đến.
“Sao lại thế này?” Phong Ánh Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Cãi nhau một trận, anh họ nói muốn đi ly hôn, chị dâu không muốn đi, anh họ bảo để ảnh mời người trên công xã xuống.”
“Thật à?”
Đường Văn Tuệ kinh ngạc nói.
“Mượn xe bò đi, chốc nữa là bên này không yên tĩnh nổi đâu.” Đường Văn Sinh sờ sờ tay Phong Ánh Nguyệt, phát hiện có hơi lạnh: “Sao không đeo găng tay?”
“Không lạnh.” Phong Ánh Nguyệt lắc đầu, thấy anh hai Đường và cha Đường đang nói chuyện với đội trưởng: “Thật sự muốn mời người trên công xã đến à, vậy là muốn ly hôn thật hả?”
“Không đâu, bọn họ sẽ khuyên, đến lúc đó xem hai bên nghĩ như thế nào, phải thật sự không khuyên giải nổi thì mới được đóng dấu.”
Đường Văn Sinh lắc đầu.
Như lời anh nói, anh cả họ đưa người trên công xã xuống, chị dâu họ hoảng hốt, lúc này cô ta khóc thật, lôi kéo anh cả họ không buông tay, nhất quyết không chịu ấn dấu vân tay ly hôn.
Người trên công xã đỡ cô ta ngồi dậy, bảo anh cả họ đi theo bọn họ vào nhà, hai người cùng ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Anh cả họ kể một lượt tình hình trong nhà mấy năm nay, sau khi tự phê bình chính mình, anh ấy lại phê bình cá nhân chị dâu họ.
Sau khi người trên công xã nghe xong thì nhếch miệng, nhìn về phía chị dâu họ còn đang ngồi khóc, nhìn thế nào cũng không giống người có tính như anh cả họ nói.
Thật ra chị dâu họ cũng là người thành thật, không phản bác cái nào, chỉ là liên tục nói sẽ sửa đổi, sẽ hiếu thuận với cha mẹ, cũng sẽ không bàn bạc việc vay tiền lung tung.
Đường Văn Sinh ngồi trong phòng con trai đội trưởng, lúc này cũng nghe được cuộc trò chuyện ở cách vách.
Nghe chị dâu họ đảm bảo sẽ không thế nữa nhiều lần, anh không nói lời nào, Đường Văn Tuệ mím môi, nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt vươn tay thuận thế vuốt nhẹ b.í.m tóc đen của cô: “Nghe thêm một lúc nữa đi.”
Mãi cho đến khi anh cả họ nhờ người trên công xã viết vài dòng “gia quy”, rồi nhờ chị dâu họ đóng dấu tay làm bằng chứng anh cả họ mới tỏ vẻ tạm thời không ly hôn.
Trên gia quy có một dòng là cô ta không được quản tiền, đây coi như đang nắm được điểm yếu của chị dâu họ, không có “quyền quản lý tài chính" thì quyền được lên tiếng ở nhà bọn họ sẽ ít đi, giống như cậu cả nhà bọn họ vậy, sau khi giao tiền ra thì bọn họ sẽ không cần phải chịu đựng đứa con dâu này nữa.
Tiếp theo, anh cả họ đưa chị dâu họ đến trước mặt cha Đường xin lỗi lần nữa.
Sau đó lại đưa cô ta về nhà.
“Thật sự sẽ sửa đổi hả?”
Sau khi Đường Văn Tuệ về đến nhà, cô ấy vẫn thấy chưa chắc chắn lắm.
“Không quản tiền nữa, có lẽ là sẽ thay đổi đấy, nếu không cái nhà kia thật sự sẽ tan nát.” Chị dâu hai Đường nói.
...