Chương 476


...

Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 11

Rất nhanh đồ ăn đã lên đủ.

Nguyên Đản Nếm thử một miếng đậu hũ Tứ Xuyên rồi nói với Đường Văn Sinh: “Không ngon bằng cha làm.”

“Chờ lần sau con được nghỉ về nhà, để cha làm cho mà ăn.”

Đường Văn Sinh gắp thức ăn cho Phong Ánh Nguyệt, nghe vậy trả lời một câu.

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

“Vậy con sẽ chờ.” Nguyên Đản hài lòng bắt đầu ăn cơm, còn múc canh cà chua trứng cho cha mẹ, sau khi ăn cơm xong, cậu cùng cha mẹ đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ.

Khi hai người Phong Ánh Nguyệt đang xem cà-vạt, Nguyên Đản đắc ý gọi điện thoại cho Thiết Đản.

“Anh?”

Thiết Đản rất nhanh bắt máy.

“Em đoán anh đang làm gì?”

Nguyên Đản hỏi.

Thiết Đản im lặng mấy giây: “Đang ở cùng cha mẹ à?”

“A.” Nguyên Đản kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao em biết?”

“Hừ, sáng nay em gọi điện thoại về nhà, bà nội nói cha mẹ vào thành phố làm tóc, bọn họ nhất định sẽ gọi anh ăn cơm trưa, bữa trưa ăn cái gì? Có phải là quán đồ cay Tứ Xuyên lần trước chúng ta đi không?”

Thiết Đản càng nói càng chua.

Nơi làm việc bây giờ của cậu còn xa hơn một chút so với thời đại học, không đến ngày nghỉ lễ, cậu không rảnh để về nhà.

Nào giống Nguyên Đản, gần trong huyện, chỉ cần rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể về nhà ăn cơm.

Vậy mà Nguyên Đản cảm thấy lòng chua xót: “Chờ lần sau em về nhà, anh làm món cá da giòn cho ăn.”

“Món cá da giòn kia của anh còn không ngon bằng cha làm, em muốn ăn món cá da giòn cha làm, cà tím hầm thịt bà nội làm, gà cay Trùng Khánh anh làm, còn có thịt kho tàu mẹ làm!”

“Có ăn nổi không?”

“Có thể, em ăn được hết.”

Thiết Đản cười hì hì nói.

Nguyên Đản cũng cười, thấy Phong Ánh Nguyệt vẫy gọi mình, thế là giơ điện thoại tiến vào.

“Đang nói chuyện với Thiết Đản?”

Đường Văn Sinh hỏi.

Nguyên Đản gật đầu, đưa điện thoại tới, Đường Văn Sinh lại nói chuyện với Thiết Đản.

“Anh và mẹ đang làm gì thế ạ?”

Lâu không thấy động tĩnh của bọn họ, Thiết Đản tò mò hỏi.

Đường Văn Sinh nhìn thoáng qua rồi nói thật: “Mẹ con đang thử cà-vạt cho anh con.”

Thiết Đản lại hừ một tiếng: “Chờ xem, về sau con sẽ tự mở công ty luật, đến lúc đó sẽ mở bên cạnh bệnh viện thành phố.”

“Vậy con cố lên.” Đường Văn Sinh nhẹ giọng đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Phong Ánh Nguyệt lại cẩn thận chọn lựa một cái khác. “Cái này cho Thiết Đản.”

Nguyên Đản thấy vậy, mỉm cười.

Chờ đến khi Thiết Đản được nghỉ về nhà, đến chỗ Nguyên Đản ở một đêm trước, mặc dù phòng ốc của cậu cũng sửa xong rồi, nhưng Nguyên Đản hiện vẫn chưa thành gia, chỉ cần Thiết Đản về đều sẽ ở chỗ Nguyên Đản.

Dù sao nơi này thường xuyên có người ở, bên chỗ cậu rất quạnh quẽ.

Sáng sớm hôm sau, Thiết Đản ngồi xe Nguyên Đản về huyện, vừa tới nhà không lâu, Đường Văn Sinh đã mang chiếc cà-vạt kia ra: “Thử xem sao.”

Thiết Đản cười ha ha nhận lấy, cậu ấy biết người nhà sẽ không quên mình.

Lúc ăn cơm cũng phát hiện trên bàn cơm đều là đồ ăn cậu và Nguyên Đản thích, cười càng thêm rạng rỡ.

Về quê, vợ chồng anh hai Đường cũng làm đồ ăn bọn họ thích, Tiểu Cương Tử cũng không ghen tị, ngược lại còn khuyên các anh ăn nhiều chút, nó vẫn còn đi học, thường xuyên ở bên cạnh cha mẹ, đương nhiên nghĩ đến các anh đã đi làm có thể ăn nhiều chút.

Gặp Nguyên Đản, đương nhiên là bác cả Đường hỏi thăm tình yêu tình báo của cậu thế nào.

Thiết Đản ngồi bên cạnh chế giễu, kết quả bị bác cả gái lôi kéo hỏi: “Thiết Đản, cháu có gặp cô gái nào phù hợp ở bên ngoài không?”

“Anh cháu còn chưa có gì, cháu không vội.”

Thiết Đản đẩy mục tiêu sang Nguyên Đản.

Nguyên Đản cười như không cười nhìn sang: “Cháu nhớ Thiết Đản có một người bạn cấp ba rất có hảo cảm với Thiết Đản, ở ngay trong khu ký túc xá sát vách đám Lưu Hải, rất gần.”

Hai vợ chồng bác cả Đường hai mắt sáng lên.

“Gần là tốt, cô bé này không tệ.”

“Phát triển đến mức nào rồi? Phải mau để cha mẹ cháu đến nhà con bé nói chuyện mới được!”

“A? Cái gì? Gọi tôi sao? Cháu sẽ về ngay!”

Ỷ vào ông bà cả lỗ tai không được tốt, Thiết Đản trực tiếp đứng dậy làm bộ có người gọi mình rồi chạy.

Nguyên Đản liếc mắt, nhưng bởi vì ít khi về nên tiếp tục ngồi trò chuyện với đám người bác cả Đường.

Khoảng một giờ sau, bác cả Đường nắm chặt tay cậu khuyên nhủ: “Có phải trong lòng cháu có vướng mắc gì hay không?”

Dù sao thân thế của Nguyên Đản đã lộ, nhưng dù sao cũng là nhà mình nuôi lớn, bác cả Đường vẫn là thương cậu, lại thêm đứa nhỏ này cũng không phải người vô ơn, qua nhiều năm như vậy cũng không thay đổi gì.

“Chuyện của các trưởng bối đã qua, cháu cũng đừng bởi vì những chuyện đó mà không lập gia đình.”

Bác gái cả cũng vô cùng lo lắng nhìn cậu.

...