Chương 363


...

Đường Văn Lan 1

Xuân Phân ôm lấy đứa trẻ mắng Đường Văn Cường vài câu. Chú ba Đường thấy vậy cũng tức giận, liền cầm kẹp gắp than đuổi theo.

Hiếm khi thấy cảnh ba người cha đánh ba người con trai. Bác cả gái cùng Phong Ánh Nguyệt bọn họ ở một bên vừa ăn hạt dưa vừa cười xem.

Nếu không phải sợ thức ăn nguội, bác cả gái cũng không muốn gọi ngừng.


Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Vẫn là phong tục cũ, trước tiên dâng hương kính rượu tổ tiên, sau đó mới phân phát đồ ăn cho con cháu trong nhà, cầu mong tổ tiên phù hộ cho họ khỏe mạnh.

Nguyên Đản đang ngồi bên cạnh Phong Ánh Nguyệt, cậu nhóc đã không còn là một đứa trẻ cần được đút ăn nữa. Yêu Muội đang ngồi cạnh cậu nhóc, Nguyên Đản không chỉ tự ăn mà còn gắp thức ăn cho Yêu Muội nữa, thỉnh thoảng còn lau miệng cho cô bé.

A Tráng ngồi một bên thấy Yêu Muội được Nguyên Đản chăm sóc, đương nhiên không muốn quấy rầy.

Sau khi ăn cơm xong, bọn trẻ chơi ngoài sân, người lớn thì ngồi nói cười rôm rả.

Năm nay, Phong Ánh Nguyệt đi theo những trưởng bối, nghe lão nhân nói thật nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, trong đó có cả chuyện của bà tổ.

Hôm sau, vợ chồng Phong Ánh Nguyệt mang đồ ăn và rượu đến nhà bà tổ để cúng bái.

Sau khi quét dọn tuyết xong, nhang nến cũng đã đốt hết, hai người Phong Ánh Nguyệt khóa cửa và rời khỏi nhà bà tổ.

Lúc họ về đến nhà thấy chị cả Đường và anh rể cả đã đưa ba đứa con của họ đến chúc Tết.

Ba đứa trẻ này đều rất xinh, lần lượt đến trước mặt Phong Ánh Nguyệt gọi mợ ba làm cho Phong Ánh Nguyệt thích đến ứ chịu được rồi, xoa đầu từng đứa một.

Sau đó mới để bọn chúng đi theo Nguyên Đản và A Tráng ra ngoài chơi.

Chị cả Đường nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, vừa nhìn liền biết cuộc sống tốt đẹp. Cô ấy nắm lấy tay Phong Ánh Nguyệt kể nhiều điều thú vị đã xảy ra với cô ấy.

Hôm nay chị dâu hai và anh hai Đường về nhà mẹ đẻ ăn Tết nên không có ở nhà.

Biết chị cả Đường bọn họ đến, vợ chồng Đường Văn Tuệ cũng đến chúc mừng năm mới, khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn.

Ăn cơm xong, cả nhóm ngồi bên đống lửa, chị cả Đường nhỏ giọng nhắc đến con gái lớn nhà chú ba Đường, Đường Văn Lan.

Nói về Đường Văn Lan, cô ấy và Đường Văn Cường có tính cách hoàn toàn khác nhau. Đường Văn Lan rất trầm tính, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn giống thím ba Đường.

Nhà chồng cô ấy cách công xã không xa, họ Lữ, chồng cô ấy tên Lữ Thành Văn. Hai vợ chồng sinh được một trai một gái, cuộc sống trôi qua khá tốt.

Nhưng năm ngoái, Lữ Thành Văn không cẩn thận bị thương ở chân, thành người què, tính tình cũng thay đổi, trở nên cáu gắt.

Không ít lần cãi vã với Đường Văn Lan, thậm chí đánh nhau.

Đường Văn Lan vẫn còn có thể chịu đựng được, cô ấy không quay về nhà mẹ đẻ để tố cáo mà một lòng một dạ dạy dỗ con cái và làm công việc của mình.

“Khi nãy lúc chị đến nhà thím ba để chúc tết, chị nghe thím ba nói năm nay Văn Lan mang theo con của em ấy đến chúc tết một mình sao?”

“Vâng, chị ấy còn chưa đi, lúc chị đi thì chị ấy vừa dẫn bọn trẻ đi dạo.”

Phong Ánh Nguyệt trả lời.

Chị cả Đường tặc lưỡi: “Những năm trước đều là cả hai vợ chồng cùng về, năm nay xảy ra chuyện gì?”

“Còn không phải bởi vì bị thương ở chân, nó thậm chí còn không muốn ra ngoài.” Cha Đường nói.

“Vì chuyện này mà anh ấy không muốn ra ngoài?”

Anh rể cả ngạc nhiên.

“Một người đang yên đang lành tự nhiên bị thương ở chân, trở thành người què, nhất định sẽ không chấp nhận được ngay.”

Mẹ Đường nói.

“Cũng đúng, nhưng nói cho cùng muốn tiếp tục sống thì vẫn phải vượt qua ngày hôm nay, không thể chỉ vì chuyện này mà…”

Anh rể cả lắc đầu.

“Chị cũng nghe nói tính tình Văn Lan thay đổi rất nhiều, thường xuyên mắng chửi người khác, lần này không phải cũng cãi nhau sao?”

Chị cả Đường nhíu mày.

“Chị cũng đã hỏi qua thím ba của các em, thím ấy nói con rể không muốn ra ngoài ăn tết, đến tháng chạp cũng không ra ngoài sân.”

Lời này khiến cho tất cả mọi người thở dài, dù sao năm ngoái lúc đến chúc tết, đi đứng vẫn ổn, năm nay…

Cũng không có gì lạ khi bên kia không muốn ra ngoài.

Đang nói, Đường Văn Lan cùng Xuân Phân đã đưa bọn trẻ đến thăm.

Đường Văn Sinh đi chuyển mấy cái ghế tới, lúc này xung quanh đống lửa đã chật cứng người.

Cũng càng náo nhiệt.

Đường Văn Lan nói chuyện nhẹ nhàng khiến cho người ta thấy rất có cảm tình.

Sau khi các trưởng bối rời đi, trong phòng đều là những người cùng trang lứa, chị cả Đường lo lắng nhìn Đường Văn Lan: “Văn Lan, em nói thật đi, gần đây em thế nào?”

Đường Văn Lan nghe vậy im lặng một chút.

“Cũng ổn, bởi vì chân của anh ấy nên tính tình trở nên cáu kỉnh chút, gần đây anh ấy không thích nói chuyện, cũng không thích ra ngoài. Lúc đầu nói chúng em cùng về chúc tết, nhưng hôm sau anh ấy đã đổi ý, cho dù là nhà cô ruột của anh ấy mà anh ấy cũng không muốn đi.”

“Cha mẹ chồng của em cũng rất tức giận, mắng anh ấy một trận. Kết quả là anh ấy vào nhà không ra ngoài nữa. Em thấy cũng không còn sớm nên không dây dưa cùng với anh ấy nữa, đưa bọn nhỏ về chúc tết trước.”

Mọi người sau khi nghe xong lại là thở dài.

...