...
Đồng chí Tiểu Đường đủ vốn liếng 2
Thím Điền chắp hai tay sau lưng đứng phía sau Điền Lan: "Cha con cũng biết làm đấy. Hồi con còn bé rất thích ôm chim gỗ nhỏ mà ông ấy làm chạy khắp nơi."
Điền Lan quay đầu lại nhìn, thấy chú Điền đang khom lưng nhìn vào trong nồi xương sườn hầm. Chỉ mới chớp mắt mà cô ấy đã lớn nhường này, cha mẹ cũng già rồi.
"Mẹ, chúng ta về nấu cơm đi, chắc chắn là cha cũng đói rồi."
Mẹ con hai người không xem tiếp nữa mà quay về nhà.
Bên này Đường Văn Sinh làm cơm xong cũng gọi Nguyên Đản một tiếng: "Về ăn cơm."
Nguyên Đản chạy bình bịch về nhà. Bữa cơm tối rất đơn giản, mỗi người một bát mì trứng chiên.
Trong món ăn có cho thêm mỡ heo và một chút cải xanh, nước tương. Trên bát mì của Phong Ánh Nguyệt có thêm mấy giọt giấm, còn của Nguyên Đản và Đường Văn Sinh thì không có.
Hai cha con nhà bọn họ đều không thích ăn chua. Đặc biệt là Nguyên Đản, cứ ngửi thấy mùi giấm là lại nhăn mặt bịt cái mũi nhỏ lại.
Ăn xong mì, Nguyên Đản được đưa tới bờ sông nghịch nước, gặp Dương Bảo Quốc và vợ anh ta.
Con gái nhà Dương Bảo Quốc năm nay đã hơn năm tuổi rồi, hay xấu hổ nên cứ núp sau lưng mẹ mình nhìn lén Nguyên Đản mấy lần, cũng không dám đi tới chơi cùng nó.
"Tính cách vẫn như thế." Chị dâu Dương khẽ gật đầu một cái: "Để xem sau này đến trường rồi con bé làm thế nào."
Phong Ánh Nguyệt nói với chị ta vài câu, thấy con gái nhà bên đó cứ luôn lén lút kéo vạt áo chị ta thì tìm đại cái cớ rồi đưa Nguyên Đản sang bên kia.
Thấy vậy, Đường Văn Sinh cũng kết thúc cuộc đối thoại với Dương Bảo Quốc rồi đi theo.
"Ở đây có tôm nhỏ này." Nguyên Đản chỉ chỉ vào dòng nước bên cạnh.
Trong suốt, nhỏ xíu xìu xiu, là thứ mà con nít thích đi bắt nhất.
Nhưng loại tôm này chạy rất nhanh, bắt được nó không dễ.
Phong Ánh Nguyệt xắn ống tay áo lên cho Nguyên Đản rồi để mặc nó đi chơi. Đến khi trời không còn sớm nữa, cô mới dẫn Nguyên Đản ngồi cả buổi chẳng bắt được con tôm nào nhưng vẫn vui vẻ về nhà.
"Đang có cuộc thi đấu."
Vừa mới vào đến cửa nhà ngang, cả nhà ba người đã nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt. Hoá ra là đang có cuộc đấu bóng rổ.
Nguyên Đản nhìn về phía bên kia với đôi mắt lấp lánh. Thấy vậy, Phong Ánh Nguyệt nói: "Văn Sinh, anh đưa Nguyên Đản đi xem đi. Em về nhà trước."
Cô cảm thấy eo mình hơi mỏi mỏi, có thể là sắp đến kỳ sinh lý.
"Được."
Đường Văn Sinh dắt tay Nguyên Đản đi vào trong đám người. Phong Ánh Nguyệt lên tầng trước. Đến nửa đêm, Phong Ánh Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu. Cũng may mà trước khi ngủ cô đã có sự chuẩn bị rồi nên mới không bị dính lên giường.
"Em sao thế?"
Nghe thấy tiếng hít đau đớn của cô, Đường Văn Sinh lập tức cầm tay cô hỏi.
"Hơi đau bụng."
Nghe vậy, Đường Văn Sinh hiểu ngay. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng rót chút nước ấm trong bình giữ nhiệt ra rồi bưng vào cho Phong Ánh Nguyệt uống, lúc nằm xuống lại đặt tay lên bụng cô.
Phong Anh Nguyệt cọ cọ cái trán lên bả vai anh. Đường Văn Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.
Cô chỉ cảm thấy tai mình cũng trở nên nóng bỏng, thế là chui tọt vào lòng anh như con đà điểu vậy.
Cũng may mà tiếp theo Đường Văn Sinh không làm gì nữa nên Phong Ánh Nguyệt cũng vô thức ngủ thiếp đi.
"Em ở nhà nghỉ ngơi đi cho khoẻ, anh đưa Nguyên Đản đi cắt tóc, tiện thể mua ít thức ăn luôn."
Buổi sáng lúc ra cửa, Đường Văn Sinh dắt tay Nguyên Đản nói với Phong Ánh Nguyệt.
"Vâng."
Phong Ánh Nguyệt cũng không cậy thế. Thời đại này không dễ mua được thuốc giảm đau. Cơn đau bụng kỳ sinh lý thật sự rất khó chịu.
Thấy vẻ mặt cô vẫn rất khó coi, Đường Văn Sinh cũng không yên tâm lắm, bèn nhờ chị dâu Triệu tới ở cùng cô.
Chị dâu Triệu thấy dáng vẻ như vậy là biết ngay có chuyện gì đang xảy ra với Phong Ánh Nguyệt. Vừa lúc ở nhà cô ấy có đường đỏ và gừng nên đã nấu một nồi.
Mùi của thứ này không được dễ ngửi cho lắm nhưng đúng là rất có tác dụng. Ít nhất thì Phong Ánh Nguyệt cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bụng dưới của cô cũng ấm lên.
"Thật muốn mạng người ta mà."
Sau khi tỉnh táo lại, cô nói.
Chị dâu Triệu gật đầu: "Đúng thế, làm phụ nữ rất khổ. Em cũng vậy, đừng có cố chịu đựng, khó chịu thì bảo đồng chí Tiểu Đường đi mua chút đồ giảm đau đi, có tác dụng đấy."
"Trước kia em cũng đau bụng nhưng không bị đau như thế này."
Phong Ánh Nguyệt hơi nhíu mày.
"Hôm qua em tới bờ sông phải không?". Truyện Khoa Huyễn
Chị dâu Triệu cười khẽ nói: "Đừng thấy bây giờ ngày nắng nóng, em mà đụng nước là vẫn bị khó chịu như thường."
Cũng đúng.
Phong Ánh Nguyệt gật đầu ghi nhớ.
...