Chương 110


...

Kiều Tư Vũ 3

Kiều Tư Văn nói cho cô ta chuyện đi đến nhà ngang ngày hôm nay.

"Khi em đi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Đường Văn Sinh đang đạp xe đi vào, còn chở một cô gái ở phía sau, dáng vẻ cô gái đó..."


Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Cô ta nhìn thoáng qua Kiều Tư Vũ, làn da ngăm đen, vì đang vác củi nên mái tóc rối bù, Kiều Tư Văn cũng có chút lương tâm của người làm em nên cô ta nói tiếp: "Trông không xinh đẹp chút nào! Dáng người không đẹp, nhưng Đường Văn Sinh lại đối xử với cô gái đó rất tốt, lại còn sắm cho cô gái đó một chiếc đồng hồ!"

Đã rất lâu rồi Kiều Tư Vũ chưa từng nghe được tin gì của Đường Văn Sinh, khi nghe thấy thế người thứ nhất cô ta nghĩ đến chính là Nguyên Đản.

Sao cô ta lại luôn nghĩ đến đứa con ấy?

Khi cô ta rời khỏi nhà họ Đường, không chỉ bị Đường Văn Sinh bắt gặp cảnh đó, vì để Đường Văn Sinh nuôi dưỡng Nguyên Đản thật tốt, cô ta đã đổ nước bẩn lên người Đường Văn Sinh, cô ta thật sự không dám quay về gặp Nguyên Đản!

"Anh ta đã kết hôn?"

"Kết hôn rồi, chị Tư Vũ." Kiều Tư Văn vẫn không nhịn được hỏi: "Cho dù chị không trở về nhà họ Đường, sao chị lại không tiến thêm bước nữa với người mà thím hai tìm cho chị thế?"

"Sao em cũng hỏi chuyện này thế." Kiều Tư Vũ mím môi: "Chị đã nói rồi, chị nhìn thấu lòng dạ đàn ông nên không muốn lập gia đình thêm một lần nào nữa."

Năm ấy cô ta chưa kết hôn mà đã mang thai, vì muốn tìm cha cho đứa bé nên mới làm chuyện đó, sau đó người yêu của cô ta trở về, cô ta tưởng rằng rời nhà họ Đường thì có thể sống cuộc đời cô ta hằng mong ước, thế nhưng đối phương lại rời đi, hứa hẹn năm năm sau trở về, nhưng giờ đã ba năm rồi.

"Đều là lỗi của Đường Văn Sinh! Năm đó chị gả cho anh ta, không được cái gì cả, còn bây giờ thì sao, vợ anh ta ở nhà mới ở quê, thậm chí còn sống trong nhà ngang, lại còn đeo đồng hồ!"

Còn có xe đạp mới.

Kiều Tư Văn càng cảm thấy Kiều Tư Vũ khổ vô cùng.

"Tư Văn, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chuyện này không thể trách anh ta, bây giờ chúng ta về nhà, đừng nhắc tới quá khứ nữa."

Vừa nhắc đến, cô ta liền chột dạ.

"Em cảm thấy chuyện đó không xứng đáng với chị." Kiều Tư Văn giậm chân.

Kiều Tư Vũ nghe vậy liền cúi đầu, càng cảm thấy chột dạ: "Đừng nói chuyện này nữa, em mau về nhà đi, không thôi cha mẹ lại đi tìm em."

Mẹ của Kiều Tư Văn và mẹ của Kiều Tư Vũ không hợp nhau, mẹ của Kiều Tư Văn không thích Kiều Tư Vũ một chút nào.

Sau khi Kiều Tư Văn rời đi, Kiều Tư Vũ mở cửa nhà và lấy ra một đồng xu trong chiếc ngăn tủ đã hỏng, đây là kỷ vật mà người yêu của cô ta đưa cho trước khi người đó rời đi, anh ta nói rằng chờ anh ta quay trở về, một đồng xu này có thể đổi hết tiền bạc trên người anh ta.

Cho cô ta tất cả mọi thứ.

Vẻ mặt Kiều Tư Vũ vô cùng hạnh phúc, cô ta cầm đồng xu dán vào lòng, lại nhớ đến Nguyên Đản có mẹ kế, không biết người đó có đối xử tốt với nó hay không, nhưng cô ta nghĩ đến người nhà họ Đường và mẹ Đường tốt như thế, chắc hẳn sẽ che chở cho Nguyên Đản, Kiều Tư Vũ cảm thấy an tâm phần nào.

Chờ đến khi cha Nguyên Đản trở về, cô ta sẽ đưa Nguyên Đản đi theo, cũng đưa cho nhà họ Đường một ít tiền.

Mẹ Đường cũng không biết tính toán nhỏ nhặt của cô ta, bà ấy đang rửa đôi tay nhỏ đầy bùn của Nguyên Đản.

"Mới có nửa ngày không thấy mà cháu đã đi ra ngoài nghịch một đống bùn rồi, còn không ngại nắng nóng bên ngoài."

Nguyên Đản cười toe toét, tấm thân bé bỏng mềm nhũn ngã vào lòng mẹ Đường: "Không nóng ạ, cháu làm mấy con búp bê bằng đất sét, bao gồm ông nội, bà nội và bác hai, còn có cha và mẹ nữa ạ."

"Ôi, vậy còn dì nhỏ thì sao?"

Đường Văn Tuệ đang gánh củi trên lưng, nghe thấy thế liền hỏi.

"Cháu còn chưa có nặn, nhưng ai cũng có cả." Nguyên Đản đáp một cách dõng dạc.

"Hai hôm nay có thể đi đổi bắp non, sáng mai con đi đổi rồi đem cho chị ba dâu của con."

Nhớ tới bắp non, mẹ Đường nói với Đường Văn Tuệ.

"Nào, Nguyên Đản có muốn đi không cháu?"

"Đi ạ!"

Nguyên Đản nhảy cẫng lên, vô cùng vui mừng.

...