...
Sau khi Thánh Giả Ý Chí bị Ma Phương nuốt mất, Lâm Minh nghiên cứu cả ngày cũng không có kết quả, đành phải tạm bỏ qua, bắt đầu tìm hiểu ngọc giản của Phượng tiên tử để lại.
Trong chiếc ngọc giản này, giảng giải ý cảnh Hỏa tầng thứ ba - Sáng Sinh.
Vật cực tất phản, sau hủy diệt sẽ là sáng tạo.
Phượng tiên tử biên soạn pháp tắc sáng sinh không có miêu tả bằng chữ gì, mà dùng vài bức tranh nối với nhau, giữa hai bức tranh có cấm chế, phải lĩnh ngộ được bức tranh này mới xem được cái kế tiếp.
Bức tranh đầu tiên trong ngọc giản là một gốc sen xanh, mọc trên đá đỏ như lửa. Xung quanh là dung nham tuôn trào, tảng đá bị nung nóng lên tới nhiệt độ khủng bố, cảnh tượng tựa như cái lồng hấp địa ngục. Còn gốc sen trên tảng đá vẫn tràn ngập sinh cơ, xanh biếc kinh người.
"Thanh Liên... Thanh Liên lĩnh vực."
Lâm Minh biết, một số người thiên phú cực cao lĩnh ngộ ý cảnh Sang Sinh đến tận cùng, có thể hình thành Thanh Liên lĩnh vực xung quanh người, đây là một loại dị tượng.
Kỹ năng lĩnh vực, tự thành một vùng không gian, chỉ cần đi vào sẽ bị pháp tắc trong lĩnh vực áp chế.Còn muốn cậy mạnh phá vỡ lĩnh vực, phải bỏ ra lực lượng gấp mấy lần, mười mấy lần của võ giả thi triển lĩnh vực, rất có ưu thế lúc đối địch.
Lúc trước Lâm Minh đấu Hỏa Viêm Quảng, Hỏa Viêm Quảng thi triển ra Thanh Liên lĩnh vực, đáng tiếc đẳng cấp Thanh Liên lĩnh vực kém xa không gian Hồng Mông, trực tiếp bị Lâm Minh dùng không gian Hồng Mông áp chế, không phát huy ra hiệu quả.
Dù vậy, Thanh Liên lĩnh vực vẫn có giá trị lớn, làm cho Lâm Minh chú ý. Hiện giờ Lâm Minh đối mặt với thiên tài Thần Vực cũng có thể thoải mái chiến đấu vượt cấp, nguyên nhân rất lớn là vì hắn cậy vào không gian Hồng Mông. Nếu cộng thêm Thanh Liên lĩnh vực, hai đại lĩnh vực chồng lên, áp chế đối thủ càng thêm rõ ràng.
Lâm Minh nhanh chóng chìm vào bức tranh huyền diệu này, trong mắt Lâm Minh, bức tranh này không chỉ là tranh vẽ, mà biến ảo ra không gian chân thật. Ngọn lửa hừng hừng, dung nham sôi trào, một gốc Thanh Liên sinh trưởng trong môi trường này thật là không phù hợp, nhưng lại ẩn chứa chí lý thiên đạo....
Phượng tiên tử vẽ ra ngọc giản hệ hỏa, không có kèm thêm giải thích gì, nhưng chỉ đơn giản là hình vẽ lại ẩn chứa huyền diệu vô hạn. Nếu không đủ ngộ tính, xem ngọc giản Phượng tiên tử vẽ ra chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, càng đừng nói lĩnh ngộ ra ý cảnh hệ hỏa.
Thời gian trôi qua từng ngày, Lâm Minh vẫn luôn ở trong phòng tu luyện, không hề nhúc nhích.
Hắn không ngừng lĩnh ngộ pháp tắc hệ hỏa, mỗi khi lĩnh ngộ một chút, chiếc lá non của mầm non Tà Thần đều khắc ra hoa văn pháp tắc tương ứng.
Những hoa văn này cũng như vật tổ thật nhỏ, xoay quanh nhiều vòng, đường vân trong vật tổ dù khác biệt với bức tranh Thanh Liên trong lửa của Phượng tiên tử, nhưng có thần vận tương tự, nhưng dường như càng thêm đơn giản huyền diệu hơn.
Từ lúc ở Hoàng Thành viễn cổ, Lâm Minh đã biết mình tìm hiểu pháp tắc hệ hỏa, mỗi khi tìm hiểu một chút là sẽ hình thành đạo văn vật tổ tương ứng trên mầm non Tà Thần. Những vật tổ nàyhết sức huyền ảo, ẩn hàm chí lý đại đạo. Chỉ là cảnh giới của Lâm Minh hiện giờ thật quá khó khăn để tìm hiểu.
"Tuy rằng mầm non Tà Thần là công pháp của ta, nhưng dù sao cũng là ngoại lực, ta không thể hoàn toàn trông cậy vào mầm non Tà Thần hấp thu pháp tắc hệ hỏa. Ta phải có lĩnh ngộ của mình, bằng không đến cảnh giới cao, sẽ gặp phải bình cảnh."
Dùng mầm non Tà Thần cắn nuốt pháp tắc hệ hỏa, đối với Lâm Minh là một đường tắt học tập pháp tắc hệ hỏa, nhưng nó là pháp tắc thuộc về mầm non Tà Thần, Lâm Minh chỉ có thể sử dụng, không hiểu đạo lý, căn cơ kém xa tự mình lĩnh ngộ ra.
Cứ như vậy ngày qua ngày Lâm Minh tìm hiểu ngọc giản của Phượng tiên tử để lại, đến một ngày, ánh lửa thoáng hiện trước mặt Lâm Minh, tiếp theo truyền ra tiếng nói của Phượng tiên tử:
- Lâm Minh, luyện chế xong đan dược rồi, đến Phượng Tiên Cung, chuẩn bị mở ra Khai Môn!
Lâm Minh đột ngột tỉnh lại từ trạng thái trầm tư, nhìn đồng hồ cát ở góc tường, đã qua 10 ngày. 10 ngày, Lâm Minh còn chưa hiểu hết bức tranh đầu tiên của Phượng tiên tử, còn Phượng tiên tử đã luyện chế xong linh đan luyện thể.
Đây chính là chỗ tốt khi có sư phụ, nếu như Lâm Minh tự luyện chế những đan dược này, còn không biết đến năm tháng nào nữa.
Lâm Minh vừa động ý niệm, thân thể hóa thành ánh sáng bay ra, một lát sau đã tới Phượng Tiên Cung, Phượng tiên tử đã chờ ở đại điện.
- Đệ tử Lâm Minh, bái kiến sư tôn.
- Ừm.
Phượng tiên tử gật đầu, vung tay lên, một chiếc hộp Mộc Linh Ngọc bay về phía Lâm Minh. Lâm Minh tiếp nhận mở ra, bên trong hộp ngọc có 2 viên linh đan, một đen một trắng.
- Âm Dương Tạo Hóa Hoàn!
Lâm Minh nhìn qua liền nhận ra đôi đan dược này, đan dược cũng chia đẳng cấp, tương ứng với đẳng cấp pháp khí. Âm Dương Tạo Hóa Hoàn này là cấp Thánh tuyệt phẩm, ngang với Thánh khí cực phẩm. Tuy nhiên nói thì nói vậy, kỳ thật giá trị của đan dược không dễ so sánh với pháp khí, dùng Âm Dương Tạo Hóa Hoàn của Phượng tiên tử luyện chế mà nói, dùng rất nhiều linh dược 10 vạn năm trở lên, muốn gom đủ những dược vật này đã tốn không biết bao nhiêu công sức.
- Không ngờ ngươi nhận ra được đan dược này, như vậy ngươi có biết sử dụng Âm Dương Tạo Hóa Hoàn như thế nào?
- Biết.
- Ừm, với thân phận võ giả hạ giới của ngươi, có thể hiểu biết được đan dược Thần Vực như vậy, xem ra lúc ngươi ở Thiên Diễn Đại Lục đã tìm tòi di tích thượng cổ lấy được ngọc giản ghi lại Luyện Dược thuật. Khá lắm, người tập võ chúng ta quả thật cần một hai loại chức nghiệp phụ trợ, để tinh luyện linh hồn.
Phượng tiên tử tùy ý nói, đứng lên:
- Đi theo ta, vào mật thất sử dụng Âm Dương Tạo Hóa Hoàn, sau khi mở ra Khai Môn, não vực của ngươi sẽ không khai phá lớn, đồng thời lực lượng trong Thương Môn cũng được tăng cường phóng thích, lực lượng thân thể ngươi sẽ tăng bội lần!
Trong Bát Môn Độn Giáp, luyện thể, gia tăng lực lượng diện rộng chính là Thương Môn, nhưng mà sau khi mở ra Thương Môn, lực lượng sẽ không bùng nổ một lần, mà là phóng thích ra từng phần sau khi mở ra 4 cửa còn lại. Cuối cùng Bát Môn Độn Giáp mở ra viên mãn, đạt tới thần lực mấy ngàn vạn cân, lực lượng như vậy phối hợp thêm kỹ xảo bộc phát ra võ kỹ luyện thể, có thể đạt tới cảnh giới khủng bố.
- Rõ, sư tôn.
Lâm Minh cung kính nói, đi theo Phượng tiên tử tới mật thất bế quan.
- Lâm Minh, Khai Môn nằm ở não vực. Não vực là bộ phận huyền diệu nhất trên thân thể người, phàm là tu luyện liên quan tới não vực, đều sẽ có nguy hiểm. Lúc mở ra Khai Môn, ảo cảnh tràn lan, ngươi phải bảo vệ tâm thần, bằng không sẽ bị lạc chính mình. Hơn nữa, cùng là mở ra Khai Môn, nhưng cũng có mức mở ra khác nhau, thủ hộ tâm thần càng tốt, Khai Môn càng mở ra hoàn toàn, khai phá não vực cùng tinh thần chi hải cũng càng lớn. Ngược lại, không thủ hộ tâm thần hoàn mỹ, trình độ mở ra Khai Môn thấp, như vậy gia tăng ngộ tính cùng linh hồn lực cũng có hạn.
Phượng tiên tử ân cần cảnh báo, kỳ thật Lâm Minh cũng biết những điều này, đều có ghi lại trên Hỗn Độn Cương Đấu Kinh. Có những võ giả luyện thể lúc mở ra Khai Môn bị tâm ma ảo giác nhập thể, từ đó về sau bị lạc chính mình, vĩnh viễn không dậy nổi.
Còn có lúc mở ra không hoàn toàn, tác dụng khai phá tinh thần chi hải tăng phúc linh hồn cực kỳ có hạn, hơn nữa ngày sau khó có thể tiếp tục tiến bộ.
Lâm Minh cũng không trực tiếp bắt đầu mở ra Khai Môn, mà trước tiên minh tưởng, dâng hương, bình ổn tâm tình khoảng 1 nén nhang. Những nghi thức nhìn như không có tác dụng gì này, kỳ thật là thủ đoạn dùng để điều tiết thân thể tinh thần, thông qua những việc này, Lâm Minh có thể bài trừ mọi tạp niệm lung tung, làm mình tập trung cao độ. Dù sao Khai Môn ở não vực, mở ra Khai Môn ngang với mở rộng tinh thần chi hải, phải cẩn thận hết mức, không được xảy ra tí xíu sai lầm.
Phượng tiên tử thấy biểu hiện không nóng không vội của Lâm Minh, khẽ gật đầu.
Làm xong một loạt nghi thức này, Lâm Minh mở mắt, cầm Âm Dương Tạo Hóa Hoàn trong tay, tay trái cầm Dương Đan màu trắng, tay phải cầm Âm Đan màu đen, sau đó tiến vào võ ý Không linh, minh tưởng, kết ấn, đặt hai viên đan dược dán lên mi tâm. Lúc này xảy ra cảnh tượng kỳ dị, trước mi tâm của Lâm Minh, hai viên đan dược một âm một dương dung hợp làm một, hình thành hoa văn thái cực âm dương ngư, chầm chậm xoay tròn, mơ hồ ẩn chứa pháp tắc âm dương cùng chí lý thiên địa.
Đây chính là chỗ thần kỳ của Âm Dương Tạo Hóa Hoàn, nó không phải để uống, mà ngưng hóa thành vòng Thái Cực ở mi tâm, cuối cùng Thái Cực Đồ dung hợp với võ giả, trực tiếp mở mang thức hải.
Thái Cực Đồ càng xoay càng nhanh, cuối cùng dán lên mi tâm Lâm Minh, biến thành thể năng lượng nhập vào làn da, dần dần dung nhập vào thức c Lâm Minh.
Khoảng khắc đó, Lâm Minh cảm giác đầu óc chấn động, dường như cả bầu trời dung nhập vào đầu mình.
Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi tức âm dương khí, là cơ sở hình thành thế giới thiên địa. Khi Lâm Minh dung nhập âm dương thái cực vào thức hải, liền cảm giác như dẫn cả một vùng thiên địa vào thức hải. Bầu trời sáng rọi, ánh sáng mặt trời, ánh sáng trăng, trút vào trong, chiếu rọi thức hải của Lâm Minh.
Ngay lúc đó, Lâm Minh cảm giác trong đầu mình có một cái vũ trụ, vô cùng vô tận, chính hắn như bơi qua không gian rộng lớn vô hạn, ánh sao xuyên qua khoảng cách xa xôi vô hạn, chiếu lên người mình.
Ý niệm khẽ động, thoáng cái nắm giữ hàng tỷ tỷ dặm, vạn vật vũ trụ nằm trong tay, chân chính ngao du bầu trời, đứng đầu vạn giới!
Võ đạo đỉnh phong? Đây là cảm giác võ đạo đỉnh phong?
Trong lòng Lâm Minh đột nhiên hiện ra ý nghĩ này, võ đạo đỉnh phong, chính là cực hạn mà hắn theo đuổi. Thông qua mở ra Khai Môn, trong nháy mắt này hắn có cảm giác mình trèo lên đến võ đạo đỉnh phong.
Không đúng!
Đây là ảo giác, vũ trụ rộng lớn vô hạn này là mê cung ý thức, nếu chìm đắm trong ảo giác này, ý thức sẽ bị trục xuất vĩnh viễn, không tìm được đường về.
Trong lòng Lâm Minh trầm xuống, toát ra mồ hôi lạnh!
Mỗi một võ giả đều có tâm ma, sỉ nhục không thể quên, thù hận không đội trời chung, thứ gì theo đuổi quá đáng, trong lòng sợ hãi, khao khát theo đuổi, đều có thể trở thành tâm ma!
Lúc trước khi Lâm Minh ở Thiên Vận Quốc tiến vào Thất Huyền võ phủ, trên Bích Ngọc Đài, tâm ma của hắn là Lan Vân Nguyệt, là một cửa tình cảm. Hiện giờ hắn đã thoát khỏi cửa này, nhưng con đường theo đuổi võ đạo đỉnh phong lại có thể trở thành tâm ma của hắn!
...