...
Vô Yên mở miệng hỏi, trước đó, bọn hắn đều cho rằng, Lâm Minh đã là thua nhiều thắng ít rồi, nhưng thần lai chi bút vào thời khắc cuối cùng lại nghịch chuyển chiến cuộc, một thương, quả thật cực kỳ kinh diễm!
Lâm Minh lắc đầu, lúc này hắn như có điều cảm giác,, quay đầu nhìn qua hướng trên bầu trời.
Đạo quang đoàn lơ lửng trên bầu trời thế giới trong kính kia chậm rãi lướt về phía Lâm Minh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, bọn hắn biết rõ, đồ vật trong quang đoàn này chính là ban thưởng của Lâm Minh!
Mọi người không biết ban thưởng này là gì, chỉ là từ trong quang đoàn này, bọn hắn đều cảm nhận được một cổ khí tức đế giả đáng sợ.
Tựa hồ phẩm cấp của đồ vật này đã đã vượt qua Chân Thần.
- Sẽ là vũ khí cuối cùng nhất là chủ nhân Tu La Lộ sử dụng sao?
Mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt đều trở nên nóng bỏng, tuy rằng đây là đồ của Lâm Minh, không có quan hệ quá lớn đến bọn họ, nhưng có thể kiến thức được thần vật bực này bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ kích động.
Quang đoàn cuối cùng chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay Lâm Minh, hiển hóa thành hình.
Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy không gian trong lòng bàn tay Lâm Minh tựa hồ như bị sụp đồ xuống, bị năng lượng vô tận bao vây, một khắc này, ở trong lòng bàn tay Lâm Minh tựa hồ nắm một cái vũ trụ.
Mà trung tâm vũ trụ này là vòng xoáy năng lượng Hắc Ám, hấp hết mọi vầng sáng, cũng che đậy cảm giác của mọi người, khiến bọn hắn dù cố gắng thế nào cũng không thể thấy rõ được đồ vật trong đó là gì.
Nhưng mà Lâm Minh lại cảm nhận được, năng lượng trong lòng bàn tay khiến hắn cảm nhận được một cổ triệu hoán đến từ chính pháp tắc.
Nếu như nói, trong lòng bàn tay hắn đang nắm một vũ trụ thì quả thực đúng vậy, chỉ có điều, đây cũng không phải là vũ trụ bình thường, mà là một cái thể nội vũ trụ tự thành hệ thống.
Pháp tắc khí tức ẩn chứa trong đó chính là pháp tắc sinh mệnh.
Pử trong vũ trụ, phảng phất như có vô số tánh mạng sinh ra đời, lại tiêu tan, sinh sinh tử tử...
Trong tích tắc này, tất cả pháp tắc khí tức thu liễm, Lâm Minh cảm thấy, kỳ thật đồ vật trong lòng bàn tay hắn là một giọt máu.
Đây là một giọt Đại Đế chi huyết, tản mát ra khí tức khủng bố vô cùng vô tận, giống như Tinh thần chìm nổi trên hư không.
Trong đó ẩn chứa áo nghĩa sinh tử pháp tắc, lại ẩn chứa ý chí khủng bố đến từ Đại Đế.
Khí tức mà nó mang đến Lâm Minh hết sức quen thuộc, mà cổ khí tức quen thuộc này lại khiến tâm thần hắn rung động lắc lư.
Ở Nguyên Mộng Vũ Trụ, Kim Sắc Thư Hệt mà Lâm Minh đạt được có khí tức rất giống giọt máu tươi này, như vậy nếu không đoán sai thì đây hẳn là một giọt tinh huyết của người sáng tạo 《 Thánh Điển 》 lưu lại.
- Không phải Tu La chi huyết, mà là 《 Thánh Điển 》 sáng tác giả chi huyết sao...
Cái này khiến Lâm Minh vô cùng kinh ngạc.
Máu của 《 Thánh Điển 》 sáng tác giả vì sao lại ở trong cấm địa của chủ nhân Tu La Lộ?
Lâm Minh không khỏi nghĩ đến ở Tinh Hà Cổ Chiến Tràng mình đã thấy được đại chiến giữa chủ nhân Tu La Lộ và 《 Thánh Điển 》 sáng tác giả.
Trận chiến ấy, 《 Thánh Điển 》 sáng tác giả bị chủ nhân Tu La Lộ gây thương tích, 《 Thánh Điển 》 cũng sụp đổ, thần huyết trong cơ thể hắn cũng bị mất rất nhiều.
Chẳng lẽ, chủ nhân Tu La Lộ đã thu thập thần huyết của 《 Thánh Điển 》 sáng tác giả lưu lại trong cấm địa của mình, trở thành cơ duyên cho kẻ đến sau sao?
Lâm Minh dừng ở chỗ giọt tinh huyết kia, nó cũng không phải một giọt máu bình thường mà là tinh hoa do rất nhiều huyết dịch ngưng luyện thành.
Đã trải qua 10 tỷ năm nhưng tinh khí ẩn chứa trong đó chẳng những không tiêu tán, lại ngược lại bởi vì sinh chi pháp tắc mà sinh sinh diệt diệt, càng ngày càng mạnh, cũng như rượu ngon cất giữ ở trong hầm vậy, thời gian càng lâu dài tthif càng thêm trân quý.
- Ta đã hấp thu Tu La chi huyết, lại hấp thu một giọt 《 Thánh Điển 》 sáng tác giả chi huyết thì sẽ thế nào đây?
Lâm Minh có chút do dự, nhưng vẫn mặt cho giọt máu kia rơi vào lòng bàn tay mình, chậm rãi sáp nhập vào, không có một tia tiếng vọng.
Hắn định ở chỗ này hấp thu luyện hóa giọt tinh huyết này, nếu thế, một khi trong Tu La trong cấm địa còn có gì ngoài ý muốn thì hắn cũng có thực lực mạnh mẽ để ứng đối.
Mà bọn người Đế Vô Ngân có quan hệ lợi ích mật thiết với mình, tự nhiên sẽ hộ pháp.
Lâm Minh ngồi xếp bằng trong hư không, sau khi bình tĩnh ngắn ngủi, hắn cảm nhận được năng lượng nước lũ trong cơ thể, cùng lúc đó, ý thức hải của hắn cũng nổi lên sóng gió ngập trời.
Trong tích tắc, hắn chỉ cảm giác mình không giống như đang sáp nhập một giọt máu, mà là sáp nhập vào một mảnh vũ trụ mênh mông thâm u vậy.
Trong giọt máu kia tựa hồ có một mảnh Tinh Hà dài hẹp đang rung động lắc lư, hàng tỉ tinh thần cùng nhau lập loè.
Mỗi một tinh thần đều là một ký tự phồn áo tối nghĩa, tinh thần vô cùng vô tận dần dần hội tụ thành một bản Cổ Kinh.
Trên Cổ Kinh có một thân ảnh mông lung đang ngồi xếp bằng lấy.
Hắn chỉ ngồi ở chỗ kia lại phảng phất như ngồi ở quá khứ xa vô tận, ngồi ở cuối cùng tuế nguyệt, phảng phất như đã chết đi vậy, không có chút sinh cơ nào cả.
Ở bên cạnh hắn, cả mảnh Trụ Vũ, vô tận hư không này đều đang rung động lắc lư, sụp đổ, trên người không ngừng quanh quẩn lấy tử khí.
Mảng lớn mảng lớn Tinh Hà đều chôn vùi, mục nát dưới chân hắn, ở trong gió vũ trụ lạnh như băng hóa thành tro bụi tiêu tán.
Lúc này, Cổ Kinh khẽ run lên, như hằng sa cát chảy trong suốt sáng lên, ở cuối cùng vũ trụ đối lập với thân ảnh mông lung kia còn có một bóng người.
Bóng người này là một nữ tử.
Hoàn toàn khác với nam tử toàn thân tĩnh mịch kia, nữ tử này lại như trăng sáng vậy, trên người tản mát ra ánh sáng chói lọi xinh đẹp, chính giữa mỗi một đám ánh sáng chói lọi đều có một bóng người kim sắc nho nhỏ, cùng nhau niệm tụng kinh văn, sinh cơ tràn ngập, cuốn khắp Chu Thiên Tinh Hà, chiếu sáng toàn bộ vũ trụ tinh hà ở sau lưng.
Dưới hào quang của nàng bao phủ, rất nhiều ngôi sao u ám bắt đầu lóe ra sinh cơ bừng bừng, mơ hồ có thể thấy được trên rất nhiều ngôi sao vốn tĩnh mịch nặng nề đã xảy ra biến hóa Thương Hải Tang Điề, có cọng cỏ non tỏa ra sinh cơ, mở ra tầng nham thạch hóa thành đại thụ che trời, có thần cầm vỗ cánh tiến công trời cao, có côn ngư bơi, kéo vô tận...
- Trong một giọt máu ẩn chứa bí lực và cảnh giới hại loại sinh tử bất đồng, đối lập lẫn nhau, nhưng lại cùng tồn tại trong một phiến Trụ Vũ...
Lâm Minh cảm ngộ Cổ Kinh này, linh hồn giống như đã siêu thoát ngoại vật vậy.
Bên trong tinh huyết ẩn chứa áo nghĩa của 《 Thánh Điển 》, so với Kim Sắc Thư Hệt càng thêm trân quý!
Đây là một hồi cơ duyên khó lường, đối với Lâm Minh tìm hiểu thể nội vũ trụ pháp tắc có chỗ tốt không thể tưởng tượng nổi!
...