...
Tất cả xảy ra trong chớp nhoáng, Tà Thần cương châm đâm thủng cổ họng Cổ Việt nháy mắt quay trở về, Cổ Việt ngơ ngác nhìn mặt trời đen trước mặt, ánh mắt dần mờ đi.
- Ngươi... Cùng ta... Chết chung?
Ầm!
Hắn còn chưa nói hết, trước người Lâm Minh, mặt trời đen bị mấy chục ánh sáng đó cắt tan tác, bộ phận còn lại đụng vào lốc xoáy Huyết Ẩm chi ấn, toàn bộ ngọn lửa bị xoắn ốc cuồng bạo bắn ra.
- Xin lỗi, tại hạ chưa từng có ý định chết chung với ngươi.
Lâm Minh lật tay, tất cả Huyết Ẩm chi ấn bay trở về người Lâm Minh, toàn bộ ẩn đi.
Cổ Việt chống cự kiếm, một tay che cổ, máu tươi trào ra, hắn nhìn chằm chằm Lâm Minh, trong ánh mắt mang theo không cam lòng cùng tuyệt vọng.
- Phá vỡ... Dễ dàng như thế... Tại sao...
Giọng của Cổ Việt khàn khàn âm trầm, dây thanh quản nằm ngay trong cổ họng, nếu là loài người bị đâm thủng cổ họng, chỉ vài hơi thở sẽ chết, càng đừng nhắc tới nói chuyện, thân thể Cự Ma thật là quá mạnh mẽ.
Dưới lôi đài, khán giá gào thét đều tắt giọng, nữ lang Yêu Tinh tộc xinh đẹp bỏ yếm xuống, những Cự Ma xác nhận Lâm Minh giao đấu trực diện là thua chắc đều há to miệng, tiếng hít hà không ngừng vang lên.
Cổ Việt cũng thua!
Hắc Nhật Diệu Không bị đánh tan trong nháy mắt, tiểu tử loài người này đánh bại Cổ Việt trong giao đấu trực diện, rốt cuộc hắn là cái quái thai gì?
- Tia sáng tím xuyên thủng cổ họng Cổ Việt là gì?
- Quá nhanh, không nhìn rõ...
Các chủng tộc bên dưới xôn xao, ánh mắt nhìn Lâm Minh đều có một tia sợ hãi.
Ở Cực Tinh thành, loài người và Bán Thú nhân thường xuyên bị khinh miệt, đó là vì bọn họ yếu ớt, nhưng loài người hùng mạnh thật sự cũng sẽ bị những chủng tộc khác sợ hãi. Ở trong này, lực lượng chính là quy tắc.
Ầm ầm!
Cổ Việt ngã ngửa đập mạnh xuống đất, phun ra một vũng máu tươi.
Lâm Minh búng tay, Diệt Huyết Tà Lôi lóe lên, hút khô tinh huyết xung quanh người Cổ Việt, lại một đạo Huyết Ẩm chi ấn chậm rãi ngưng tụ.
- Là thứ đó!
Một thanh niên Yêu Tinh tộc trong mắt chợt lóe lên.
- Vừa rồi, chính là chú ấn màu đỏ kia đánh tan Hắc Nhật Diệu Không!
Tốc độ Huyết Ẩm chi ấn dù nhanh, nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt của những cao thủ.
Phát hiện thì phát hiện, Lâm Minh chỉ dựa vào Diệt Huyết Tà Lôi là không thể đánh bại Cổ Việt, chỉ có thể bại lộ Huyết Ẩm chi ấn và Tà Thần Lôi Linh.
Tuy nhiên, những thứ này chỉ là một bộ phận nhỏ thực lực của Lâm Minh.
Lâm Minh còn không tự đại tới mức nhận mình đã vô địch Thông Thiên tháp, hắn phải thật cẩn thận, càng đi lên cao sẽ gặp càng nhiều cao thủ.
Khi đấu lôi đài, không võ giả nào biết thua chắc sẽ còn đi lên chịu chết, ít nhất cũng phải có lòng tin kha khá, hoặc là tin chắc thắng được đối phương mới sẽ ra tay.
Mà lúc đó, một khi bị người ta thăm dò ra tất cả chiêu thức, biết được cực hạn thực lực, vậy cũng không xa cái chết nữa.
Thu lại Huyết Ẩm chi ấn, sát khí trên người Cổ Việt cũng hóa thành dòng năng lượng nóng rực ồ ạt chảy vào người Lâm Minh, trải rộng kinh mạch toàn thân, tiếp theo loại dục vọng nguyên thủy và cuồng bạo cùng khát máu lại xâm nhập cả người Lâm Minh.
Nhưng lần này Lâm Minh đã sớm chuẩn bị, chỉ nhắm mắt một lát, mở ra là trong mắt đã tỉnh táo.
Vài nam nô nhanh chân đưa thi thể Cổ Việt xuống, để lại Tu Di giới của Cổ Việt cho Lâm Minh, Lâm Minh cũng không nhìn, trực tiếp cất đi.
- Tiếp theo, còn ai lên đánh?
Lại cách một trận đấu, Lâm Minh hỏi lại những lời này, bên dưới không ai dám trả lời.
- Tiểu tử này quá kiêu ngạo!
Một số Cự Ma tộc nghiến răng nói, nhưng bọn họ cũng chỉ nói mà thôi, bảo bọn họ lên đài là tuyệt đối không dám.
Lần này Cổ Việt chết đi còn mạnh hơn cả Trát Nạp, dù là trong tập đoàn thứ nhất cũng là võ giả xếp hạng đỉnh cấp. Nhưng nhân vật như vậy cũng bị Lâm Minh đánh chết trong thời gian ngắn, ai còn dám đấu với Lâm Minh?
Ải Ma tộc bình thường tham lam âm hiểm, ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh cũng vừa hận vừa sợ, một số người Ải Ma tộc cảm thấy cảm thấy không được tự nhiên, âm thầm rút lui. Ngược lại có không ít nữ tính Yêu Tinh tộc tràn ngập hứng thú với Lâm Minh, thậm chí không e dè ném mị nhãn cho Lâm Minh.
Võ Đấu trường liền yên lặng, cả vạn võ giả không ai dám ra trận.
Một võ giả loài người nhìn Lâm Minh trên đài, vẻ mặt phức tạp, cảm khái nói:
- Vỡ sân rồi...
- Ừ... Ở Thông Thiên tháp, đã chừng mười năm không xuất hiện loài người vỡ sân...
Cái gọi là vỡ sân, chính là có một võ giả lên lôi đài đánh cho đến không ai dám ứng chiến, loại tình huống này bình thường xuất hiện trên người Cự Ma tộc cùng Yêu Tinh tộc.
Mỗi một tầng Thông Thiên tháp đều có yêu cầu với tu vi võ giả, võ giả tu vi quá cao phải đi Thông Thiên tháp tầng cao hơn, cho nên võ giả có thể vỡ sân chỉ có thể là thiên tài đỉnh cao trong võ giả cùng cấp. Đối với loài người, đó là quá khó, thiên tài cấp thánh cũng không được.
- Thật khó tin, không biết hắn tới từ tông môn nào, loại thiên phú này chỉ cần không ngã xuống, phong hoàng xưng đế là không có vấn đề!
- Loại chuyện này nên ít hỏi thì hơn, có những võ giả kiêng kị nhắc tới xuất thân của mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, trải qua một khoảng thời gian vắng ngắt, một người trung niên da màu lam mặc lễ phục đi lên dài, bình thản tuyên bố:
- Trong vòng nửa nén nhang, không ai dám đánh, vỡ sân!
- Chúc mừng ngươi, người thí luyện, ngươi nhận được giấy thông hành tầng thứ hai Thông Thiên tháp, cùng với huy chương vinh dự vô địch tầng một Thông Thiên tháp, đồng thời nhận được mười điểm giết chóc.
- Huy chương vinh dự vô địch? Điểm giết chóc?
Lâm Minh nhướng mày, hắn biết rất ít về quy tắc Thông Thiên tháp, lần đầu tiên nghe nói hai thứ này.
Người trung niên da lam cười, hắn đã sớm nhìn ra Lâm Minh hoàn toàn không biết gì về quy củ Cực Tinh thành, cũng không biết người thanh niên này từ đâu chui ra.
Hắn giải thích:
- Ở Thông Thiên tháp, mỗi một võ giả đều có quyền hạn tương ứng, quyền hạn võ giả bình thường chỉ là nhất tinh cấp thấp nhất, mỗi lần lấy được một huy chương vinh dự, quyền hạn sẽ tăng lên một tinh, cao nhất là mười hai tinh. Ví như ngươi bây giờ là quyền hạn nhị tinh, chi tiêu ở Thông Thiên tháp đều có thể được ưu đãi chín mươi lăm phần trăm, theo quyền hạn nâng cao, ưu đãi cũng tăng, hơn nữa có rất nhiều chỗ không đủ quyền hạn là không được vào...
- Hả? Là chỗ nào.
Người trung niên da lam cười thần bí, nói:
- Ví dụ như phòng đấu giá đặc thù, lại như là bảo địa tu luyện.
- Bảo địa tu luyện?
Trong lòng Lâm Minh khẽ động, tập võ nhiều năm như thế, hắn biết rõ tầm quan trọng của Tu Luyện địa, lúc trước tu luyện trong bảy đại sát trận ở Thất Huyền võ phủ, hiệu quả hoàn toàn không giống.
Đương nhiên, Thất Huyền võ phủ so sánh với Thông Thiên tháp là trên trời dưới đất, Thông Thiên tháp này vốn là Sát Khí chi nguyên của Huyết Sát Nguyên, ẩn chứa pháp tắc thần kỳ ngay cả cường giả phong hoàng cũng không thể đột phá, đủ hiểu phẩm chất Tu Luyện địa!
- Có những huy chương vinh dự gì?
Lâm Minh hỏi, hắn rất có hứng thú với Tu Luyện địa.
- Có rất nhiều, ngoài huy chương vô địch ra, còn có huy chương Bách Liên Thắng, huy chương Thiên Nhân Trảm, huy chương Chung Kết giả, huy chương Thiên Ma sáu cánh, huy chương Tôn Chủ...
Lâm Minh cũng không rõ huy chương Chung Kết giả là cái gì, hắn cũng không hỏi.
- Vậy điểm số giết chóc thì sao? Có thể làm gì?
- Điểm số giết chóc, có thể mua một ít thứ đặc thù, ví dụ như Tu Luyện địa vừa nói. Muốn tiến vào Tu Luyện địa nào đó, chẳng những phải có quyền hạn, hơn nữa dưới tình huống có quyền hạn, còn phải chi trả đủ Huyết Sát tinh và điểm số giết chóc mới có thể đi vào. Lại như hàng hóa ở những phòng đấu giá đặc thù, cần điểm số giết chóc mới được mua.
Người trung niên da lam không lấy làm phiền giải thích kỹ càng cho Lâm Minh.
- Đã hiểu rồi, tại hạ tiến vào Thông Thiên tháp dường như nghe qua một câu, ở Thông Thiên tháp, lực lượng chính là quy tắc, nhưng vừa nãy ngươi nói nhiều quy tắc khác ở Thông Thiên tháp, đây là ước định thành lệ? Hay là có người định ra?
Người trung niên da lam cười ha ha, nói:
- Tự nhiên là có người định ra, chính là vì có lực lượng càng mạnh hơn để bảo toàn những quy tắc này, chúng nó mới có thể duy trì được. Mà người định ra bảo trì những quy tắc này, chính là tôn chủ mười cánh.
- Tôn chủ mười cánh? Không phải mười hai cánh hay sao?
- Bây giờ ngươi không cần quan tâm những chuyện đó, đợi ngươi tới cấp bậc đó là sẽ hiểu.
Người trung niên da lam nói xong liền ngậm miệng.
Lâm Minh đành thôi, hắn tiếp nhận lệnh bài, huy chương vinh dự từ tay người trung niên da lam, nói một tiếng cảm ơn liền xuống lôi đài.
Nơi đi qua, đám đông tự nhiên tách ra, không ai dám cản đường Lâm Minh. Còn có mấy nữ nhân Yêu Tinh tộc yêu mị đứng đó khoe dáng khi Lâm Minh đi ngang, nhưng thấy Lâm Minh hoàn toàn không liếc tới, bọn họ chỉ có thể tức giận hừ một tiếng.
Lâm Minh mặc kệ, đi thẳng ra cửa, bây giờ hắn cũng không nóng vội đi tầng hai, chỉ muốn tm một chỗ nghỉ ngơi, luyện hóa sát khí.
- Vị huynh đệ này!
Lâm Minh vừa ra cửa, bị một võ giả loài người gọi lại.
Quay đầu nhìn, người gọi hắn chính là nhóm người bị Trát Nạp bức ép lúc trước.
Thấy Lâm Minh nhìn tới, mấy người này cười xấu hổ, so với Lâm Minh, mấy người bọn họ thật là quá mất mặt.
Võ giả dẫn đầu ho khan, nói:
- Ta thấy vị huynh đệ này hoàn toàn không quen thuộc Thông Thiên tháp, nếu như ngươi không chê bai, vậy đi theo chúng ta. Ta dẫn ngươi tới một chỗ yên tĩnh, giới thiệu cho ngươi một ít quy tắc Thông Thiên tháp, ngươi xem thế nào...
Lâm Minh suy nghĩ một chút, liền dứt khoát đồng ý, bây giờ có người dẫn dường quả thật là thuận tiện hơn.
- Vậy làm phiền các vị.
- Ha ha, nào có, nói lại là chúng ta cảm ơn ngươi mới đúng, ngươi thật là giành được một hơi cho Nhân tộc trong Thông Thiên tháp. Ngươi không biết, bình thường rất nhiều người không dám tới Võ Đấu trường, hôm nay nếu không phải có ngươi, mấy người chúng ta đã gặp nguy hiểm, dù là không sao, cũng sẽ bị sỉ nhục.
Võ giả này cảm khái tận đáy lòng, Võ Đấu trường là thiên hạ của Cự Ma cùng Yêu Tinh tộc, loài người ở đây thật là chịu áp lực rất lớn.
Hơn nữa trong Thông Thiên tháp có không ít chỗ không cấm giết người, dưới tình huống như vậy, ngủ cũng phải mở một mắt, áp lực quá lớn.
...