...
Mà khi tới thời điểm này, Lâm mẫu đi rất chậm, nàng dừng bước nhìn mặt trời, cảm thụ nhân sinh kiếp này.
Lâm phụ Lâm mẫu đã trải qua thời gian khổ cực, cũng thử qua cẩm y ngọc thực, thừa nhận hàng tỉ thần dân cúng bái, tới lúc tuổi già lại có Lâm Minh và Tư Đồ Minh Nguyệt làm bạn, cảm thấy hạnh phúc ấm áp.
Cả đời này của bọn họ vô cùng phúc khí, không có gì tiếc nuối.
Năm thứ hai, vào hạ, vào một ngày nắng ráo sáng sủa, Lâm phụ Lâm mẫu lần lượt qua đời.
Bọn họ lúc gần đi trên mặt mỉm cười, sắc mặt an tường, có thể nói là buông xuôi hai tay, không có gì phải tiếc nuối.
Phụ mẫu qua đời, cũng vì Lâm Minh kéo dài nhân sinh đời thứ nhất một ngàn sáu trăm năm, vẽ lên một dấu chấm tròn.
Dựa theo nguyện vọng của phụ mẫu, Lâm Minh chôn phụ mẫu trên núi bên ngoài Thanh Tang thành.
Sau khi chết hóa thành bụi đất, trở về cát bụi, đây là nguyện vọng mộc mạc của đa số phàm nhân.
Dựa theo tập tục, Lâm Minh kết ba gian nhà tranh dưới dốc núi, đốt giấy để tang, giữ hiếu ba năm.
Tư Đồ Minh Nguyệt cũng theo Lâm Minh mặc áo tơ trắng, cùng giữ đạo hiếu ba năm.
Bọn họ ở riêng hai gian nhà tranh, mỗi ngày tới tảo mộ nhị lão, dâng hương, tế bái.
Thời gian như thế rất nhạt nhẽo, nhưng mà cho dù là Lâm Minh hay là Tư Đồ Minh Nguyệt đều tìm được phần yên lặng trong nhạt nhẽo này.
Ba năm trôi qua nhanh chóng.
Giữ đạo hiếu chấm dứt, Lâm Minh sắp rời đi.
Vào một ngày sáng sớm, mặt trời mọc, sương sớm bao phủ ngọn núi, giọt sương trên lá cây cũng chậm rãi bốc hơi.
Lâm Minh hương khói cho phụ mẫu xong, quỳ xuống đất cúi đầu bái thật sâu, đây là lần cuối cùng hắn cúi đầu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn Tư Đồ Minh Nguyệt sau lưng, nói:
- Dựa theo ước định, quan hệ sư đồ giữa ta và ngươi cũng chấm dứt, ngươi nên đi con đường của mình đi.
Giọng của Lâm Minh bình tĩnh, lọt vào trong tai của Tư Đồ Minh Nguyệt là phiền muộn vô hạn.
Trong nội tâm của nàng có cảm giác không biết nên làm gì, đã sớm biết rõ ngày này sẽ tới, đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng mà lúc tới thì nàng không biết giải quyết thế nào.
Nhưng mà nàng rất rõ ràng, nàng và Lâm Minh không đi chung trên con đường với nhau, bởi vì phụ mẫu Lâm Minh, cho nên thời khắc này tới gần có chút ngắn ngủi, cũng chỉ tới gần mà thôi.
Sau đó lại là hai con đường khác nhau, bọn họ từ tư tách ra, dần dần phải rời xa.
Đây là vận mệnh.
Cho dù nàng làm thế nào cũng không thể cải biến.
Vì vậy nàng chậm rãi gật đầu.
- Như vậy, gặp lại, nếu có duyên...
Lâm Minh nói lời này, tùy ý bước vào hư không, hắn không phải đang xé rách không gian, mà là trốn vào trong đó, biến mất không còn tung tích.
Tư Đồ Minh Nguyệt đứng ngơ ngạc tại chỗ thật lâu.
Ngay một năm trước khi Lâm phụ Lâm mẫu qua đời, Tư Đồ Minh Nguyệt đã đột phá Thần Biến Kỳ, hơn nữa Lâm Minh còn dùng rất nhiều tài nguyên ủng hộ đánh chắc căn cơ, ngày sau nàng trùng kích Thần Quân là không thành vấn đề.
Nhưng mà tất cả những chuyện này, kể cả cảnh giới võ đạo mà nàng ước mơ tha thiết lúc trước, lúc này không mang lại tâm tình vui sướng cho nàng, nàng yên lặng quay người rời đi, tiến vào trong ba giang nhà tranh, đóng cửa lại.
...
Lại qua hai mươi năm.
Trong phiến vũ trụ vị diện này, một tinh cầu không biết tên, trong hoàng thành phàm nhân, không biết bắt đầu từ khi nào, trên đầu đường hoàng thành xuất hiện một tên ăn mày.
Dáng người của hắn thấp, toàn thân vô cùng bẩn, nhưng mà ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Tuy hắn là tên ăn mày, cũng không có xin của ai, hắn chỉ lang thang khắp nơi vài chục năm.
Tên ăn mày này phát triển chậm chạp, nhưng mà bởi vì hắn là ăn mày cho nên không ai chú ý tới hắn.
Thẳng tới một ngày hắn đột nhiên biến mất.
Hắn phá không rời đi, bay vào sâu trong vũ trụ.
Hắn chính là Lâm Minh chuyển sinh lần hai, tu vị tâm cảnh của Lâm Minh càng ngày càng viên mãn, tu vị của hắn tăng lên không nhanh, nhưng mà lĩnh ngộ thiên đạo càng ngày càng tinh tiến.
Hắn bay nhanh trong hư không vũ trụ, nhanh chóng trốn vào tinh cầu màu đen, hắn lao nhanh vào hạch tâm của tinh cầu này.
Vũ trụ thâm thúy vô hạn, nó quá thần bí, trong đó ẩn chứa thiên đạo quy tắc, từ xưa tới nay, vô số cường giả các tộc lập chí truy tìm võ đạo, chưa bao giờ giáng đoạn qua.
Nhưng mà hôm nay không có người nào hiểu thấu toàn bộ huyền bí của vũ trụ.
Vũ trụ chẳng những thần bí, hơn nữa còn là vĩnh hằng.
Mặc dù là đại thế giới có sụp đổ, nhưng mà chỉnh thể vũ trụ vẫn tồn tại.
Dường như tinh không vĩnh hằng không thay đổi, không ai biết nó bắt đầu khi nào, kết thúc ra sao.
Sát thủ sinh mạng đáng sợ nhất của vũ trụ --- thời gian, đối với thiên đạo vũ trụ mà nói, nó không có ý nghĩa.
Thời gian mấy ngàn năm trôi qua trong nháy mắt, ngắn ngủi không thể ảnh hưởng gì tới vũ trụ, cũng không sinh ra biến hóa gì.
Nhưng mà xã hội loài người, quốc gia trong mấy ngàn năm thường thường trải qua hơn trăm thế hệ, thay triều đổi đại vài chục lần, những gia tộc, phe phái càng sinh diệt không biết bao nhiêu lần, lịch sử phức tạp đã chôn vùi trong bụi bậm, sau đó người ta cũng quên mất.
Cuối cùng những người này lưu lại đồ vật trên thế gian chỉ có "Không".
Thương hải tang điền, thế sự biến hóa, vạn sự không thuộc về mình.
Một buổi chiều mùa đông, một người mang theo hung thú màu đen to lớn xuất hiện bên ngoài thành trì cổ xưa.
Tòa thành thị này đã được tu sửa qua, nhưng mà có rất nhiều góc cạnh tuyên khắc tuế nguyệt ăn mòn.
Bên ngoài thành thị có người tới người đi, mọi người sinh lòng sợ hãi tổ hợp một người một thú này, bọn họ không dám tới gần, nhưng vẫn hiếu kỳ vụng trộm nhìn qua.
Một người một thú này chính là Lâm Minh và tiểu hắc long.
Cách mấy ngàn năm, Lâm Minh đã hoàn thành ba lần chuyển sinh, bước vào chuyển sinh lần thứ tư, hắc long cũng lớn lên, thân hình của nó đã khôi phục bản thể, thân dài hơn trăm trượng, có thể so sánh với ngọn núi.
Lâm Minh chuyển sinh lần thứ tư, lại nhớ tới Thiên Diễn tinh, hắn đi vào Thanh Tang thành đã từng sinh sống qua.
Thanh Tang thành vẫn tồn tại, nhưng mà cái tên không còn là Thanh Tang thành, mà gọi là Thiên Châu.
Tường vây đã được xây thêm, con đường đã mở rộng, trong thành thị có kiến trúc hoàng cung vàng son lộng lẫy.
Thanh Tang thành đã biến thành hoàng đô của Thiên Vận quốc.
Trên thực tế Thiên Vận quốc cũng thay triều đổi đại, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều lần.
Lâm Minh chấn nhiếp làm cho rất nhiều quốc gia không dám xâm phạm Thiên Vận quốc, nhưng cũng không có nghĩa là hoàng tộc Thiên Vận quốc không bị phá vỡ.
Một lần chính biến, một đời hôn quân, cái gì cũng có thể diệt vong cả.
Hiện tại Thiên Vận quốc không phải của họ Dương, mà là họ Chu.
Quốc hiệu của Thiên Vận quốc không có sử dụng tiếp, đổi tên là Đại Chu vương triều.
Hoàng thất Đại Chu vương triều vì suy nghĩ số mệnh quốc gia, thành thị Lâm Minh từng sinh hoạt qua đương nhiên số mệnh hưng thịnh, có thể che chở cơ nghiệp vạn năm của Đại Chu vương triều.
Đối với những chuyện này Lâm Minh không quan tâm.
...