Chương 813: Thận khí


...

Sương mù đen dày đặc đông cứng hư không, trời đất như chìm trong hỗn độn vĩnh cửu.

Một chiếc lò luyện đan bay giữa không trung, xoay tròn, toát ra ngọn lửa, phàm là sương mù đen tới gần liền bị ngọn lửa thiêu đốt.

Càn Khôn Dung Nhật lô là chuẩn thánh khí, bản thân là bảo khí phòng ngự vô cùng tốt, đối mặt với kẻ địch còn sống thì hiệu quả có hạn, nhưng dưới tình huống này lại là bài tẩy hộ mệnh thích hợp nhất.

- Lâm Minh, ta biết đây là cái gì...

Ở trong Càn Khôn Dung Nhật lô, Ma Quang bỗng lên tiếng.

- Hả?

- Vạn Cổ Ma Khanh cùng Kỳ Tích chi hải quả nhiên có liên hệ lớn lao, đây không phải sương mù, mà là Thận khí. Lúc ở Vạn Cổ Ma Khanh, Ma Đế cũng từng gặp được Thận.

- Thận khí...

Trong lòng Lâm Minh cả kinh, lập tức nhớ lại trí nhớ về “Thận” của Ma Đế. Đây là một loại hung thú thái cổ cùng loại với mãng xà và Giao Long, sinh hoạt trong biển rộng, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, phun ra sương mù.

Người phàm gọi ánh sáng chiết xạ trên biển là ảo ảnh, bởi vì nhận định là ảo giác do Thận khí hình thành.

- Nói cách khác, đoàn sương mù đen này kỳ thật là do Thận phun ra?

Lâm Minh hít một hơi lạnh, sương mù cuồn cuộn không ngớt này chỉ là do một con Thận phun ra, như vậy nó lớn cỡ nào?

Có lẽ thân dài mấy trăm dặm, thậm chí hơn ngàn dặm.

Thận không phải thần thú, mà là thánh thú, nhưng thánh thú bởi vì địa vực cùng tầm mắt khác biệt mà tên gọi khác biệt, kỳ thật là một khái niệm rộng không rõ ràng, thánh thú hùng mạnh và yếu ớt đúng là trên trời dưới đất.

Hiện giờ không phải lúc kinh ngạc những chuyện này, chuyện gấp rút là xóa di dấu ấn theo dõi trên người mình, bằng không sẽ rất nguy hiểm.

Dấu ấn theo dõi này là đại ma sứ dùng Thần Hành chu ấn xuống, trong đó ẩn chứa không ít đường vân cổ quái, muốn xóa bỏ không phải là chuyện một chốc.

Thấy Lâm Minh đang phá giải dấu ấn theo dõi, Ma Quang nói:

- Yên tâm đi, Lâm Minh, Kỳ Tích chi hải tám ngàn dặm đầm lầy màu đen này có chút tương tự vùng cấm ngàn dặm Vạn Cổ Ma Khanh, cũng nằm trong lực trường khép kín, trong ngoài như hai thế giới. Cho dù Tư Đồ Bá Nam chạy đến, cũng đừng muốn cảm ứng được ngươi ở bên ngoài tám ngàn dặm đầm lầy màu đen.

- Hiện giờ không bằng ngươi nắm thời gian luyện hóa một ít Thận khí, Thận nuốt tinh hoa nhật nguyệt mới có thể phun ra Thận khí, những thứ này là thứ tốt vượt xa Nguyên Linh thạch, có thể giúp đột phá cảnh giới!

Nghe Ma Quang nói vậy, Lâm Minh do dự một chút, vẫn nói:

- Phá giải dấu ấn trước, không mất bao nhiêu thời gian, dù sao Tư Đồ Bá Nam cũng là cường giả Thần Hải, thật khó đoán hắn có thủ đoạn gì.

Lâm Minh sẽ không coi thường bất kỳ đại năng Thần Hải nào, dù là cường giả Thần Hải cấp thấp nhất khi Mệnh Vẫn tầng năm vừa đột phá đi lên.

Sau một nén nhang, Lâm Minh phá giải dấu ấn theo dõi, sau đó dùng tinh thần lực hủy diệt hoàn toàn.

- Dấu ấn đại ma sứ để lại đã tiêu tán.

Cách đó mười mấy dặm, ma sứ thứ hai cảm giác được tình huống này, trong lòng trầm xuống. Dấu ấn theo dõi tiêu tán có nghĩa là Lâm Minh có thể đã chết, không thể tự tay bắt lấy Lâm Minh, vẫn là tiếc nuối của hắn.

- Xem ra tiểu tử này đã ngã xuống, ngay cả chúng ta cũng chống đỡ khó khăn như vậy, hắn có thể kiên trì tới giờ đã là kỳ tích.

Ánh mắt Tất Như Ngọc âm trầm, rất không cam lòng.

- Hừ, tiện nghi cho hắn, bằng không ta sẽ cho hắn biết cái gì là sống không bằng chết!

Tất Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, ngay lúc này, bỗng có một dòng năng lượng xám chảy tới, va chạm mạnh lên năng lượng hộ thể của bọn họ.

Ầm!

Tiếng nổ thật lớn, tầng năng lượng chấn động mạnh sắp vỡ tan, ma sứ thứ ba cùng ma sứ thứ tư phun máu, sắc mặt tái nhợt.

Tất Như Ngọc cũng thở hổn hển, tay bóp chặt trượng đầu rồng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Năng lượng loạn lưu ngày càng dữ dội, liên tục va chạm làm cho tầng năng lượng như nến trong gió, lung lay sắp tắt. Tất Như Ngọc sắc mặt đại biến, rốt cuộc sương mù đen này là cái gì?

Bùm!

Toàn bộ mạch máu trên tay phải ma sứ thứ ba nổ tung, tầng năng lượng hộ thể mất đi một bộ phận chống đỡ, nháy mắt sinh ra những vết rạn, một tia sương mù đen thẩm thấu vào.

- A!

Ma sứ thứ ba hét thảm một tiếng, cánh tay của hắn nháy mắt bị sương mù đen ăn mòn thành xương trắng!

- Chết tiệt!

Tất Như Ngọc mắt muốn nứt ra, bà ta không để ý hao tổn chân nguyên, tay gầy gò nện mạnh lên ngực, ép ra một ngụm tinh huyết lên tầng năng lượng, lúc này mới làm tầng năng lượng miễn cưỡng ổn định lại, còn tia sương mù đen kia cũng bị tinh huyết luyện hóa mất.

- Tiêu hao bảy thành chân nguyên!

Trên trán ma sứ thứ hai đầy mồ hôi to như hạt đậu, còn ma sứ thứ ba, thứ tư đều đến cực hạn, nhất là ma sứ thứ ba, một cánh tay thành xương trắng muốn hôn mê.

- Rút tinh huyết!

Tất Như Ngọc vẻ mặt điên cuồng, lúc này rồi làm sao còn cố kị hao tổn tinh huyết, có thể sống sót mới là trọng yếu nhất!

Chân nguyên tiêu hao gần tới khô cạn, lại rút tinh huyết, sẽ trực tiếp tổn thương tới căn nguyên sinh mệnh, nhưng lúc này cũng không cố kị được nữa!

...

Keng keng keng!

Lâm Minh nhìn vách lò Càn Khôn Dung Nhật lô, cảm giác rợn cả người, dòng năng lượng trong Thận khí đánh lên vách lò, để lại những chỗ lõm trên đó.

Tuy nhiên Càn Khôn Dung Nhật lô có độ bền và năng lực khôi phục rất mạnh, chỗ lõm nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Xuất hiện tình huống này, là vì tu vi Lâm Minh quá thấp, không đủ chân nguyên rót vào Càn Khôn Dung Nhật lô. Bằng không một món bảo khí cấp bậc chuẩn thánh khí, lại có cường giả khống chế, nhất quyết không tới mức xuất hiện tình cảnh này.

Hiện giờ Lâm Minh hoàn toàn dựa vào bản thân Càn Khôn Dung Nhật lô để chống cự Thận khí.

“Chỉ là một con Thận ở bên bờ Kỳ Tích chi hải, vô ý phun ra một ít chất khí là đã làm ta chật vật như thế, thật không biết sâu trong Kỳ Tích chi hải sẽ là như thế nào?”.

Trong lòng Lâm Minh cảm khái, bên trong Kỳ Tích chi hải cùng Vạn Cổ Ma Khanh rất có thể có thần thú, đó là tồn tại vô cùng quý hiếm ở Thần Vực, nhưng vì sao chúng nó lại xuất hiện trên vị diện Thiên Diễn đại lục cùng Thánh Ma đại lục?

Còn có trái tim đại đế đập suốt mười vạn năm, cũng làm người ta rung động khó hiểu.

Lắc đầu, không nghĩ những chuyện xa xôi này nữa, y cẩn thận dẫn một phần Thận khí vào, dựa theo phương pháp của Ma Quang luyện hóa ra ba viên tinh thể đen trong suốt, đây là Thận tinh.

Lúc này, năng lượng vẫn luôn tấn công Càn Khôn Dung Nhật lô cuối cùng yếu đi, Thận khí bắt đầu tiêu tán.

- Cuối cùng... Chống đỡ được rồi!

Thận khí tới nhanh, đi cũng nhanh, từ khi Thận khí bắt đầu tiêu tán chỉ cần mười mấy nhịp thở liền chỉ còn một tầng mỏng manh.

Toàn thân Tất Như Ngọc đẫm mồ hôi, chân nguyên cạn kiệt, càng thêm già nua. Còn bên cạnh bà ấy, tình huống ma sứ thứ hai cũng rất không xong, liên tục phun hai ngụm tinh huyết làm tinh thần hắn ủ rũ, mặt vàng như sáp.

Không xong nhất là ma sứ thứ ba, tay phải bị phế, đã hôn mê.

Tất Như Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, đã thấy mây đen trên trời càng thêm nặng nề, dường như càng dày hơn trước, ánh sét cũng thế. Dựa theo tính toán canh giờ, hiện tại đã là trời sáng, nhưng không thấy được một tia nắng, nếu không phải trên bầu trời luôn chớp lóe, nơi này đúng là giơ tay không thấy ngón.

Ở trong chỗ này, ngay cả ngọn lửa sinh mệnh cũng chịu áp lực.

- Chỗ đáng chết này!

Sắc mặt Tất Như Ngọc khó coi cực điểm, vốn bà ta còn năm trăm năm thọ mệnh, bị dày vò một trận hôm nay, sợ là chỉ còn ba trăm năm.

Tuy nhiên nếu cầm lại Ma Đế khải giáp cùng truyền thừa Ma Đế, hẳn có thể nhận được một viên Duyên Thọ đan quý giá, đến lúc đó có thể bù lại thọ mệnh thiếu hụt.

Nghĩ thế, Tất Như Ngọc nói:

- Xem chừng tiểu tử kia không còn bụi xương gì nữa, chúng ta đi lấy Ma Đế khải giáp. Đó là thánh vật, sẽ không bị sương mù đen ăn mòn, không biết ngọc giản truyền thừa Đại Hoang kích quyết có bị tiểu tử mang theo người hay không, ngọc giản khắc loại công pháphẳn cũng là vật phi phàm, nói không chừng không sao cả.

Tất Như Ngọc nuốt một viên đan dược khôi phục chân nguyên, ma sứ thứ hai cũng dùng đan dược, một tay kéo ma sứ thứ ba, đi cùng ma sứ thứ tư, bốn người bay về phía nơi dấu ấn theo dõi biến mất.

Khoảng cách giữa bọn họ và Lâm Minh rất gần, lúc này sương mù tiêu tan một ít, tầm nhìn ra vươn xa bảy, tám dặm. Ở cuối tầm nhìn, bọn họ nhìn thấy Lâm Minh khoác áo đen đang êm đẹp giữa không trung, bên cạnh hắn còn có một chiếc lò vàng đang xoay tròn.

Nhất thời, các biểu tình kinh ngạc, khiếp sợ, dại ra, thấy quỷ... Theo thứ tự hiện lên mặt bọn họ.

Lâm Minh ở trước mặt bọn họ, không chút bị thương gì! Thậm chí hắn còn không tổn thất chân nguyên, hơn nữa còn khôi phục trạng thái đỉnh phong so với bôn ba đường dài lúc trước.

Chuyện gì thế này?

Lúc bốn người nhìn thấy Lâm Minh, Lâm Minh cũng thấy được bọn họ, hắn lập tức thu hồi Càn Khôn Dung Nhật lô còn đang luyện hóa Thận khí. Khoảng cách xa như thế, lại thoáng liếc qua, Lâm Minh không lo bị nhận ra đẳng cấp của Càn Khôn Dung Nhật lô.

- Đều sống sót ư... Cao thủ xếp trăm hạng đầu Thiên Mệnh bảng quả nhiên thực lực phi phàm.

Ở trong Thận khí kia, ngay cả Càn Khôn Dung Nhật lô không có chân nguyên thêm vào cũng lỗ chỗ, những người này lại có thể sống sót.

- Ra tay!

Tất Như Ngọc rít lên, bây giờ không phải theo đuổi vì sao Lâm Minh không chết, chuyện gấp nhất là bắt lấy hắn!

Có thể trên người Lâm Minh có pháp bảo hộ thân vượt xa tưởng tượng của bọn họ, thứ tốt trên người hắn như là vô tận, làm cho Tất Như Ngọc càng thêm muốn bắt giữ Lâm Minh, tra khảo tất cả bí mật của hắn.

U Minh Bạch Cốt trảo!

Tất Như Ngọc quát lớn, một vuốt chụp vào Lâm Minh, năng lượng tụ tập đến tận cùng. Cả người Tất Như Ngọc ra hào quang tím chói lòa, tay phải héo rũ ngưng tụ ảo ảnh lệ quỷ, cái miệng của lệ quỷ chính là móng vuốt của bà ta.

Tuy rằng Tất Như Ngọc tiêu hao rất lớn, thậm chí bị thương căn nguyên sinh mệnh, nhưng dù sao bà ta cũng là cao thủ năm mươi hạng đầu trên Thiên Mệnh bảng, tung ra một trảo, trong hư không tự nhiên hình thành lực hút mạnh mẽ, năng lượng cuốn thành lốc xoáy muốn cắn nuốt mọi thứ.

...