Chương 1970: Tâm linh tẩy lễ (2)


...

Noi theo Tu La Lộ chủ nhân thành lập thiên đường của chính mình, sáng tạo ra một cái thế giới!

Đây là nguyện vọng to lớn cỡ nào!

Bất quá bọn hắn một người là tuyệt thế nữ tử sắp thành tựu Chân Thần, một người là Nhân tộc thiên tài có Hồng Mông linh châu, hai người kết hợp thật có khả năng thành công!

Thậm chí...

Lâm Minh đột nhiên nghĩ đến Thánh Mỹ, Thánh Mỹ lúc đầu cùng chính mình rời đi, cũng là vì cái này sao?

Hắn cùng với Thánh Mỹ, Huyền Tình cùng với Hỗn Nguyên thiên tôn sao mà tương tự.

Đều là tuyệt thế nữ tử, lại phối hợp với Nhân tộc tuấn kiệt nắm trong tay ba thần khí...

Nếu như Lâm Minh cùng Thánh Mỹ cứ như vậy phát triển, có lẽ thật có tể sáng lập một cái thế giới độc lập, cuối cùng trở thành tồn tại giống như Tu La Lộ chủ nhân, đáng tiếc... Hắn không thể

Trong lòng Lâm Minh không biết là cảm giác gì, hắn trầm mặc, đột nhiên trong lòng vừa động, ở phiến âm hàn chi địa này hắn nhìn xuống văn tự vặn vẹo dữ tợn được khắc trên mặt đất.

Đây tựa hồ là sau khi Hỗn Nguyên thiên tôn biến thành ác ma, thời điểm còn có thể duy trì ý chí dùng móng vuốt khắc xuống.

Nó là Thần vực ngữ, để cho những năm gần đây Lâm Minh đã có thói quen sử dụng Thánh tộc ngữ cùng Hồn tộc ngữ cảm nhận được một phần thân thiết, nhưng mà nội dung trước mắt lại để cho trong lòng Lâm Minh rung động không cách nào nói ra.

Một câu kia viết, có bảy chữ ---- Ta có thành ma, cũng không hối hận!

Bảy chữa, hàm chứa bi tráng cùng thê lương khó có thể miêu tả, để cho Lâm Minh thật lâu không nói gì.

Thành ma sao?

Lâm Minh nhớ lại năm đó lần đầu tiên hắn bước vào con đường Đế giả, nhìn thấy chính là chữ của Hỗn Nguyên thiên tôn khắc --- Tinh hà mênh mông ai là chủ, vạn cổ thanh sử ta đến viết!

Năm đó viết câu này là bực nào hăng hái, nhưng mà hiện tại chỉ có bi tình...

Ở bên cạnh bảy chữ này lại có chữ viết!

Hơn nữa còn là rất nhiều đạo, từng dãy liên tiếp, như cũ là lấy thú trảo khắc thành, bút họa giống như giun, không có chút mỹ cảm nào có thể nói, nhưng mà loại bút tích tục tằng dữ tợn này lại rung động linh hồn của con người.

- Sát! Sát! Sát! Giết hết cừu địch! Hận! Hận! Hận! Kéo dài không dứt!

- Ta đã thành ma, đã không sợ hãi cái chết, mặc dù chết tha hương, tro cốt của ta khi nào được đưa về cố thổ?

- Ta thỉnh thoảng thanh tĩnh, thỉnh thoảng hỗn loạn, ta biết rõ một ngày kia tất trở thành hành thi tẩu nhục, đợi đến ngày này đừng nên giết ta, đừng nên cấm ta, đợi đại quân Thánh tộc đánh tới, để cho ma thân của ta đi vào trận doanh Thánh tộc, khát thì uống máu Thánh tộc, đói thì ăn thịt Thánh tộc! Chết trận oanh oanh liệt liệt!

- Ta lập độc thệ, nguyện chịu kiếp khổ nhất thế gian, chỉ nguyện được một lần đổi sang kiếp khác, tàn sát hết Thánh tộc, hôi phi yên diệt!

...

- Huyền Tình, nếu có kiếp sau, ta nguyện sẽ cùng nàng nắm tay, cùng chế tạo thiên địa luân hồi, ức năm không hối hận!

...

Chữ viết càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lăng loạn, từng hàng khó có thể nhận ra.

Chính những thứ này hoặc là tản ra ma khí um tùm, xúc mục kinh tâm! Hoặc là hàm chứ phiền muộn cùng bi thương, ký thác nỗi nhớ quê nhà cùng tư niệm và áy náy của Hỗn Nguyên với Huyền Tình, làm cho người ta thấy đến tâm thần run rẩy, hốc mắt thấm ướt...

Lâm Minh đứng nghiêm một lúc lâu, hắn phảng phất thấy được nỗi thống khổ cùng giãy dụa của hắn vài vạn năm trước, thời điểm Hỗn Nguyên thiên tôn bị Long tác vây khốn ở trong không gian Hắc Ám này.

Đoạt xá ác ma thâm uyên, mỗi ngày đều phải thừa nhận thống khổ sinh mệnh ấn ký của ác ma thâm uyến đối với linh hồn chính mình, sợ là khó có thể tưởng tượng!

Mà Hỗn Nguyên thiên tôn nguyên bản là có tương lai huy hoàng, hắn có Hồng Mông linh châu, thậm chí có thể sáng tạo lịch sử, song bởi vì Thánh tộc, hết thảy đều không còn tồn tại, người yêu của hắn cũng vì hắn mà chết...

Ở bên cạnh Lâm Minh, lão Thần Hoàng sâu kín thở dài:

- Chuyện Hỗn Nguyên đoạt xá ác ma thâm uyên, bị nhốt ở Thần tộc, rất nhiều người Thần tộc đều không biết, ta vẫn còn nhớ năm đó thời điểm Hỗn Nguyên sắp nhập ma, hắn như cũ là thừa dịp thời khắc chính mình thanh tỉnh tu luyện luyện thể chi pháp, đạo cung cửu tinh, chỉ vì ma hợp nhục thân của chính mình, có thể đánh một trận cuối cùng với Thánh tộc...

- Khi đó linh hồn của hắn thừa nhận thống khổ không thể tưởng tượng, hơn nữa hắn biết rõ chính mình chắc chắn sẽ có một ngày không chống đỡ nổi, ta đã hỏi hắn, có muốn ta giúp ngươi kết thúc hay không.

- Hỗn Nguyên thiên tôn nói, thời điểm hắn đoạt xá ác ma thâm uyên cũng đã liệu đến kết quả như thế, nhưng mà hắn lại không cam lòng chết đi, bởi vì cho dù nhập ma thì cũng phải đợi đến lúc hắn hoàn toàn mất hết thần trí, biến thành hành thi tẩu thú xông vào trận doanh của Thánh tộc, cùng với cường giả Thánh tộc đồng quy vu tận...

- Đã nhiều năm như vậy rồi, ta thường xuyên đến gặp hắn, hắn đã hoàn toàn nhập ma, trí nhớ hoàn toàn biến mất. Hiện tại Thánh tộc cũng phủ xuống, giết tộc nhân của ta, đoạt thổ địa của ta, nhưng mà ta thủy chung không đành lòng để cho Hỗn Nguyên đi xuất chiến, ta biết hắn xông vào Thánh tộc nhất định sẽ chết trận, mà giống như hắn đã viết lúc trước, sẽ không có ai vì hắn thu liễm thi hài, hài cốt của hắn cũng vĩnh viễn không cách nào trở về cố thổ...

Thanh âm của lão Thần Hoàng sâu kín, phảng phất như lâm vào niềm thương nhớ vô tận, Hỗn Nguyên từ trên một loại ý nghĩa nào đó đã là con rể của hắn, hắn đối với Hỗn Nguyên sợ là cũng có tình yêu thương giống như đối với nhi tử...

Lão Thần Hoàng thở dài một hơi, nhìn về phía Lâm Minh:

- Hài tử, ta ở trên người của ngươi cảm nhận được khí tức giống như Hỗn Nguyên, hơn nữa ngươi lấy ra Hạo Kiếp chi liên, ta đoán ra ngươi đã đi qua địa phương mà năm đó Hỗn Nguyên cùng Huyền Tình chết trận, chiếm được truyền thừa của bọn họ đi?

Lão Thần Hoàng chính là cảm nhận được Hồng Mông chi khí trong cơ thể Lâm Minh, mới mang Lâm Minh đến chỗ Hỗn Nguyên bị nhốt, thấy mặt của Hỗn Nguyên.

Lâm Minh trầm mặc, nặng nề gật đầu...

- Hài tử, lấy Hạo Kiếp chi liên của ngươi đưa cho ta đi, chữa trị Hạo Kiếp chi liên có thể cần mấy tháng, lần này mở ra Tu La cấm địa, ngươi sẽ nhận được một cái danh ngạch, hảo hảo quý trọng, ngươi là truyền nhân của Hỗn Nguyên, chớ để cho truyền thừa của Hỗn Nguyên xuống dốc...

Lão Thần Hoàng đưa tay phải ra, ngón tay khô héo như nhánh cây hiện lên tầng tầng mê quang, ngón trỏ của lão nhẹ nhàng đặt ở trên trán của Lâm Minh, tầng tầng thần quang kia đều hướng trán của Lâm Minh hội tụ mà đến, mang theo một cỗ năng lượng ấm áp.

Lâm Minh không kháng cự, hắn cảm nhận được loại thần lực ẩn chứa tinh khí thần đã dung nhập bác ái ở trong cơ thể lão Thần Hoàng.

Cuối cùng từng điểm hiện lên, ở giữa mi tâm của Lâm Minh hội tụ thành một cái ký hiệu thần bí.

Lâm Minh có thể cảm nhận được đó cũng không phải là một cái ký hiệu đơn giản, trong đó ẩn chứa một cỗ lực lượng thủ hộ.

...