...
Lâm Minh trong lòng cười thảm, Thánh tộc, thật là để mắt hắn, nếu như hắn không đoán sai thì Thánh tộc đã chuyên môn phái ra một Chân Thần đến đuổi giết mình.
Thực lực hắn hiện giờ ngay cả Thiên Tôn cũng đánh không lại, đối phương lại phái Chân Thần tới giết hắn, thủ bút thật lớn!
Bọn hắn muốn thừa dịp chính mình còn chưa lớn lên triệt để xóa tên mình khỏi thế giới này để phòng ngùa hậu hoạn!
Lâm Minh thất hồn lạc phách đứng người lên.
Hắn cả đời này phát triển đến bây giờ, không biết đã đối mặt bao nhiêu tử vọng, nhưng lại chưa bao giờ có lần nào lại tuyệt vọng như giờ!
- Lâm Minh, ngươi... "
Bọn người Vô Yên, Hành Si, Quân Bích Nguyệt ân cần nhìn Lâm Minh, bọn hắn đều cảm giác được, Lâm Minh không đúng.
- Đến cùng có chuyện gì, ngươi đang gạt chúng ta?
- Không có gì.
Lâm Minh đột nhiên nở nụ cười, cười đến có chút buồn bả:
- Thật có lỗi, ta có lẽ.., không thể cùng các ngươi đến Man Hoang khai thác tân thế giới rồi...
- Cái gì!?
Lời của Lâm Minh khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhất là Tiểu Ma Tiên, trái tim cũng như co rút lại.
- Vì sao!?
Tiểu Ma Tiên khóe mắt rưng rưng, cắn môi nhìn về phía Lâm Minh, thanh âm run rẩy.
Lâm Minh nhìn Tiểu Ma Tiên, trong nội tâm réo rắt thảm thiết, hắn không thể tiếp tục lưu lại trên linh hạm nữa, nếu thế chỉ có thể khiến mọi người trên linh hạm đều hi sinh vô ích, thậm chí ngay cả điểm tập kết của Nhân tộc cũng bị bạo lộ.
Hắn muốn nói mình bị Chân Thần tập trung, nhưng thấy Tiểu Ma Tiên ứa nước mắt, hắn như thế nào cũng nói không nên lời...
Hắn không muốn trước khi rời đi lại trông thấy bộ dáng thương tâm muốn chết của Tiểu Ma Tiên.
Hơn nữa hắn biết rõ nếu như nói ra, Tiểu Ma Tiên biết rõ hắn hẳn phải chết, tuyệt sẽ không thả hắn đi, mà sẽ cùng hắn đồng sanh cộng tử.
Cuối cùng nhất, Lâm Minh nói:
- Ta có một số việc muốn đi làm, phải rời đi...
Nghe xong lời Lâm Minh, phản ứng của Tiểu Ma Tiên là bước nhanh tới, trực tiếp nhào vào trong ngực Lâm Minh, ôm chặt lấy Lâm Minh, phảng phất giống như nếu buông lỏng sẽ mất đi vậy
- Mang ta đi cùng đi
Tiểu Ma Tiên đã hạ quyết tâm, cũng không buông tay, bởi vì trong lòng nàng cũng dâng lên một dự cảm bất an mãnh liệt, tựa hồ lần này từ biệt, sẽ không cách nào nhìn thấy Lâm Minh được nữa vậy.
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại đang nhẹ nhàng run rẩy trong ngực, cảm thụ được tâm linh yếu ớt của Tiểu Ma Tiên lúc này, trong lòng Lâm Minh không biết có tư vị gì, cuối cùng, hắn vẫn dùng sức đẩy Tiểu Ma Tiên ra, trong giọng nói mang theo một tia kiên quyết và lạnh lùng:
- Đừng hồ đồ nữa, ngươi đi theo ta, chẳng những không giúp được ta mà còn sẽ liên lụy đến ta, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lời Lâm Minh, còn có ngữ khí của hắn, đều lạnh lùng vô tình, Tiểu Ma Tiên ngây người.
Nhưng tuấn kiệt trẻ tuổi khác cũng không biết làm sao, bọn hắn có thể khẳng định, trên người Lâm Minh đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Lâm Minh không chịu nói.
- Ngươi đi như vậy, Thiên Tôn chủ sự sẽ không đồng ý đâu.
Quân Bích Nguyệt nhíu nhíu mày, hắn tuy rằng không biết Lâm Minh đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác, Lâm Minh rời đi tựa hồ là vì Nhân tộc, vì tính mệnh của tất cả mọi người trên chiếc linh thuyền này.
- Vào lúc này, không có ai sợ chết cả, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Long Nha cũng mở miệng nói, hắn càng thêm trực tiếp, trực tiếp rút kiếm ra.
- Ta sẽ nói rõ với Thiên Tôn chủ sự, rời khỏi, ta còn có sinh cơ, lưu lại, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lâm Minh trong khi nói chuyện đã xoay người rời đi, rời khỏi linh hạm, cần cáo tri với Thiên Tôn ở phòng điều khiển chính, hắn mở khoang thuyền ra.
Mà lúc này, Tiểu Ma Tiên lại lần nữa bắt lấy Lâm Minh.
- Lâm ca...
Tiểu Ma Tiên tựa hồ đã dùng hết khí lực toàn thân, nàng cầm lấy tay Lâm Minh, thanh âm gần như là đang cầu xin.
- Ngươi còn nhớ rõ năm đó Yêu Đế thọ yến, Tạo Hóa Thánh Tử dùng hậu lễ cầu hôn, mà ngươi lực áp Tạo Hóa Thánh Tử đoạt ta đi không?
- Ngươi tại thọ yến, cường đại, khí phách, không thể ngăn cản, bao nhiêu vũ trụ hùng chủ đều bị ngươi thuyết phục. Ngày đó, cũng là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời ta...
- Ta vứt bỏ chủng tộc của ta, vứt bỏ gia gia của ta, đi theo ngươi đến Man Hoang vũ trụ, ta hiện giờ đã không còn gì nữa, nhưng ta chưa từng hối hận, bởi vì ta còn ngươi... Nhưng mà.. Ngươi muốn ta ngay cả ngươi cũng mất đi sao?
Lời của Tiểu Ma Tiên phảng phất như một thanh đao nhọn đâm vào tim Lâm Minh.
Thân thể Lâm Minh run rẩy, đau nhức không cách nào hô hấp, hắn quay đầu nhìn Tiểu Ma Tiên, nhìn nữ hài tử nước mắt dàn dụa trước mắt.
Cuối cùng nhất, hắn ôm nàng.
Hắn nói khẽ bên tai Tiểu Ma Tiên:
- Chiếu cố tốt con của chúng ta, nó là tánh mạng kéo dài của ta.
Nói xong những lời này, Lâm Minh không hề dừng lại, hắn nhanh chóng rời đi, lưu lại Tiểu Ma Tiên với thần sắc buồn bả, thân thể mềm mại run rẩy.
Nàng bất lực co quắp ngã xuống bên tường, trơ mắt ra nhìn bóng lưng Lâm Minh, biến mất ở ngõ rẽ hành lang.
...
Cửa khoang thuyền linh hạm "Tân Kỷ Nguyên" mở ra.
Một bóng người đơn bạc, yên lặng rời khỏi linh hạm, bay vào sâu trong tinh không.
Lâm Minh không hề giấu diếm Thiên Tôn chủ sự, hắn đều nói rõ ra hết.
Tuy rằng tất cả mọi người nguyện ý cùng i Lâm Minh đánh một trận đẫm máu, nhưng hy sinh vô vị không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chi người trên linh hạm "Tân Kỷ Nguyên" chính là hi vọng của Nhân tộc...
Lâm Minh cứ như vậy rời đi.
Trong vũ trụ rộng lớn vô biên, thân ảnh Lâm Minh lộ ra càng thêm cô độc...
- Tánh mạng, thật sự là nhỏ bé...
Lâm Minh nhìn vũ trụ mênh mông, nó có thể dễ dàng tồn tại mấy trăm ức năm, hơn một ngàn ức năm.
So với vũ trụ mà nói, tánh mạng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủn.
Dù là một ít hùng chủ tuyệt thế trước kia, hiện giờ cũng đều đã hóa thành hạt bụi...
Một số năm sau, mình cũng sẽ là một hạt sao?
Tinh không mênh mông, Lâm Minh theo Thể Nội Thế Giới trong lấy ra Hỗn Nguyên Thiên Cung., chương mới nhất phỏng vấn:..
Đây là Thiên Tôn Linh Bảo mà Hỗn Nguyên Thiên Tôn lưu cho hắn, đã từng vài lần cứu tính mạng hắn, mà vào thời khắc này, Lâm Minh cô độc một người dẫn dắt Thánh tộc Chân Thần rời đi, làm bạn với hắn cũng chỉ có tòa Hỗn Nguyên Thiên Cung này thôi.
Lâm Minh chỉ có tu vị Thánh chủ đỉnh cao, lại bị Chân Thần đuổi giết, tương đương với đã bị phán tử hình rồi.
Nhưng Lâm Minh lại chưa từng buông tha, kỳ thật trong lòng của hắn, đã nghĩ kỹ phương pháp trốn chết, tuy rằng hi vọng thành công xa vời đến khiến lòng người lạnh ngắt.
Lâm Minh cũng không triển khai kế hoạch trước kia của mình, mà khu động lấy Hỗn Nguyên Thiên Cung, bắt đầu Không Gian Đại Na Di.
Hắn muốn tận lực cách linh hạm "Tân Kỷ Nguyên" xa một chút, miễn cho liên lụy đến bọn hắn.
Tánh mạng mọi người trên thuyền đối với Lâm Minh mà nói rất quan trọng yếu, nơi đó chẳng những có hi vọng Nhân tộc, mà còn có bằng hữu, thê tử, hài tử của mình...
Hắn tuyệt không cho phép linh hạm "Tân Kỷ Nguyên" xuất hiện bất cứ sự cố nào.
...