Chương 637: Thực lực Toàn Đan kỳ


...

Chiến Linh là thể hiện ý chí của võ giả, Chiến Linh không hình không chất, nhưng có thể bám lên bất cứ thứ gì, biến nó thành vũ khí giết người. Một chiếc lá khô, Chiến Linh bám lên có thể chém nát bảo khí, điều này có nghĩa là trong nháy mắt Chiến Linh bám lên chiếc lá, cứng của nó đã vượt qua bảo khí.

Cùng đạo lý, nếu có thể đưa Chiến Linh bám lên bảo giáp, có thể làm bảo giáp càng chắc chắn hơn.

Nhưng nói dễ làm mới khó, rất nhiều võ giả sau khi bước đầu hình thành Chiến Linh, lại không thể điều khiển tự nhiên.

Dùng Chiến Linh để công kích thì dễ, chỉ cần làm Chiến Linh ngưng tụ một điểm.

Mà dùng Chiến Linh để phòng ngự lại rất khó, bởi vì nó phải tách Chiến Linh thành những mặt đều nhau.

Vừa rồi trong nháy mắt Lâm Minh bị công kích, Chiến Linh trong tinh thần chi hải của Lâm Minh phân tán ra, phân bố đều trước người Lâm Minh, trong khoảnh khắc làm làn da của Lâm Minh cứng như bảo giáp địa giai thượng phẩm. Cộng thêm xương sườn cứng chắc sau khi Tôi Tủy, hai thứ kết hợp, mạnh mẽ chống chịu được một chùy của tôn chủ Cự Ma!

Nháy mắt ý thức được điều này, Ma Quang dại ra, Chiến Linh trong người Lâm Minh rốt cuộc là tự động hộ thể, hay là do Lâm Minh khống chế?

Nếu là do Lâm Minh khống chế, có phải là Lâm Minh đã tỉnh rồi?

Trong lúc Ma Quang nghĩ lung tung, ba tôn chủ đánh lén sắc mặt âm trầm, chỉ dựa vào lực lượng thân thể chịu cứng công kích của bảo khí, sao lại thế được?

- Chẳng lẽ có năng lượng đặc thù phủ lên người?

Cự chùy cầm chùy lớn lẩm bẩm, hắn không tin ai có thể chỉ dựa vào thân thể chống đỡ một chùy của hắn.

- Nhảm nhí, coi ta đây!

Tôn chủ Cự Ma khác quát lớn, bước ra.

- Liệt Sơn kích!

Vì bảo đảm một chiêu tất sát, tôn chủ Cự Ma này sử dụng ra võ kỹ, nếu không thể thừa dịp này đánh chết Lâm Minh, một khi Lâm Minh kết thành Toàn Đan, sẽ khó mà giải quyết được.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, mặt đất chỗ Lâm Minh bị một đao của tôn chủ Cự Ma chém nổ tung lên, trong dòng chân nguyên loạn lưu, thân thể Lâm Minh bị ném tung tóe, quần áo vỡ nát, máu chảy đầm đìa!

- Còn chưa chết?

Tôn chủ Cự Ma cầm đại đao cũng hoảng hốt, vừa rồi hắn sử dụng võ kỹ, lại chỉ đánh Lâm Minh bị thương, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tôn chủ Man tộc cuối cùng thấy cảnh này, trong mắt lóe lên, xương cốt toàn thân văng răng rắc.

Thông Thiên ma công!

Đây là một loại bí pháp kích nổ tiềm năng thân thể của Man tộc, có tổn thương nhất định với thân thể mình, sử dụng chiêu này, tôn chủ Man tộc muốn đối phó toàn lực.

Lần công kích thứ hai vẫn không thể đánh chết Lâm Minh, lúc đó trong lòng hắn dâng lên dự cảm không hay, một khi Lâm Minh tỉnh lại, chỉ sợ kết quả sẽ hỏng bét!

Tình huống hiện tại của Lâm Minh, thật là quá quỷ dị.

Truyền toàn bộ chân nguyên vào trong trường côn, tôn chủ Man tộc chỉ thẳng một côn này vào thiên linh của Lâm Minh!

Thiên linh là yếu hại của thân thể người, tôn chủ Man tộc không tin ngực, thiên linh của Lâm Minh đều có loại lực lượng thủ hộ thần bí này, hắn muốn đập nát đầu Lâm Minh như trái dưa hấu.

Tiếng gió rít gào, một côn ẩn chứa năng lượng cuồng bạo vặn vẹo không gian, giáng xuống thật mạnh.

Ngay trong khoảnh khắc này, nguyên khí thiên địa đột nhiên trở nên cuồng bạo, ma vân trên trời như nổi điên trút xuống đan điền của Lâm Minh. Giữa năng lượng loạn lưu rít lên như thủy triều, Lâm Minh bỗng nhiên mở mắt, hai tia sáng như sấm sét chói mắt phun ra!

Đột nhiên thấy Lâm Minh mở mắt, trong lòng tôn chủ Man tộc kinh hãi, lúc này hắn đã không còn khả năng lui lại, quát lớn một tiếng, vận chuyển ma nguyên đến mức kinh mạch cũng không chịu nổi, phát huy lực lượng một côn này đến tận cùng, hắn dự tính Lâm Minh vừa thức tỉnh, căn bản không kịp tránh né đón đỡ.

Trường côn rít lên giáng xuống, lúc Lâm Minh mở mắt, trường côn chỉ cách trán của Lâm Minh không tới hai xích.

Ầm!

Ánh sáng vàng bùng lên, dòng năng lượng quét tứ tung, tôn chủ Man tộc chỉ cảm thấy hai tay chấn động mạnh, gan bàn tay rách toạc, như đụng vào cục sắt không tiến tới được một chút nào.

Nhìn lên, cuối trường côn của hắn bị Lâm Minh nắm chắc trong tay, còn dưới chân Lâm Minh, mặt đất rạn nứt như mạng nhện kéo dài ra trăm trượng.

Đó là do lực đánh vào quá lớn tạo thành, mà Lâm Minh đỡ cứng lực đánh vào này, ngay cả đầu gối cũng không cong một chút.

- Cái... Cái...

Tôn chủ Man tộc nhìn Lâm Minh nắm lấy trường côn, môi run lên, một đòn toàn lực của mình lại bị Lâm Minh tay không đón đỡ?

Một côn này, đủ để nổ nát một ngọn núi lớn!

- Lâm Minh... Ngươi...

Giọng của võ giả Man tộc phát run, Lâm Minh mạnh mẽ đã hoàn toàn vượt qua hiểu biết của hắn.

Lúc này cả người Lâm Minh phun trào sát khí, Tu La lực trường tự nhiên phát ra, với thực lực của tôn chủ Man tộc, đối mặt với lực trường cỡ này lại sinh ra cảm giác không thể chống cự!

Trốn!

Tôn chủ Man tộc không biết rốt cuộc Lâm Minh gặp được cơ duyên gì, nhưng không cần nghi ngờ, bây giờ hắn căn bản không có sức chống cự ở trước mặt Lâm Minh.

Hắn không nói hai lời quay đầu bỏ chạy, ngay cả trường côn bảo khí cũng bỏ mặc, hắn biết rõ món bảo khí này đã không có khả năng rút khỏi tay Lâm Minh!

Hai tôn chủ khác không ngốc, thấy tôn chủ Man tộc chạy trốn, lập tức xoay người bay đi, hơn nữa lựa chọn phương hướng trốn khác nhau!

Lâm Minh cười lạnh, giơ tay chụp vào hư không, lồng giam thời không!

Ba đại tôn chủ chỉ cảm thấy tốc độ của mình bỗng nhiên chậm lại, còn không gian cũng trở nên đặc dính, như rơi vào trong đầm lầy, không thể trốn thật nhanh được.

Lồng giam thời không của Lâm Minh kém hơn lồng giam thời không trong Vương Giả Tù Lung, không thể thật sự trói buộc người khác, mà chỉ làm đối phương hành động chậm chạp mà thôi, nhưng như thế cũng đủ cho hắn rồi!

Lâm Minh vừa nhấc chân, thân thể bắn vụt ra, hắn căn bản không rút ra Tử Huyễn thương, chỉ dùng trường côn trong tay thay cho thương, trực tiếp đâm về phía tôn chủ Man tộc!

- A a a!

Tôn chủ Man tộc phát ra tiếng rống điên cuồng, rút ra một cây trường côn khác, đập thẳng vào Lâm Minh.

Chiêu thức chỉ công không thủ, tôn chủ Man tộc tự biết không thể nào là đối thủ với Lâm Minh, nên muốn kéo Lâm Minh trọng thương trước khi chết, hoặc là buộc Lâm Minh lùi lại phòng ngự.

Nhưng kế hoạch của hắn nhất định thất bại.

Trong nháy mắt tôn chủ Man tộc ra tay, hắn chợt cảm giác dòng chảy thời gian quanh mình càng thêm chậm chạp, một côn của hắn mới đánh ra một nửa, trường côn của Lâm Minh đã đâm tới ngực hắn.

Chiến Linh nhập vào trong trường côn, chỉ nghe một tiếng “xoạc” nhỏ như trang giấy bị chiếc đũa đâm thủng, cây trường côn này không chút bị cản trở xuyên qua ma nguyên hộ thể của tôn chủ Man tộc, tiếp theo lại xuyên qua thân thể tôn chủ Man tộc như đậu hủ.

Tôn chủ Man tộc chỉ cảm thấy ngực mình chợt lạnh, cơ thể trỗng rỗng, còn Lâm Minh đã biến mất. Cúi đầu nhìn xuống, chỗ trái tim của hắn đã xuất hiện một cái lỗ xuyên thấu to cỡ cánh tay trẻ con!

Bởi vì tốc độ quá nhanh, máu còn chưa kịp chảy ra...

Nháy mắt miểu sát tôn chủ Man tộc, không có gì đáng kể với Lâm Minh hiện tại!

Hắn chuyển hướng, không gian như co rút nhỏ dưới chân hắn, chỉ vài bước đã đuổi theo một tôn chủ Cự Ma.

Tôn chủ Cự Ma kia đã sớm tràn đầy hoảng sợ, lúc này thấy Lâm Minh đột nhiên xuất hiện, sắc mặt hắn đại biến, không có phản kích gì ra hồn. Đương nhiên, kỳ thật có làm gì cũng phí công, tốc độ công kích của hắn cũng không làm được gì.

Một tia màu đen lóe lên, trường côn của Lâm Minh nện lên cổ họng võ giả Cự Ma tộc, bởi vì tốc độ thật là quá nhanh, xương họng của võ giả Cự Ma tộc vỡ vụn, đồng thời đầu lâu cũng bay lên!

Một côn đánh bay đầu!

Tiếp theo, tôn chủ cuối cùng tận mắt thấy đồng bạn chết thảm không có chút chống cự, đã sớm tuyệt vọng, lúc bị Lâm Minh giết, hắn bị Lâm Minh một đòn đánh chết gọn gàng.

Trường côn quất lên lưng võ giả này, nháy mắt xương sống cùng ngũ tạng lục phủ của hắn đều bị chấn nát nhừ!

Từ khi Lâm Minh đỡ lấy trường côn, cho đến lúc đánh chết ba tên tôn chủ, cũng chỉ là ba hơi thở!

Võ giả cấp tôn chủ đối với Lâm Minh hiện giờ không hề có sức chống cự, giết bọn họ đúng là đơn giản như giết gà!

Lúc trước, Lâm Minh ở trong Đế Giả chi lộ, tu vi không thể đột phá, nhưng lại lĩnh ngộ Chiến Linh, sau khi hắn đi ra, kỳ thật cũng có được thực lực vượt qua cấp tôn chủ, chỉ là so sánh với tháp chủ thì kém hơn không ít.

Hiện giờ Lâm Minh lại đột phá Toàn Đan, thực lực tăng vọt mấy lần, giết võ giả cấp tôn chủ chỉ là chuyện nháy mắt.

Liên tục giết ba võ giả tôn chủ, Lâm Minh cảm thấy sát khí người trong thoải mái hơn.

Lúc này, trên thi thể ba tôn chủ, ba cỗ sát khí dày đặc tràn ra, ngưng kết thành Thiên Ma mười cánh giương nanh múa vuốt giữa không trung.

Đối với Lâm Minh bây giờ, loại sát khí ngưng tụ Thiên Ma này chỉ là trò cười.

Búng tay ba cái, Chiến Linh bám lên không khí, nháy mắt đánh tan ba cái Thiên Ma.

Thiên Ma nổ tung, hóa thành sát khí tinh thuần nhất, cuồn cuộn trút vào người Lâm Minh, ngưng kết trên hình xăm Thiên Ma.

Đôi cánh thứ mười ngày càng rõ ràng, vốn Lâm Minh chỉ là Thiên Ma mười cánh sơ kỳ, hiện giờ đánh chết ba tôn chủ, hai Thiên Ma mười cánh sơ kỳ, một Thiên Ma mười cánh trung kỳ, sau khi giết bọn họ, rốt cuộc hình xăm Thiên Ma của Lâm Minh lại tiến thêm một bước, đi vào cảnh giới mười cánh trung kỳ.

Nhìn lại hình xăm Thiên Ma trưởng thành lần nữa, trong mắt Lâm Minh lóe lên.

“Ngày càng gần Thiên Ma mười hai cánh, nếu có thể, có lẽ ta sẽ ngưng tụ Thiên Ma mười hai cánh trong Vạn Cổ Ma Khanh, đây là cơ hội tốt nhất của ta!”.

Thiên Ma võ ý ba đại lực trường, Tu La, Sát Thần, Đế Tôn. Đế Tôn lực trường thì Lâm Minh không cần nghĩ, với thực lực của hắn, thông qua Đế Giả chi lộ thì thật quá miễn cưỡng.

Về phần Tu La lực trường, Lâm Minh đã hoàn thành.

Còn có một lực trường có thể ngưng kết là Sát Thần lực trường, sau khi ngưng tụ Thiên Ma mười hai cánh là sẽ có được!

Mặt không đổi sắc thu hồi Tu Di giới của ba người, đang muốn tra xét những Tu Di giới này có gì, giọng của Ma Quang vang lên trong đầu Lâm Minh:

- Lâm Minh, ngươi quả thật là hung thú hình người! Thật là hết biết nói!

...