Chương 1107: Hy sinh oanh liệt


...

- Rất nhiều tài nguyên duy trì, cộng thêm đại chiến thắng lợi, đây là một cơ hội để Tiêu Dao Đảo ta bay lên! Thời điểm này, ngươi lại muốn chắp tay tặng người Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, trấn áp số mệnh của tông môn, ngươi có phải hồ đồ hay không? Không có Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, Tiêu Dao Đảo chẳng khác nào Thương Long bị gãy đoạn sừng rồng, chúng ta còn làm thế nào lột xác trở thành là Thánh địa chân chính!

Bạch Khê nói tới đây hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Hạo Thiên khẽ nhíu mày, hắn còn chưa nói gì, lúc này bên tai Bạch Khê lại vang lên tiếng chân nguyên truyền âm của Tiêu Hạo Càn:

- Sư tôn không cần lo lắng! Lâm Minh hắn tham gia chuyến đi Bí cảnh Hồng Hoang lần này, có thể gặp chuyện không may hay không còn là cái ẩn số chưa biết đâu! Vạn nhất phát sinh chuyện bất hạnh gì, Lâm sư đệ là hy sinh oanh liệt cho Tiêu Dao Đảo, chúng ta cũng chỉ có thể bi ai hậu táng cho hắn!

Khi Tiêu Hạo Càn nói chuyện, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười gian trá. Hắn nhìn ra được, Bạch Minh Ngọc có sát tâm với Lâm Minh. Hành trình Bí cảnh Hồng Hoang lần này đương nhiên là cơ hội xuống tay tốt nhất.

- Hả? Ngươi có an bài khác rồi sao?

Bạch Khê tự nhiên nghe ra ý trong lời nói của Tiêu Hạo Càn, với đồ đệ của mình Bạch Khê không có gì cố kỵ, hơn nữa với thân phận Thái thượng trưởng lão của lão cũng không cần cố kỵ một tên tiểu bối.

- Tuy rằng đệ tử không có an bài, nhưng Minh Ngọc rất thông minh. Loại chuyện này vốn cũng không cần đệ tử chỉ ra, hắn hẳn phải biết làm làm thế nào. Tiểu tử này không ngờ dám đi Bí cảnh Hồng Hoang, đúng là tự mình tìm chết! Trong Bí cảnh Hồng Hoang lần này giết chết hắn, hẳn là không khó. Giết chết tiểu tử này, đương nhiên sẽ giữ lại được Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả!

- Ừm! Chuyện này ngươi làm tốt lắm! Với thực lực cùng thủ đoạn của Minh Ngọc, giết chết Lâm Minh quả thật dễ dàng. Hơn nữa hắn còn nắm trong tay quyền chỉ huy nữa, vị tất phải tự mình ra tay...

Bạch Khê gật gật đầu. Đúng lúc này, trên không trung ở cửa truyền tống vào phương thế giới đột nhiên chấn động một cái, ánh sáng trắng nhoáng lên một cái, rồi một lão già gầy ốm diện mạo xấu xí xuất hiện ở trong truyền tống trận, người này đúng là trưởng lão Bách Vinh phụ trách tình báo của Tiêu Dao Đảo, Hành trình Bí cảnh Hồng Hoang lần này tất cả tình huống đều là tư liệu từ lão báo cáo trực tiếp.

Tiêu Dao Cung cách cửa vào truyền tống trận Bí cảnh Hồng Hoang cũng không xa, khi lão vừa nhận được tin tức liền trước tiên chạy đến đây.

Vừa nhìn thấy lão nhân này, không ít trưởng lão ở đây lập tức đứng lên:

- Bách Vinh trưởng lão! Đệ tử đã được truyền tống ra rồi à?

Mặc dù các trưởng lão tại đây ai ai cũng tin tưởng Bạch Minh Ngọc mười phần, nhưng dù sao một trận chiến này sự tình trọng đại, bọn họ vẫn không khỏi lo lắng có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

- Bách Vinh! Sống sót bao nhiêu người? Tình huống thế nào?

Bách Vinh nói:

- Khải bẩm Thái thượng trưởng lão! Thắng lợi trở về, hơn 100 đệ tử thân truyền... chỉ sống sót không tới 40 người...

- Không tới 40 người sao...

Bạch Khê khẽ thở dài một hơi:

- Bọn họ đều là tinh anh của Tiêu Dao Đảo ta bồi dưỡng ra, vốn đều là tiền đồ rộng lớn, cứ như vậy chôn thây chốn sa trường... đáng tiếc, đáng tiếc! Tuy nhiên... kết quả này đã là rất không tệ rồi! Xem ra đại chiến coi như thuận lợi, mau mau lệnh cho đám người Bạch Minh Ngọc và Diệp Thủy Đồng dẫn dắt tất cả đệ tử vào Bí cảnh Hồng Hoang đến Tiêu Dao Cung! Bọn họ xem như anh hùng của Tiêu Dao Cung ta, hãy ban thưởng thật tốt vào!

- Cái này...

Bách Vinh nghe Bạch Khê nói xong lại ngập ngừng, một lúc sau trên mặt lộ rõ vẻ trầm trọng.

- Hả? Có chuyện gì vậy?

Bạch Khê nhướng mày kiếm lên, mà ở bên cạnh lão, Tiêu Hạo Thiên cũng đứng lên, mí mắt giật giật, trong lòng hắn có loại dự cảm không lành:

- Có đệ tử đỉnh cao đã xảy ra chuyện ư?

- Đúng vậy...

Bách Vinh gật gật đầu.

Nghe Bách Vinh nói như thế, đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn chẳng những không lo lắng, ngược lại như có định liệu trước vuốt vuốt râu. Hắn biết rõ thực lực của Bạch Minh Ngọc, cho dù là thiên tài Thần Hải hậu kỳ của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc cùng lên cũng không ngăn chặn được, đương nhiên hắn sẽ không lo lắng Bạch Minh Ngọc đã xảy ra chuyện. Dưới tình huống có đệ tử đỉnh cao bỏ mình như thế, người đó là ai có thể nghĩ mà biết.

Tiêu Hạo Càn mặt đầy đắc ý đưa mắt nhìn Bạch Khê một cái, dùng chân nguyên truyền âm nói:

- Sư tôn! Thế nào, đệ tử đã nói Minh Ngọc có thể trong bóng tối xử lý tên tiểu tử kia mà!

- Ừm! Không tệ!

Bạch Khê an tâm cười, dùng chân nguyên truyền âm nói:

- Việc này Minh Ngọc xử lý quả thật không khó, lần này ngươi an bài không tệ, ghi cho ngươi công đầu! Một lát nữa...

Nhưng lão nói còn chưa dứt câu, Bách Vinh nói một câu tiếp theo lại làm Bạch Khê cố gượng nuốt trở về nửa câu sau, Bách Vinh nói chính là:

- Bẩm đảo chủ! Chuyến đi Bí cảnh Hồng Hoang lần này, đệ tử thân truyền Bạch Minh Ngọc không thể đi ra, hẳn là đã.. hy sinh oanh liệt...

- Cái gì! Ngươi nói cái gì?

Bạch Khê thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, lão đứng bật lên, cặp mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Bách Vinh:

- Ngươi lặp lại lần nữa đi?

Trừ Bạch Khê, đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn cũng hoàn toàn há hốc mồm: Bạch Minh Ngọc đối mặt với ba bốn thiên tài Thần Hải hậu kỳ vây công đều không có việc gì, cho dù là bị toàn bộ nhân mã của Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc vây công, cũng có hy vọng thật lớn có thể chạy thoát ra ngoài; người mạnh nhất một thế hệ trẻ tuổi của Tiêu Dao Đảo... vậy mà đi vào Bí cảnh Hồng Hoang, lại chết rồi sao!

Nếu nói lần này đệ tử Tiêu Dao Đảo gần như toàn quân bị diệt, trở về không tới mười người, Tiêu Hạo Càn tạm thời còn có thể cho rằng trong Bí cảnh Hồng Hoang xuất hiện biến cố lớn gì đó, Bạch Minh Ngọc chết ở trong đó, Tiêu Hạo Càn còn miễn cưỡng có thể chấp nhận. Thế nhưng hiện tại, dưới tình huống đệ tử Tiêu Dao Đảo còn sống trở ra hơn 40 người, mà Bạch Minh Ngọc lại ngã xuống trong Bí cảnh Hồng Hoang... điều này quả thực quá khó tin!

Ai chết cũng không có khả năng đến phiên hắn chết! Chẳng lẽ là hắn bị người hãm hại, trong đó có ẩn tình gì sao?

Các trưởng lão khác cũng đều vô cùng kinh hãi, ngay sau đó nhao nhao bàn tán. Bao gồm đảo chủ Tiêu Hạo Thiên cũng một hồi lâu không kịp phản ứng, Bạch Minh Ngọc gần như được nội bộ chọn là người đảm nhiệm đảo chủ kế tiếp, bất kể thực lực cá nhân, thiên phú, tâm trí, hay là cơ duyên hắn trải qua... đều chọn lựa nhắm vào hắn. Trừ phi trong tương lai mấy ngàn năm, xuất ra một người vượt qua Bạch Minh Ngọc, tuy nhiên loại xác suất này cũng không lớn.

- Trong đệ tử đỉnh cao, chỉ có Bạch Minh Ngọc ngã xuống? Diệp Thủy Đồng thì sao? Lâm Minh thì sao?

Tiêu Hạo Thiên vội vàng hỏi tiếp. Bạch Minh Ngọc chết rồi; còn Diệp Thủy Đồng chính là đệ tử thân truyền duy nhất, tầm quan trọng có thể nghĩ mà biết; mà Lâm Minh thì do Mộ Thủy Thiên khâm định là truyền nhân của Thiên Vũ Thánh địa, càng có quan hệ trọng đại.

Hai người kia, bất kỳ một người nào chết đi thì tổn thất càng thảm trọng.

- Bọn họ... không có việc gì!

Bách Vinh nói tới đây, trên mặt lộ ra vài phần may mắn, mà thần sắc này dừng ở trong mắt đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn, lại làm hắn phát điên.

“Điều này sao có thể? Lâm Minh sao có thể không có việc gì!!!”

Hắn nhìn về phía Bạch Khê, Bạch Khê cũng nhìn về phía hắn, hai người đối mắt, Tiêu Hạo Càn có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt Bạch Khê gần như bốc cháy lên lửa giận, khiến trái tim trong ngực Tiêu Hạo Càn nhảy lộp bộp.

- Nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra!!! Ngươi không phải nói đều an bài tốt rồi ư!? Vì sao Minh Ngọc chết, mà Lâm Minh lại không chết?

- Đệ... đệ tử cũng không biết!

Lúc này Tiêu Hạo Càn vô cùng rối rắm, kết quả hoàn toàn trái ngược với dự liệu của hắn!

Bạch Minh Ngọc với Thái thượng trưởng lão Bạch Khê là cùng một mạch, đều là xuất thân từ Bạch gia Tiêu Dao Đảo, quan hệ giữa hai người là đường thúc điệt, quan hệ thật ra không phải mật thiết lắm, nhưng Bạch Minh Ngọc là người Bạch gia có hi vọng nhất sẽ kế nhiệm vị trí gia chủ kế tiếp. Bạch gia với Bạch Khê cầm đầu đã có rất nhiều khúc mắc lợi ích, nên địa vị của Bạch Minh Ngọc đương nhiên rất trọng yếu.

- Mau triệu Diệp Thủy Đồng vào Tiêu Dao Cung! Ta muốn biết, rốt cuộc Minh Ngọc là chết như thế nào!

Bạch Khê nói giọng âm trầm, lúc này lão giống như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, thiên tài của gia tộc dốc toàn lực bồi dưỡng ra ngã xuống ở Bí cảnh Hồng Hoang, tâm tình của lão lúc này có thể nghĩ mà biết.

- Bẩm Thái thượng trưởng lão! Diệp Thủy Đồng bọn họ đang đến!

Bách Vinh nói xong, có chút không dám chạm vào ánh mắt của Bạch Khê.

Truyền tống trận của Bí cảnh Hồng Hoang ở đáy hải vực ngay tại phụ cận Tiêu Dao Đảo, đám người Diệp Thủy Đồng, Lâm Minh hơi chỉ điều chỉnh liền chạy tới, truyền tống trận của thời không phong bế bên trong Tiêu Dao Cung theo đó sáng lên từng đạo ánh sáng trắng.

Trước hết xuất hiện chính là Lâm Minh cùng Diệp Thủy Đồng, ngoài ra, còn có mấy người đệ tử thân tín của Diệp Thủy Đồng. Do Diệp Thủy Đồng cố ý an bài, những đệ tử có cừu oán với Lâm Minh kia cũng không có đi vào.

Tất cả trưởng lão lập tức đều tập trung ánh mắt vào Diệp Thủy Đồng.

- Diệp Thủy Đồng!

Bạch Khê trực tiếp từ trên ngọn núi đỏ bay xuống, lơ lửng ở trước mặt Diệp Thủy Đồng cách chừng ba trượng.

- Có đệ tử!

- Nói cho ta biết, Bạch Minh Ngọc là chết như thế nào, ai giết hắn?

Bạch Khê vừa hỏi, vừa đảo ánh mắt sắc bén quét qua, khí thế của lão vô hình trung phát ra, lập tức Diệp Thủy Đồng cảm nhận được áp lực thật lớn.

Lâm Minh ở bên cạnh Diệp Thủy Đồng trầm mặc không nói, kỳ thật áp lực hắn chịu đựng còn lớn hơn Diệp Thủy Đồng. Khí tức của Bạch Khê là nhằm vào hắn. Chẳng những có Bạch Khê, còn có đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn kia, cặp mắt cũng tập trung nhìn chòng chọc vào Lâm Minh, ánh mắt sắc bén như đao.

- Khởi bẩm Thái thượng trưởng lão, về chiến đấu trải qua lần này, một lời khó nói hết. Đệ tử đã cho người viết thành ngọc giản chiến báo, thỉnh Thái thượng trưởng lão xem qua!

Diệp Thủy Đồng nói xong, từ trong Tu Di Giới lấy ra mười mấy cái ngọc giản, phát cho mỗi trưởng lão một cái... Đây đều là Tiêu Thủy Quân viết.

Diệp Thủy Đồng biết rõ thời điểm này, Bạch Khê một lòng muốn biết là ai giết Bạch Minh Ngọc, nếu nói thẳng là Lâm Minh, như vậy chỉ sợ Bạch Khê căn bản là sẽ không nghe bọn họ giải thích phía sau, kết quả này có thể nghĩ mà biết! Cho nên dùng ngọc giản chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tuy vậy, Diệp Thủy Đồng nhìn thấy bộ dáng của Bạch Khê phản ứng lớn như vậy, cũng thay Lâm Minh toát ra một thân mồ hôi lạnh...

Mười mấy cái ngọc giản, trong tay đảo chủ Tiêu Hạo Thiên tự nhiên cũng có một cái: Mở đầu chiến báo cũng không có đề cập mảy may cái chết của Bạch Minh Ngọc, mà là trước tiên là nói về chiến tích của họ.

Nhìn thấy kết quả chiến tích này, trong lòng Tiêu Hạo Thiên ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy các trưởng lão khác cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Trước đó bọn họ đã biết là lần này đệ tử Tiêu Dao Đảo thắng thảm trở về, lấy được rất nhiều tài nguyên, nhưng đến tột cùng kết quả chiến đấu thế nào, đánh chết bao nhiêu đệ tử của Huyền Cốt tộc cùng Đoạn Hồn Sơn bọn họ lại không rõ ràng lắm, nghĩ đến hẳn là lưỡng bại câu thương.

Nhưng hiện tại nhìn xem ngọc giản chiến báo này, bọn họ lại hoàn toàn không thể tin được.

- - - - - oOo- - - - -

...