Chương 1627: Thịnh hội


...

Trên con đường huỳnh quang tinh thạch, đi thẳng vào trong một tới một cánh cửa có hào quang ngũ sắc chói mắt, cảm giác xinh đẹp kỳ dị.

Cả thông đạo này đi tới cuối cùng, cánh cửa bằng thủy tinh lưu ly thạch xuất hiện trước mặt mọi người.

Bốn người mặc áo đen thủ vệ cửa ra vào, trên người mặc kim giáp.

Tuy bọn họ thu liễm khí thế toàn thân, nhưng mà Lâm Minh vẫn cảm giác được khí tức củ bốn người này thâm sâu như biển cả.

- Đạo khí tức này... Là nhân vật cấp Thánh Chủ...

Phát giác được thực lực của bốn người này, Lâm Minh lại kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Thánh Chủ làm gác cửa, trước đó hắn gặp gác cửa cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Thần Quân mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy được Thần Văn Sư công hội coi trọng lần đầu giá này như thế nào.

Trong nội tâm Lâm Minh cũng hiện ra những suy nghĩ này, một nam tử trung niên chào đón, vẻ mặt ôn hoà nói ra:

- Ba vị chắc tiến vào đấu giá hội nhỉ? Thỉnh ba vị đưa ra chứng minh của mình. Có ba loại chỗ ngồi, mặt khác xin ba vị giao phí tổn vào phòng, tự nhiên sẽ có người dẫn dắt ba vị đi vào.

Đối với Thần Văn Sư công hội thì Tô Nhã hiển nhiên còn quen thuộc hơn Lâm Minh nhiều. Vội vàng móc một tờ chứng minh của Thần Văn Sư công hội đưa tới.

Nam tử trung niên này thuộc Văn Đan thương hội, hắn bình thường chưa thấy qua Tô Nhã, nhưng lại biết Thần Văn Sư công hội có một người là Tô Nhã, hắn nhìn rõ ràng nội dung trên thẻ, thái độ với Tô Nhã đã cung kính hơn không ít, không nghĩ tới mỹ nữ trước mặt chính là người phát nhiệm vụ của Tinh Cực thánh địa trong hai năm qua. Cao tầng Văn Đan thương hội vẫn liên hệ với Tô Nhã, Tinh Cực thánh địa chính là đại tài chủ của bọn họ.

- Vị công tử và tiểu thư này...

Nam tử trung niên nhìn qua Lâm Minh, Lâm Minh cũng không có đưa thẻ chứng minh, chỉ lấy thẻ khách quý ra, cũng tiến vào trong đó.

- Lâm công tử, ngươi có chọn phòng chưa?

Tô Nhã tay phải chuyển động, thẻ chứng minh thân phận biến mất trong tu di giới.

- Còn không có, ta vừa rồi nghe nói có ba loại chỗ ngồi nhỉ?

- Đúng, chỗ ngồi bình thường chính là trong đại sảnh kia. Mười vạn điểm tích lũy một chỗ. Chỗ khác là gian phòng, chính là gian phòng độc lập, diện tích có chút nhỏ hẹp, giá cả hai trăm vạn. Cuối cùng chính là gian phòng xa hoa, ba ngàn vạn.

Kỳ thật Tinh Cực thánh địa cũng tham gia đấu giá lần này. Hơn nữa đã chuẩn bị gian phòng xa hoa, Tô Nhã muốn mời Lâm Minh cùng đi, cảm giác cơ bản không có hy vọng gì, cũng không có mở miệng.

Ba ngàn vạn điểm tích lũy đối với Lâm Minh mà nói không coi vào đâu, nhưng mà Lâm Minh không cần phải như vậy, một gian phòng che dấu thân phận là đủ rồi.

Lâm Minh chọn gian phòng bình thường, cũng tách ra với Tô Nhã.

Tiến vào phòng, một thị nữ cho Lâm Minh dãi số phòng, vừa tỉ mỉ dặn dò vài việc sau đó chậm rãi rời đi.

Phòng rất nhỏ hẹp, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy tình cảnh trong hội trường đấu giá. Đấu giá hội chia thành phòng khách quý, phòng bình thường và chỗ ngồi lộ thiên, cũng phân thành ba tầng.

Phòng khách quý và phòng bình thường đều dùng loại đá kỳ lạ xây thành, trên đó có phù văn rậm rạp chằng chịt. Hiển nhiên trong đó dung nhập rát nhiều thần văn phù.

Cộng thêm loại đá này có lực bài xích tự nhiên. Cho nên phòng khách quý và phòng bình thường giống như đảo hoang giữa biến cả, có thể quan sát phía dưới.

Phía trước phòng bình thường có dựng hình chiếu chừng hai ba trượng, phía trên đó có toàn bộ tình cảnh của đấu giá hội, rõ ràng rành mạch.

Mà phía trước có một quyển sách dày đặc, phía trên có ghi lại những vật phẩm đấu giá.

Chỉ cần Lâm Minh đụng vào trận pháp thì hào quang từ quyển sách b ắn ra ngoài, một giọng nói mỹ nữ đọc thông tin tư liệu của vật phẩm.

Trận pháp đấu giá hội tiên tiến như vậy, Lâm Minh đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, trận pháp xác thực có thể giúp mọi người thuận tiện trong cuộc sống.

Đúng vào lúc này, trong đấu giá hội đã bắt đầu sôi trào lên.

- Mau nhìn, nhìn kìa, đó là tọa giá của Chân Vũ Thiên Tôn, ngay cả Chân Vũ Thiên Tôn cũng đến! Hội chợ bảo vật này thật sự là thịnh hội ah!

Có người sợ hãi than thở.

Thiên Tôn, hai chữ này cho dù ở nơi nào cũng có ma lực của nó.

Lâm Minh ở trong Thần Văn Sư công hội biểu thị thiên phú kinh tài tuyệt diễm, rất nhiều Thần Văn Sư đều đoán thầm sau lưng của hắn là sư phụ Thiên Tôn đỉnh phong.

Bằng không hắn cũng không có tạo nghệ thần văn thuật thâm hậu như vậy.

Lâm Minh kế thừa trí nhớ của Chúc Xuyên, tự nhiên nghe qua Chân Vũ Thiên Tôn rồi, hắn thành danh đã ngàn vạn năm rồi, tuy khẳng định không bằng Thần Miểu Thiên Tôn nhưng cũng phi thường đáng sợ!

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn qua trung ương. Từ tảng đá hình chiếu hắn nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.

Chỉ thấy một chiếc phi thường như cụ thú vắt ngang trong thiên địa.

Từng phù văn thần bí hiện ra, giống như hào quang của ngôi sao tỏa ra khắp phi thuyền.

Cả phi thuyền này tỏa ra hào quang sáng bóng của kim loại, giống như mặt trời tỏa ra hào quang vạn trượng.

Rầm rầm rầm!

Cách thuyền lớn chừng trăm mét có tiếng vang nặng nề xuất hiện, bảo quang b ắn ra bốn phía. Mọi người chỉ thấy chiếc thuyền này là Thiên Tôn Linh Bảo, kỳ thật cũng không có nhìn thấy Chân Vũ Thiên Tôn, chuyện này khiến không ít người cảm thấy đáng tiếc.

- Cũng được a, Thiên Tôn làm sao chúng ta thấy được.

- Nghe nói trước Chân Vũ Thiên Tôn thì Tử Vi Thiên Tôn cũng đến, nhưng mà không có gặp mặt.

- Ân? Tử Vi Thiên Tôn cũng tới?

- Đúng vậy a... Nghe nói Tử Vi Thiên Tôn và Chân Vũ Thiên Tôn không hợp... Nếu như bọn họ tranh giành, không biết có tình cảnh gì nữa...

Trong thính phòng có người đang nghị luận, hai Thiên Tôn đều là chưởng môn nhân của Thiên Tôn thánh địa, thân gia vô cùng phong phú, nếu thật tranh giành sẽ chấn động.

Lâm Minh cũng không có mở trận pháp ngăn cách, những tiếng nghị luận này truyền vào tai của Lâm Minh.

Tử Vi Thiên Tôn hắn cũng biết, người này là nữ Thiên Tôn, cũng thành danh ngàn vạn năm trước, tự mình mở một thánh địa, cho dù thực lực hay thủ đoạn vô cùng đáng sợ, đại danh của Tử Vi Thiên Tôn vang vọng cả nội Tu La Lộ.

Một lần đấu giá hội có hai Thiên Tôn hàng lâm, có thể xưng là sự kiện trọng đại.

- Chỉ mong hai người này không quá hung ác, không nên nhìn vào trúng ta mới tốt...

Vừa nghĩ tới loại khả năng này, Lâm Minh âm thầm kêu khổ, nếu tranh giành với hai người này chẳng có quả ngon mà ăn.

Thậm chí rất nhiều người dù là có điểm tích lũy lớn, đều chưa hẳn dám tranh giành với hai Thiên Tôn, bọn họ không có can đảm này.

- Khiến các vị đợi lâu.

Trong lúc đó một giọng nói tràn ngập từ tính vang vọng. Hình chiếu cũng nhộn nhạo, bên trong xuất hiện tình cảnh trên đài đấu giá.

Chỉ thấy một nam tử trung niên thân cao, ăn mặc lễ phục tỉ mỉ đi lên đài đấu giá, hắn mũi cao mắt sâu, hình dáng thâm thúy, khí thế thâm trầm, cho người ta cảm giác trầm ổn.

Người này chính là hội trưởng Tống Văn của Văn Đan thương hội, hắn cũn là trưởng lão cao tầng của Thần Văn Sư công hội.

Tống Văn là người duy nhất trong Thần Văn Sư công hội không phải Thần Văn Sư, nhưng mà hắn trở thành trưởng lão của Thần Văn Sư công hội.

Hắn không đơn giản có bao nhiêu tạo nghệ thần văn thuật, cho dù thực lực bản thân của hắn chỉ là Thánh Chủ sơ kỳ mà thôi, nhưng ở trong Thần Văn Sư công hội không ai dám xem nhẹ hắn, bởi vì hắn có năng lực vận tác rất cao, hắn có thể trở thành trưởng lão cũng là vì nguyên nhân này.

Thần Văn Thành cũng không phải tông môn đơn thuần, nó một tập hợp lợi ích, nó cần những nhân tài như Tống Văn này.

- Hôm nay có hội chợ bảo vật, tuấn kiệt ở các nơi tới đây, vì tỏ lòng vinh hạnh, kiện vật phẩm đầu tiên hôm nay do ta làm đấu giá sư.

Giọng của hội trưởng Thần Văn Sư công hội không lớn, nhưng mà truyền ra khắp hội trường, một chữ không lọt truyền vào trong tai của mọi người.

Nói xong mấy hộ vệ thực lực Thần Quân hậu kỳ cũng mang cái hộp đi vào trong phòng đấu giá.

Những cái hộp này làm từ hắc diệu thạch, có hiệu quả cách ly lực lượng. Đồng thời còn gia nhập thần văn phù phòng ngự vào bên trong.

Dù vậy, trong hộp này vẫn có tiếng long ngâm hổ gầm, bảo quang trùng thiên, thoáng cái trùng kích ánh mắt của mọi người.

Theo đạo lý mà nói kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên nhất định sẽ là đồ tốt, như vậy mới nhấc lên nhiệt tình mua sắm của mọi người, mang theo khởi đầu tốt đẹp.

Trong lúc tất cả mọi người chú ý tới hắc diệu thạch trên đài.

Trong đại sảnh khách quý khác, Tinh sư muội nằm trong ngực của Hạo Nguyệt quận vương vuốt vuốt khối ngọc giản tình báo trong tay.

- Gian phòng bình thường số ba mươi sáu? Tiểu tử này ngay cả phòng khách quý cũng không dám ở sao?

Hạo Nguyệt quận vương tiến vào trong đấu giá hội, chuyện thứ đầu tiên cần làm là tra vị trí của Lâm Minh, vốn vị trí của tất cả khách nhân đều có đăng ký, dùng một ít thủ đoạn tra ra thân phận cũng không khó.

- Đúng là nghèo kiết hủ lậu, sao có thể so với vương gia chứ?

Trong ngực Hạo Nguyệt quận vương, Tinh sư muội mềm giọng nói ra.

- Ha ha!

Hạo Nguyệt quận vương cười cười, dùng sức bóp mông của Tinh sư muội, nói ra:

- Hắn cũng giàu có đấy, ba ngàn vạn hắn còn không tới mức không bỏ ra được, ta đã điều tra tư liệu của hắn rồi, bảo thủ đoán chừng hắn thông qua Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù, lấy được từ Tinh Cực thánh địa chừng mười ức điểm tích lũy!"

Hạo Nguyệt quận vương dò xét được số lượng giao dịch Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù của Lâm Minh và giá cả đại khái, biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng, mà không như Lâm Minh không biết gì, hơn nữa Hạo Nguyệt quận vương bản thân cần long tộc khế ước là bắt buộc, hắn tự nhiên phải ra rõ ràng Lâm Minh như thế nào mới được.

Thời điểm này ngồi trong phòng khách quý có thêm Hoắc Dật Lưu, chậm rãi xốc áo choàng đen ra, một gương mặt giống như lão vu sư xuất hiện.

Hắn cười khàn khàn, nói ra:

- Hơn mười ức điểm tích lũy làm sao là đối thủ của quận vương? Ta nghe nói quận vương tới đây cũng mua sắm không ít thứ cho Thần Hư Thần Quốc, tay cầm món tiền khổng lồ! Hơn nữa quận vương có tài phú bản thân, của ta, tên Lâm Minh thua chắc rồi!

...