Chương 1185: Âm dương song kiếm


...

- Món chính? Ha ha ha ha!

Chung Văn Thư cười ha hả:

- Chung Văn Thư ta tung hoành Chân Võ đại thế giới nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị người coi là món ăn! Ngươi thật đúng là đủ ngông cuồng. Ngươi cho là, có thể đánh chết thủ hạ của ta là có thực lực ép quá ta?

Chung Văn Thư lúc này, lửa giận đã dâng lên đến đỉnh điểm, hắn chỉ muốn đem Lâm Minh bầm thây vạn đoạn.

- Lâm Minh, ta sẽ không riêng gì giết ngươi trong không gian trong mơ, đợi đến thi đấu chấm dứt, ta sẽ còn điều động lực lượng Song Cực Cung dưới sự quản hạt của ta giết chết ngươi ở thế giới thật. Một nhân vật nhỏ thân mang trọng bảo như ngươi, giống như đứa trẻ tay cầm vàng đi trong phố xá sầm uất. Ngươi muốn giết ngươi không biết có bao nhiêu. Cho dù ngươi xuất thân Thánh địa, nhưng Thánh địa của ngươi ở Xích Quang giới xa xôi, đối với Chân Võ đại thế giới lại có ảnh hưởng gì? Chỉ cần làm được không để lại chứng cớ, Phượng tộc thượng cổ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Bọn họ lại có thể làm gì Song Cực Cung chúng ta? Ha ha ha!

Chung Văn Thư nói xong, lại từ trong Tu Di Giới rút một thanh kiếm. Tổng cộng hai thanh, đều là bảo kiếm cấp Linh khí. Tuy rằng phẩm chất hai thanh kiếm này xa không bằng Phượng Huyết Thương của Lâm Minh, nhưng lại rất rõ ràng là một đôi. Một món Linh khí có thể cho võ giả Thần Hải kỳ sử dụng, giá trị của nó đã không nhỏ, nếu là Linh khí thành đôi lại càng hiếm thấy.

Một đôi kiếm này, một đen một trắng!

Chung Văn Thư hai tay giao nhau, kiếm phong băng hàn lần lượt thay đổi. Cùng lúc đó, trên trường kiếm ở tay trái hắn phủ kín một tầng ánh sáng trắng chói mắt, mà trường kiếm ở tay phải lại đen nhánh không có mảy may tia sáng. Chỉ là ở nơi xa hơn 33. 3 cm chung quanh mũi kiếm màu đen ẩn hiện nhiều điểm ánh sao, bị hấp thu không ngừng vào trong kiếm. Dường như thanh kiếm này chính là một cái hố đen, không ngừng cắn nuốt năng lượng chung quanh.

- Kiếm trắng tên Quán Nhật, kiếm đen tên Ám Thạch. Có thể khiến ta đồng thời ra hai thanh kiếm, ngươi cho dù là chết cũng đủ để kiêu ngạo rồi.

- Hắc bạch song kiếm? Pháp tắc Âm Dương?

Lâm Minh lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn rõ ràng cảm nhận được dao động của Pháp tắc Âm Dương trên song kiếm của Chung Văn Thư. Hơn nữa Pháp tắc Âm Dương này của Chung Văn Thư đã song song tu đến ý cảnh tầng thứ bốn.

Pháp tắc Âm Dương cũng xem như là pháp tắc đẳng cấp khá cao trong vũ trụ, tuy rằng không bằng pháp tắc Hồng Mông nhưng là lại ở trên pháp tắc Ngũ Hành.

Chung Văn Thư dù sao cũng là người xuất thân Thánh địa Giới Vương, một Giới Vương cho dù chỉ là Giới Vương bình thường đều có thực lực có thể lọt vào top 10 Thần Vực đệ nhất hội võ, thậm chí là top 5. Bọn họ gần với truyền nhân Thiên Tôn, thậm chí một số người trong đó còn thắng hơn truyền nhân Thiên Tôn. Dù sao không phải mỗi một truyền nhân Thiên Tôn đều có thể trưởng thành!

Nhân vật kỳ tài ngút trời như vậy, pháp tắc tìm hiểu quả nhiên không thể khinh thường.

Lâm Minh cũng thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng cũng chỉ là nghiêm túc mà thôi.

Một tên Chung Văn Thư nếu như mình đều không thể đánh chết, còn nói gì đi tranh top 5 tổng thành tích đệ nhất hội võ, thậm chí top 3.

- Chết!

Trong nháy mắt Chung Văn Thư phun ra từ này, thân thể hắn đột nhiên hóa thành một cái bóng mờ, gần như là thuấn di xuất hiện ở trước mặt Lâm Minh, Quán Nhật Kiếm đâm thẳng ra.

Tốc độ khó tin, ngực trái Lâm Minh bị trực tiếp đâm thủng, kiếm quang sau khi xuyên qua thân thể Lâm Minh, tùy ý trút xuống ở trong rừng rậm. Ở phía sau Lâm Minh, một mảnh rừng rậm bị quét ngang hơn phân nửa, vô số đại thụ che trời bị nhổ tận gốc. Ở trong ánh sáng trắng chói mắt bị hóa thành tro bụi!

Trong nháy mắt, trong rừng rậm xuất hiện một cái rãnh thật lớn.

- A!

Hai võ giả thấp bé giám thị Lâm Minh phát ra một tiếng kinh hãi. Lâm Minh vừa rồi lợi hại như vậy, cứ vậy bị miểu sát rồi sao?

Bọn họ còn chưa kịp phân tích tình huống trước mắt, chính vào lúc này sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói:

- Tốc độ không tệ, đáng tiếc ánh mắt không tốt.

Giọng nói này chính là của Lâm Minh.

Hai võ giả thấp bé tại chỗ sợ tới mức lông tơ dựng ngược, chân đều nhũn ra. Lâm Minh rồi lại ngay ở sau lưng bọn họ một mét, hắn vừa rồi né khỏi kiếm của Chung Văn Thư, xuất hiện sau lưng bọn họ, bọn họ lại không mảy may phát hiện.

Hai tên võ giả gần như nhũn chi chi ngã xuống đất, dùng cả tay lẫn chân chạy ra, chỉ sợ bị dư ba chiến đấu của hai người công kích đến.

- Nói khoác không biết ngượng. Lần này, ngươi không có vận may như vậy nữa!

Chung Văn Thư sắc mặt âm trầm, lúc này hắn đổi tay phải công kích. Trên mũi kiếm Ám Thạch trên tay phải cuốn lên vòng xoáy màu đen, ngay cả hào quang vốn không nhiều trong rừng rậm cũng bị Ám Thạch Kiếm cắnnuốt. Trong lúc nhất thời, dường như trong cả trời đất chỉ còn lại thanh kiếm này, chém thẳng về phía Lâm Minh.

Lâm Minh chỉ cảm thấy thân thể của mình bị một loại sức mạnh kỳ dị hấp dẫn, tốc độ khó có thể phát huy. Đây là ý cảnh cắn nuốt của pháp tắc Hắc Ám, vặn vẹo không gian, lôi kéo hành động của mình.

Lâm Minh không hoảng không loạn, Phượng Huyết Thương chỉ xéo mặt đất, đối mặt kiếm quang của Chung Văn Thư:

- Nếu ngươi có thể đem Âm Dương hợp nhất, còn có thể tạo thành một ít phiền toái đối với ta. Hiện tại ngươi dường như chỉ có thể dùng một thanh kiếm, đối với ta mà nói không hề ý nghĩa!

Lâm Minh nói tới đây, trong mắt lóe ánh vàng, Tà Thần lực mở ra, ngọn lửa nóng rực từ trong mầm non Tà Thần bộc phát ra, hóa thành ngọn lửa đầy trời thiêu đốt bóng tối đậm đặc dính nhầy này. Ở trên Phượng Huyết Thương, một đóa sen xanh từ từ nở rộ, ở tim sen một cột sáng màu đỏ lửa chói mắt thắp sáng cả bầu trời, xé rách bóng tối.

Thanh Liên Hỏa Vũ!

Lâm Minh dung hợp bốn tầng đầu pháp tắc hệ hỏa, đồng thời trong chiêu thức rót vào lôi đình lực, Phượng Huyết Thương mang theo một luồng khí thế không thể đỡ, xé nát mặt đất, ở trong rừng rậm rậm rạp cắt ra một hẻm núi lạch trời thật sâu. Vô số cây bị hóa thành bột phấn tung bay!

Ầm!

Chiêu thức của Chung Văn Thư và Lâm Minh không hề hoa lệ va chạm cùng một chỗ, trong lúc nhất thời lốc xoáy màu đen nghiền nát cả vùng rừng rậm, mà ở trung tâm lốc xoáy màu đen, sen xanh chọc trời!

Va chạm cuồng mãnh khiến lồng ngực Chung Văn Thư nhộn nhạo, yết hầu ngọt lịm, một ngụm máu ngược trào lên, khóe miệng trực tiếp tràn ra tơ máu.

- Tiểu tử này!

Chung Văn Thư trong lòng nổi giận, nguyên bản khi nhìn thấy Lâm Minh trong nháy mắt miểu sát năm tên thủ hạ của mình, hắn đã hiểu được Lâm Minh khó giải quyết. Nhưng là hiện tại chính thức giao thủ, hắn lại phát hiện mức độ khó giải quyết còn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Vừa rồi hắn thi triển Ám Thạch Kiếm tuy rằng không phải công kích mạnh nhất của hắn, nhưng là không kém bao nhiêu, không ngờ cũng chỉ là kết quả này.

- Một chiêu vừa rồi, hắn cũng tất nhiên tiêu hao không ít, thừa cơ hội này liều chết đọ một lần!

Ánh lửa đầy trời, Chung Văn Thư hạ quyết tâm, mạnh mẽ tụ lên một ngụm chân nguyên, vọt thẳng vào trong biển lửa cuồn cuộn. Hắn cảm giác mức độ dày đặc của chân nguyên mình mơ hồ không bằng Lâm Minh, chỉ có thể thừa cơ hội này đội dư ba bùng nổ đánh lén, hy vọng có thể tạo thành kết quả chuyển bại thành thắng.

Coong Coong Coong!!!

Năng lượng bừa bãi đánh lên chân nguyên hộ thể của Chung Văn Thư khiến cho khí huyết lực trong cơ thể hắn càng thêm bất ổn, nhưng là hắn cũng bất chấp.

- Kiếm nuốt nhật nguyệt!

Chung Văn Thư mặc kệ thân thể bị thương của mình, cố gượng thúc giục Ám Thạch Kiếm, xé nát ngọn lửa cuồn cuộn này, thi triển ra một kiếm mạnh nhất của hắn. Áo nghĩa cao nhất của Ám Thạch Kiếm, cắn nuốt hết thảy năng lượng, máu thịt, linh hồn, được xưng ngay cả mặt trời trăng sao đều có thể nuốt. Tuy rằng hắn hiện tại còn xa không làm được điểm này, nhưng là “Kiếm nuốt nhật nguyệt” vừa ra cũng gần như vô địch cùng cấp!

Vù Vù Vù!!!

Ám Thạch Kiếm của Chung Văn Thư gần như ngưng hóa thành một hố đen, lượng lớn dư ba năng lượng bị hố đen cắn nuốt, dung hợp thành một bộ phận năng lượng của Chung Văn Thư!

Dư ba năng lượng bị hoàn toàn phá vỡ, phía sau năng lượng hỗn loạn, xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Minh!

- Ngươi xong rồi!

Chung Văn Thư sắc mặt dữ tợn, Ám Thạch Kiếm trong tay trực tiếp đâm ra!

Thi triển “Kiếm nuốt nhật nguyệt”, cánh tay, trán, mạch máu của Chung Văn Thư không chịu nổi áp lực lớn mà đều vỡ ra, Chung Văn Thư gần như liều thân thể trọng thương, phát ra một đòn mạnh nhất!

Hố đen năng lượng này bị hắn trực tiếp đánh về phía Lâm Minh.

- Nuốt đi, nuốt hết máu thịt của hắn!

Chung Văn Thư hò hét trong lòng, nhưng mà ngay khi hố đen này sắp chạm đến thân thể Lâm Minh, sau lưng Lâm Minh một đóa hoa sen màu đỏ thẫm chậm rãi nở rộ.

Hoa sen Đế Tôn - không gian Hồng Mông!

Rầm Rầm Rầm!!!

Hố đen chạm vào không gian Hồng Mông, năng lượng va chạm dữ dội phát sinh một chuỗi vụ nổ. Lâm Minh mặt không chút thay đổi, Phượng Huyết Thương đâm thẳng ra, một thương đâm vào chính giữa hố đen.

- Ngu ngốc! Công kích pháp tắc cắn nuốt của ta, ngươi sẽ chỉ bị nuốt nhanh hơn!

Chung Văn Thư toàn thân là máu, Quán Nhật Kiếm ở tay trái cầm ngang, chuẩn bị tụ lên một điểm chân nguyên cuối cùng, phát ra công kích cuối cùng, khóa chặt cục diện chiến thắng.

Mà chính vào lúc này, một màn khiến hắn trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra.

Hố đen hỗn loạn hắn phát ra rồi lại bị một thương của Lâm Minh đánh nát, rồi sau đó năng lượng màu đen rậm rạp dính nhầy kia rồi lại bị một luồng sức mạnh vô hình cắn nuốt!

“Kiếm nuốt nhật nguyệt” được xưng là cắn nuốt mặt trời trăng sao ngược lại bị pháp tắc khác cắn nuốt!

Hỗn Độn sinh Âm Dương, Âm Dương hóa Ngũ Hành. Pháp tắc Âm Dương tuy rằng vượt qua pháp tắc Ngũ Hành nhưng vẫn ở dưới pháp tắc Hồng Mông. Cho dù là hố đen chân chính, khi vũ trụ hủy diệt, trời đất trọng khai cũng sẽ bị pháp tắc Hồng Mông cắn nuốt!

Huống chi, chiêu kiếm này của Chung Văn Thư còn xa không đạt tới cảnh giới của hố đen.

- Điều này sao có thể!? Đó là chiêu thức gì!

Chung Văn Thư cảm giác không thể tin nổi, Quán Nhật Kiếm của hắn muốn đâm ra. Nhưng ngay cả công kích mạnh nhất của Ám Thạch Kiếm đều không làm gì được Lâm Minh, Quán Nhật Kiếm lại có tác dụng gì?

Mà ngay trong nháy mắt này, Lâm Minh đã đi tới trước mặt Chung Văn Thư, Phượng Huyết Thương ngay ở trên cao cách đỉnh đầu hắn một mét, bổ xéo xuống!

Con ngươi in ngược mũi nhọn lạnh lẽo của Phượng Huyết Thương, trong lòng Chung Văn Thư dâng lên một tia tuyệt vọng, giơ kiếm đón đánh, nhưng mà kết quả lại không công cán gì.

Xịch!

Phượng Huyết Thương từ vai phải Chung Văn Thư chém xuống, chém xéo hông ngực, từ sườn trái chém ra. Máu tươi tung tóe, thân hình của Chung Văn Thư trực tiếp bị Lâm Minh chém làm hai đoạn!

Trong nháy mắt nửa người trái văng lên, trong mắt Chung Văn Thư vẫn tràn ngập vẻ khó tin. Giá trị công huân hắn mất hai tháng thời gian chiến đấu không gián đoạn tích lũy, top 20 Chân Võ đại thế giới của hắn trực tiếp hóa thành bọt nước. Tất cả cố gắng của hắn chỉ là làm đồ cưới cho người khác.

Loại cảm giác này khiến Chung Văn Thư buồn bực muốn chết!

Nhưng mà ý thức của hắn cũng chỉ tới đây. Ngay sau đó, đầu của hắn trực tiếp bị Phượng Huyết Thương xuyên thủng, máu văng tung tóe. Thi thể thiếu non nửa của Chung Văn Thư ra sức giãy dụa một chút rồi sau đó ngã xuống đất, tử vong tại trận!

Tiếp theo, cả người Chung Văn Thư đều hóa thành quầng sáng năng lượng, tản mát ra...

...