Chương 566: Vào tầng ba


...

Lâm Minh chưa thể mở ra Hưu môn, chỉ ngưng tụ thành sương mù mờ mịt ở gần Hưu môn, dù là thế, mỗi lần Lâm Minh công kích đều cảm nhận được nguyên khí thiên địa đi qua đoàn sương mù ở xương quai xanh, đổ vào kinh mạch cùng thân thể, vị trí Hưu môn như hình thành một cái lốc xoáy nguyên khí không nhìn thấy.

Có nguyên khí bù đắp, năng lực tác chiến kéo dài của Lâm Minh tăng mạnh, đây cũng là nguyên nhân mà Tà Thần lực của hắn có thể duy trì lâu tới một nén nhang.

Ừ sau khi Lâm Minh xuất đạo, Tà Thần lực vô số lần giúp hắn xoay chuyển cuộc chiến, chuyển thua thành thắng. Nhưng Tà Thần lực vẫn có nhược điểm chí mạng, đó là không thể kéo dài, hơn nữa sử dụng xong sẽ tiêu hao rất lớn, khiến cho mỗi lần chiến đấu Lâm Minh đều không dám tùy ý mở ra Tà Thần lực, mà phải đặt nó làm tuyệt chiêu áp đáy hòm.

Lúc mới vào Thông Thiên tháp, Tà Thần lực của Lâm Minh chỉ có thể duy trì vài chục hơi thở, hơn nữa một khi mở ra là không thể đóng lại.

Sau khi tới Thông Thiên tháp, Lâm Minh thông qua tu luyện dài lâu, Tà Thần lực đã tiến bộ hơn, có thể mở ra đóng lại bất cứ lúc nào. Bây giờ, chạm tới ngưỡng Hưu môn trong Bát Môn Độn Giáp, thời gian duy trì của Tà Thần lực đã kéo dài tới một nén nhang.

Có thể nói, tính thực dụng của Tà Thần lực đã được nâng cao rất lớn.

Thu hồi càn khôn Dung Thiết Lô, cả người mỏi mệt, Lâm Minh ngủ một giấc ngon. Đã lâu rồi hắn không chân chỉnh thả lỏng ngủ một giấc, ở trong Tu Luyện địa nửa năm, giấc ngủ của hắn đều trôi qua trong tu luyện.

Một giấc ngủ này, Lâm Minh ngủ thật say, một hơi ngủ một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại, hắn thay quần áo gọn nhẹ, đi phường thị cầm lại Huyết Sát tinh đã gửi bán.

Là lúc đi tầng thứ ba.

Lâm Minh đã ở tầng thứ hai hơn nửa năm, mà khoảng cách Lâm Minh đến Thánh Ma đại lục đã trôi qua một năm.

Một năm, không biết Mục cô nương cùng Hạnh Hiên như thế nào, Thần Hoàng đảo có bảo vệ được không? Cha mẹ thế nào, đệ đệ muội muội có tốt không?

Trong lòng Lâm Minh tràn đầy vướng bận.

- Đây là lệnh bài mở ra Truyền Tống trận tầng thứ ba, mời ngài cất kỹ.

Bên cạnh Truyền Tống trận tầng hai, thủ vệ phụ trách tiếp đón người thí Luyện cung kính đưa lệnh bài cho Lâm Minh.

- Cảm ơn!

Lâm Minh nhận lấy lệnh bài, đặt vào Truyền Tống trận, một đạo ánh sáng trắng lóe lên, tiếp theo Lâm Minh đã đến tầng thứ ba, cũng là tầng thí luyện cuối cùng của Thông Thiên tháp.

Thông Thiên tháp hình nón, càng lên cao càng nhỏ, tầng ba nhỏ hơn một nửa tầng hai.

Bước ra Truyền Tống trận, một cô gái Yêu Tinh tộc đã sớm chờ.

- Là Lâm thiếu hiệp? Tiểu nữ tử là Lâm Lâm, đợi ngài đã lâu.

Bắt đầu từ tầng hai, người thí luyện mới vừa xuất hiện đều có người tiếp đón nghênh đón, có thể giới thiệu vị trí Tu Luyện địa, luận võ trường, bớt nhiều phiền phức.

- Đúng là Lâm mỗ.

Lâm Minh chắp tay.

Cô gái Lâm Lâm sửng sốt, tiếp theo che miệng cười khẽ. Bình thường võ giả đến tầng ba đều là hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi trở lên, hơn nữa những võ giả này cao ngạo, bình thường khinh thường trả lời những người hầu tầng chót như nàng. Gặp thiếu niên nho nhã lễ độ như Lâm Minh, làm nàng rất là bất ngờ.

- Lâm thiếu hiệp, mấy ngày này tiểu nữ tử sẽ phụ vụ cho ngài, Tu Luyện địa, sân thi đấu, phường thị, chỗ giải tí, ngài muốn đi đâu?

- Tu Luyện địa!

Lâm Minh không chút do dự trả lời.

Sau một phen nói chuyện với Mặc Cổ, Lâm Minh liền tràn ngập hứng thú với Tu Luyện địa tầng ba, hắn rất muốn biết rốt cuộc nơi này có tài nguyên gì, khiến cho đông đảo tuấn kiệt trẻ tuổi đổ xô vào nơi này.

- Được, mời ngài theo ta.

Tầng ba so sánh với tầng một tầng hai thì vắng vẻ hơn nhiều, đi trên đường hồi lâu cũng khó thấy một võ giả, đa số võ giả đều bế quan tiềm tu.

Ở tầng ba Thông Thiên tháp, áp lực cực lớn, võ giả nơi này không một ai là kẻ đầu đường xó chợ. Tu luyện trong này như đi ngược dòng nước, không tiến là lùi, hơn nữa một khi lùi lại là sẽ trực tiếp rớt xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp không thể trở mình.

Áp lực cực lớn thúc ép võ giả nơi này, không thành đế là thành quỷ.

Tu Luyện địa tầng ba nằm kề bên phường thị, Lâm Lâm dẫn Lâm Minh đến phường thị tầng ba, võ giả xung quanh cũng đông hơn.

Cũng như tầng hai, nơi này cũng có rất nhiều võ giả bày sạp.

Lâm Minh nhìn lướt qua, trong đó có không ít võ giả chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, thậm chí còn có Hậu Thiên kỳ, Lâm Minh kinh ngạc.

- Những người này...

- À, bọn họ là được người thí luyện thuê tới, chuyên phụ trách bày sạp giao dịch, người thí luyện ba tầng chân chính không có thời gian rỗi đi mua bán đồ vật mà lãng phí. Phường thị cùng Tu Luyện địa tầng ba đều cấm đánh nhau, cho nên người mua bán đồ vật dù tu vi thấp cũng sẽ không có nguy hiểm.

Lâm Minh gật đầu, quả thật tầng ba không thể so sánh với tầng hai, ở trong này tranh nhau từng giây, thuê người khác để giao dịch là cách làm sáng suốt nhất.

Đối với những thứ gửi bán trong phường thị, Lâm Minh tùy ý nhìn một chút, quả nhiên quý giá hơn tầng hai rất nhiều. Nhưng Lâm Minh nhìn quen thiên tài địa bảo, không có hứng thú lớn, đang muốn nhanh chân rời phường thị, Lâm Minh đột nhiên cảm giác mình bị một cỗ khí cơ khóa chặt.

Chợt dừng bước, Lâm Minh quay đầu lại, nhìn thấy cách mười mấy trượng sau lưng có một nam nhân Ải Ma tộc ngồi trên bàn vuông, tay vẫy vẫy quạt, cười hì hì nhìn mình.

Dù hắn tươi cười rất ôn hòa thân thiết, nhưng Lâm Minh luôn có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm.

“Người này... Rất mạnh!”.

Lâm Minh hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng, khí thế của đối phương hoàn toàn thu liễm trong người, làm người ta có cảm giác sâu không lường, tầng ba Thông Thiên tháp quả nhiên ngọa hổ tàng long.

Cảm nhận được đối phương tươi cười tiềm tàng địch ý, Lâm Minh cũng không rối rắm, đang muốn quay đầu đi, lúc này một đạo chân nguyên truyền âm vang lên bên tai Lâm Minh.

- Đứng lại!

Giọng điệu mệnh lệnh bá đạo, làm Lâm Minh hơi nhíu mày, quay đầu lại, chỉ thấy đối phương khép quạt, nói:

- Qua đây chúng ta nói chuyện.

Nói xong hắn chỉ chỉ vào ghế đối diện, ý là bảo Lâm Minh ngồi ở đó.

- Chuyện gì?

Lâm Minh hỏi, bất cứ ai bị một người không quen biết gọi tới gọi lui, trong lòng cũng sẽ không thích.

Lúc này, cô gái Yêu Tinh tộc bên cạnh Lâm Minh cũng thấy được Ải Ma này, sắc mặt nàng thay đổi, vội hành lễ cung kính nói:

- Thì ra là Thiên Ma thất tinh Khai Dương đại nhân, tiểu nữ tử bái kiến Khai Dương đại nhân.

Thiên Ma thất tinh?

Lâm Minh không chỉ một lần nghe nói qua danh hào này, dường như Thiên Ma thất tinh hết sức nổi danh ở tầng ba Thông Thiên tháp.

Thì ra nam nhân Ải Ma này là một trong Thiên Ma thất tinh, khó trách ngông cuồng như vậy, nhưng quả thật hắn có thực lực này.

Lâm Minh trầm mặc, lúc này bên tai của hắn vang lên tiếng chân nguyên truyền âm kinh hoảng của cô gái Yêu Tinh tộc.

“Lâm thiếu hiệp đừng nhìn bề ngoài Khai Dương đại nhân này ôn hòa, kỳ thật thích giết thành tính, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Lâm thiếu hiệp, ngài mau đi qua, đừng chọc giận hắn, về sau hắn sẽ ghi hận trong lòng, bất lợi với ngài...”.

Cô gái Yêu Tinh tộc thấy Lâm Minh căn bản không có phản ứng gì, liền gấp gáp, chỉ sợ vì thế mà đắc tội Khai Dương. Nàng có ấn tượng không tệ với Lâm Minh, không muốn Lâm Minh chịu thiệt về sau.

Quả nhiên, Khai Dương thấy Lâm Minh ra vẻ thờ ơ, sắc mặt trầm xuống, nhưng hắn nghĩ tới gì, sắc mặt trở lại tươi cười ấm áp, chủ động đứng dậy.

- Nếu ngươi không muốn qua, vậy ta đi sang là được.

Khai Dương vẫy quạt, chậm rãi đi về phía Lâm Minh.

Lâm Lâm có chút sợ, trước kia nàng nghe qua Khai Dương vui buồn thất thường, lúc hắn mỉm cười, rất có thể là lúc hắn muốn giết người, nàng vô thức lùi một bước.

Nhưng ngẫm lại nơi này là phường thị cấm đánh, lá gan Khai Dương có lớn hơn nữa cũng không dám ra tay giết người trong này, cuối cùng bình tĩnh hơn.

Cũng không trách nàng nhát gan, ở tầng ba Thông Thiên tháp, người thí luyện vì nhất thời không vui mà đánh chết nô bộc là chuyện quá bình thường.

Lâm Minh âm thầm đề phòng, mặt ngoài không thay đổi, trước đó hắn biết rõ, đi tới tầng ba có thể sẽ gặp một số kẻ nhắm vào mình.

Đợi Khai Dương đi tới, Lâm Minh chắp tay.

- Các hạ có chuyện gì?

Câu hỏi bình thản đúng mực, làm nam nhân Ải Ma này mỉm cười, lúc hắn cười, nếp nhăn trên mặt dính lại, làm người ta ghê tởm.

- Lâm Minh phải không?

- Đúng là Lâm mỗ!

- Ừm, nghe nói Hình Thiên chết trên tay ngươi?

Lâm Minh nhướng mày.

- Đúng vậy, không lẽ các hạ muốn báo thù cho hắn?

- Báo thù? Hắc hắc, ta không có rảnh như vậy, chỉ là... Ngươi giết Hình Thiên, hẳn là đã lấy được Tu Di giới của hắn?

Trong lòng Lâm Minh nghiêm nghị, đối phương tới đây vì cái này? Hắn gật đầu, loại chuyện này không có khả năng giấu giếm.

- Ha ha...

Nam nhân Ải Ma cười khẽ, chuyển sang chân nguyên truyền âm nói:

“Ở trong Tu Di giới của Hình Thiên, nếu ta không đoán sai, hẳn là có một hạt châu màu đen như lưu ly, to cỡ trứng bồ câu, bên trên phủ đầy tạp chất, tay sờ có cảm giác hơi lạnh, đúng không?”.

Lâm Minh im lặng, trong Tu Di giới của Hình Thiên quả thật có một hạt châu như vậy, được khéo léo che giấu trong một bình đan cấm chế, không tra xét kỹ càng thật là sẽ sót.

Tuy rằng Lâm Minh hoàn toàn không hiểu công hiệu của hạt châu này, nhưng dựa vào vẻ cẩn thận của Hình Thiên với hạt châu, cộng thêm một chút cảm thụ mơ hồ với khí tức của hạt châu này, có thể phán đoán ra vật này bất phàm.

Thấy Lâm Minh im lặng, nam nhân Ải Ma mỉm cười, kỳ thật không cần Lâm Minh trả lời, hắn có thể đoán được vật này quá nửa rơi vào tay Lâm Minh.

“Một ngàn Huyết Sát tinh, ta mua thứ này!”.

Nam nhân Ải Ma tung ra bảng giá, một ngàn Huyết Sát tinh nơi này tự nhiên là nói Huyết Sát tinh thượng phẩm, ngang với một trăm ngàn Huyết Sát tinh trung phẩm.

- Xin lỗi, tại hạ không muốn bán.

Lâm Minh lập tức từ chối, Huyết Sát tinh có thể kiếm, còn hạt châu này nghe ra được quá nửa là có giá không hàng, Lâm Minh tự nhiên sẽ không ngây ngốc bán nó ra.

- Hử?

Khai Dương nhíu mày, nhưng hắn vẫn không tức giận, lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi muốn bao nhiêu, nói cái giá đi!

Lâm Minh nói:

- Vừa rồi ta đã nói, hạt châu này, ta không muốn bán.

Sắc mặt Khai Dương lập tức sầm xuống:

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

...