Chương 1496: Ngũ Hành hào quang


...

Trong cách nhìn của Tiểu Ma Tiên thì Lâm Minh bố trí xuống ba mươi ba đạo trần đồ tuy có phức tạp nhưng vẫn có ẩn chứa đại huyền cơ bên trong, nhưng nếu chỉ nhìn đạo trận đồ này không thôi thì người ta không thể nào thấy được nó cường đại ở chỗ nào bởi nguyên khí bên trong đó thực sự là quá ít rồi.

Thậm chi Tiểu Ma Tiên cảm thấy bản thân dùng một kích toàn lực cũng có thể đánh nát được ba mươi ba trận đồ này.

Trái lại năng lượng suối phun kia đến tinh cầu còn có thể đánh nát, một khi phóng ra một điểm thần quang nào đó thì cũng đã đủ để đánh chết được cường giả Giơi Vương rồi.

Hiện giờ Lâm Minh lại muốn dùng ba mươi ba trận đồ để chống lại suối phun năng lượng thất thải khủ ng bố kia, tựa như là mặc một thân áo giáp bằng giấy mà đi ngăn đón một màn kiếm vũ vậy!

Điều này khiến cho Tiểu Ma Tiên không thể nào tin nổi:

- Ngươi xác định… là chúng ta cứ thế mà tiến vào bên trong?

- Đúng thế…

Thanh âm của Lâm Minh bình tĩnh không một tia gợn sóng, bởi lúc này hắn cần phải khiến cho tâm linh hoàn toàn thanh tĩnh, hết sức chăm chú đối phó với hào quang năng lượng.

- Được… được rồi!

Tiểu Ma Tiên đưa tay vỗ bộ ngực nhỏ của mình, đối mặt với loại tình cảnh này thì dù là lá gan Tiểu Ma Tiên trước giờ không hề nhỏ nhưng cũng có chút chột dạ không thôi,.

Nàng đưa mắt nhìn những trận đồ này hồi lâu, sau đó cẳn răng lầm bẩm nói:

- Coi như là chịu chết với ngươi, ta với ngươi liều một mạng này vậy!

- Xác thực là liều mạng!

Lâm Minh thì thào, bởi thời gian trước hắn tìm hiểu đại trận cùng với đế ngọc đều là đến từ lý luận mà thôi.

Hiện giờ đã chuyển sang thực tế, hắn cũng không dám nói chắc có trăm phần trăm, Thần Miểu Thiên Tôn nói không sai, người dù sao cũng không phải là thiên đạo pháp tắc, hẳn sẽ phạm sai lầm, mà thiên tài đến đâu thì cũng sẽ có lúc đưa ra đáp an sai.

- Lâm Minh… hy vọng là ngươi đúng…

Thần Miểu Thiên Tôn thì thào nói, với thân thể suy yếu hiện giờ của hắn đưa cam giác đi theo Lâm Minh đến lúc này đã là cực hạn, hắn cũng không thể theo Lâm Minh đi vào trong ngũ sắc hào quang kia bởi một khi cảm giác của hắn bị đánh trúng thì Thần Miểu Thiên Tôn cũng sẽ phải chịu cắn trả nghiêm trọng, hắn đành ở phía xa, “nhìn” Lâm Minh tiến vào trong hào quang chứ không đi theo hắn nữa.

Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên cần thận từng bước một tiến vào bên trong phạm vi của thần mang.

Vút!

Vừa mới bước chân vào trong thần mang thì một đạo thần mang tựa như một mũi tên nhọn hướng tới Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên bắn tới.

Đạo thần quang đó chuẩn bị xuyên qua ngực của mình và Lâm Minh, đồng tử của Tiểu Ma Tiên chợt co rút lại… nín thở!

Lúc này, nàng đã không còn khả năng né tránh nữa rồi, một khí né tránh thì sẽ thoát khỏi phạm vi bảo hộ của trận đồ, cuối cùng lao vào trong đám thần quang kia thì chỉ có lành ít dữ nhiều.

Nàng chỉ có thể dựa vào trận đò của Lâm Minh mà thôi.

Tinh!

Thần mang va chạm lên trận đồ, trong một khắc đó, một khung cảnh không thể tưởng tượng được phát sinh.

Đạo thần quang có thể thoải mái hủy đi một kiện thượng phẩm linh khí sau khi bắn lên trận đò lại không hề có một phản ứng gì hết, tựa như bông tuyết rơi vào trong nước, trực tiếp dung nhập vào trong đó, trực tiếp… biến mất.

Cỗ năng lượng này, đi theo đường vân trong đạo đồ mà lưu chuyển, từ một trận đồ này chuyển qua một trận đồ khác, cuối cùng theo hướng ngược lại b ắn ra ngoài, đi vào trong không gian mênh mông kia.

Từ đầu đến cuối đạo năng lượng này cũng không hề đi tới vị trí của Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên, cũng không tổn thương tới bọn họ dù chỉ một điểm.

- Như thế nào lại… có thể như vậy?

Tiểu Ma Tiên trừng to hai mắt, xem ra trận đồ này không phải là ngăn trở thần quang trùng kích mà trực tiếp đem thần quang dẫn đạo đi, khiến cho bọn hắn không bị tổn thương gì hết.

Đây là cái gì nguyên lý?

Ngẫm lại thì một trận đồ này nếu muốn ngạnh kháng lại với thần quang trùng kích kia thì cường độ của nó chỉ có thể vượt qua cả Linh Bảo của Thiên Tôn mới được.

Nhưng nếu như chỉ là sơ đạo thì không cần có sức mạnh, liền có thể tứ lạng bạt thiên cân rồi.

- Ngươi làm sao mà có thể…

Tiểu Ma Tiên cảm thấy khó có thể tin được, trận đồ này lại có thể tạo nên hiệu quả như vậy, hiển nhiên là nhờ có trận văn bên trên, dẫn đám năng lượng tàn sát bừa bãi kia đi.

Lâm Minh khẽ nói:

- Lôi đình của nhân gian có thể đem một gốc bồ đề cổ thụ đánh thành tro, những không thể nào hủy đi một đoạn tinh cương, vì tinh cương có thể truyền được lôi đinh xuống đất.

Lâm Minh nói xong câu đó liền không nhiều lời nữa, bởi hiện giờ hắn cần phải chăm chú hết sức dể đối phó với năng lượng chung quanh này. Trận đồ hắn bố trí xuống đều là xuất phát từ bên trong đế ngọc, cùng với trận pháp bên trong thần thú mộ đồng nguyên, cho nên không hề có sự xung đột lẫn nhau ở đây, tựa như llaf trận đồ này sẽ là một đoạn tinh cương căn bản không bị lôi đình làm tổn hại.

Cứ như thế, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên triệt để đi vào màn hào quang năng lượng kia, bị ngũ thải quang mang bao phủ, mà ở cách đó không xa, Thần Miểu Thiên Tôn đang dùng cảm giác để nhìn xem hết thảy, trong lòng rung động không thôi.

- Lôi đình thiêu hủy cổ thụ che trời, nhưng không thể hủy được một đoạn tinh cương…

Thần Miểu Thiên Tôn thì thào những gì Lâm Minh vừa nói, bởi đây chỉ là một đạo lý đơn giản vô cùng, phàm nhân cũng biết rõ được, hiện giờ, Lâm Minh lại có thẻ dùng đạo lý kia để phá hủy được đại trận bố trí của Tu La lộ chủ nhân.

Ngay từ khi Lâm Minh chuẩn bị xông trận thì Thần Miểu Thiên Tôn tuyệt đối không thể ngờ tới, hắn lại có thể tới được nơi này, chỉ bằng tu vi Thần Biến mà dám đối mặt với đại trận của Tu La lộ chủ nhân, chống cự lại ma tính lực lượn, đi vào trung tâm trận đồ, tới bây giờ, Thần Miểu Thiên Tôn vẫn luôn đi theo bên người hắn không rời.

Tuy rằng Lâm Minh còn cần phải đối mặt với biết bao nhiêu hiểm nguy nữa, giờ hắn cũng chỉ là cất bước, nhưng chỉ cần đi vào trong suối phun này thì có thể khiến cho người khác rung động.

Nếu như Lâm Minh có thể đi thẳng tới, thẳng tới đại trận chính của thần thú mộ, như thế hắn có thể là kẻ đầu tiên đi ra khỏi Uổng Tử cốc sau biết bao nhiêu tuế nguyệt vừa qua.

Thần Miểu Thiên Tôn hít một hơi sâu, yên lặng thu hồi cảm giác, bảy năm qua hắn cảm thấy tựa như một giấc mơ, chính mình đột nhiên có thể nhận thức được hai tuyệt thế thiên tài như Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên, hai người tu vi rất thấp nhưng thiên phú lại tuyệt đỉnh, thực tế Lâm Minh đã sáng tạo được kỳ tích như vậy.

- Có lẽ… hắn ta chính là cơ hội chuyển sinh của ta…

Trong đầu Thần Miểu Thiên Tôn đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy, trong lòng cũng không biết có cái cảm giác gì, mấy ngàn vạn năm qua, hắn đã kinh qua không biết bao nhiêu năm tháng trong Uổng Tử cốc này, đến khi thọ nguyên của hắn không còn nhiều lắm, mới có được cơ hội chuyển cơ…

Lúc này, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên đi vào bên trong ngũ hành trận đồ, hào quang to lớn cứ thế phun ra ngoài, tựa như sóng biển phun trào, tùy ý trùng kích ên ba mươi ba trận đồ trên người Lâm Minh sau đó liền bị trận đồ dẫn xuất.

Chỉ là lực lượng hào quang quá ư mạng mẽ, đám trận đồ này kịch liệt run rẩy khiến cho người ta có cảm giác khó có thể chống đỡ được.

Thấy trận đồ kia chuẩn bị có vẻ như sắp bị nghiền nát, Tiểu Ma Tiên hơi ngừng thở, cần thận từng chút một.

Hai người cùng nhau vượt qua lôi đình, cuồng phong, hỏa diễm, hàn thủy…

Từng Ngũ Hành chi lực đềub ị bọn họ vượt qua, bọn họ cuối cùng cũng đi tới được trung ương trận đồ, thấy được Phương Hoàng cốt.

Từ đầu đến cuối sắc mặt Lâm Minh không hề thay đổi, độ tập trung tinh thần cao.

Không biết qua bao lâu, hào quang trên người Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên cùng ảm đạm xuống

Một khắc này, Lâm Minh thở dài một hơi, lung hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

- Chúng ta cuối cung… đã đi tới.

Lâm Minh lên tiếng, câu nói cũng có chút tối nghĩa..

...