Chương 712: Một người


...

"Ra tay, bắt tất cả lại." Người trẻ tuổi đó ra lệnh.

Vừa mới xuất thủ thì Thạch Hạo liền bất cẩn, cảm thấy Miễn dịch pháp lực trong nháy mắt có thể giải quyết tên lão bộc kia và sẽ bắt được tên hậu đại Vương tộc này lại.

Không nghĩ rằng, người trẻ tuổi này lặng lẽ xuất thủ lấy ra một kiện pháp khí quái lạ, đó là một Ngọc tịnh bình trắng nõn muốn hút hắn vào trong, Miễn dịch pháp lực vô hiệu!

Có thể thấy được, thân thể của Thạch Hạo từ từ nhỏ lại, từ chiều cao bình thường hóa nhỏ thành cao hai tấc và đang bay về ngay nơi miệng bình.

Lão bộc kia ra tay giúp đỡ, cùng nhau khống chế chiếc bình này.

Chiếc bình trơn bóng như ngọc, có một loại phù văn vô cùng đặc biệt, có thể hút lấy núi cao sông lớn, vô cùng đáng sợ và siêu phàm.

"Các ngươi bắt cô gái kia lại, để ta diệt hắn." Người trẻ tuổi tự đắc, đây chính là lần đầu tiên hắn khống chế chiếc bình này và đã thành công.

"Mở!"

Thạch Hạo hét lớn, lúc này không thể lo nghĩ nhiều nữa, cả người bùng phát phù văn, lấy cục bùn vàng trong lò luyện đan ra rồi ném về phía trước.

"Đó là vật gì?" Người trẻ tuổi kêu quái dị.

Bởi vì khi cục bùn vàng được ném tới ngay miệng bình thì liền chặn ở nơi đó, những hoa văn trên bảo bình bị ăn mòn khiến chiếc bình nhanh chóng mờ đi, mất đi ánh sáng lộng lẫy.

Thạch Hạo cách miệng bình không xa, hiểm trong hiểm, suýt chút nữa thì bị thu vào trong, chỉ còn cách vài thước, mượn cơ hội này rốt cuộc thoát vây.

"Không thể, bảo cụ này là bí bảo hi thế, gần hóa thành pháp khí Thiên Thần thì làm sao mất đi hiệu lực chứ!?" Người trẻ tuổi phát điên.

Một vị lão tổ của Chiến tộc vô cùng yêu quý hắn nên mới ban cho pháp khí này, để hắn mang vào bình nguyên màu máu thí luyện, theo lý thuyết thì không thể bị phá mới đúng thế nhưng lại bị ăn mòn.

Thạch Hạo nhanh chóng hóa lớn, từ cao hai tấc thành chiều cao người bình thường đáp lên mặt đất, sau đó mạnh mẽ xuất thủ đánh giết tên lão bộc Thần Hỏa cảnh kia.

Dưới cái nhìn của hắn, người này mới nguy hiểm nhất, trừ khử đi thì đại cục liền định.

Ầm!

Lúc này, Miễn dịch pháp lực còn chưa hết tác dụng, còn một chút thời gian cuối cùng nên hai người nhanh chóng giao thủ, máu tươi tung tóe, hai tay của lão bộc bị bẻ gãy bay vụt lên.

"Ngươi..." Hắn kinh hãi.

"Thu cho ta!" Bên cạnh, người trẻ tuổi hét lớn, vẫn đang không ngừng khống chế Ngọc Tịnh bình thế nhưng đáng tiếc là vô dụng, hắn lấy pháp khí này đụng vào bùn vàng lập tức chiếc bình bị hủy.

Bùn vàng có lai lịch bất phàm, xuất từ Cấm khu không người rộng lớn, đương nhiên cũng không phải là khối bùn vàng thật sự, mà nó có mang một ít đất vàng hóa thành mà thôi.

Dù vậy thì cũng đủ khiến bí bảo này mất đi hiệu lực.

"Bụp!"

Lão bộc địch không lại, bị Thạch Hạo đánh chết.

Đám người vây công Vân Hi thấy thế thì sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng đáng tiếc là đã chậm, Thạch Hạo quyết đoán đánh gục từng người, không một ai chạy thoát.

"Đến phiên ngươi rồi." Thạch Hạo ép về trước, ra tay với người trẻ tuổi này.

Trận chiến này chẳng chút kịch tính, người trẻ tuổi của Chiến tộc tuy bất phàm thế nhưng cũng chỉ kiên trì được hơn mười chiêu thì liền bị giết.

Trên thực tế, trong cùng thế hệ, người có thể chống đỡ được hơn mười chiêu của Thạch Hạo cũng không nhiều, hắn cũng tính là kẻ hiếm thấy, ít người được như hắn.

Thạch Hạo thu lại Ngọc Tịnh bình này, đây là một bảo bối tốt ấy vậy mà hiện tại phù văn đã tổn hại không ít, thật chẳng biết nói gì nữa.

"Quá đáng tiếc." Hắn vô cùng đau lòng.

"Ngươi có thể chặn lại được một Thần khí." Vân Hi giật mình.

Thông qua lần này Thạch Hạo càng cảnh giác hơn, Miễn dịch pháp lực cũng không phải là vô địch, gặn phải Chân Thần thì chỉ có thể rút lui, mà gặp phải pháp khí cấp độ cực cao thì cũng khó tạo nên tác dụng.

Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Có phải chúng ta bị người khác khóa chặt, ta đã trốn vào trong đỉnh của ngươi mà sao vẫn bị người khác tìm thấy?" Vân Hi lộ vẻ ưu lo.

Bởi vì, trên đường rời đi sau này thì Thạch Hạo gặp phải mấy lần nguy hiểm, Vân Hi núp ở trong đỉnh thế nhưng có thể cảm giác được đại chiến ở bên ngoài kịch liệt cỡ nào.

Mấy lần sau, nàng thoát ra ngoài thì thấy sắc mặt của Thạch Hạo tái nhợt, bên trên vạt áo dính đầy vết máu.

"Không phải là bị khóa chặt mà là sau khi rất nhiều toán nhân mã bị chúng ta giải quyết sạch thì bọn họ hạ mệnh lệnh, chỉ cần không phải là người của Chiến tộc, nhìn thấy ai thì cứ giết ngay tại chỗ." Sắc mặt của Thạch Hạo vô cùng khó coi, đại chiến liên tục khiến hắn rơi vào tình trạng không ổn.

Hắn tựa vào một khối nham thạch, trên mặt trắng bệch, trước đó không lâu hắn gặp phải một tên Chiến vương, là kỳ tài tuyệt thế của tộc này, thế nhưng chỉ gặp qua chứ chưa hề giao thủ, bên cạnh tên Chiến vương này xuất hiện một tên Chân Thần không ngừng truy sát hắn, khiến hắn suýt nữa thì tiêu đời.

Sau khi chạy trối chết, Thạch Hạo trốn xa tới mười vạn dặm, tiến vào nơi sâu nhất của khu chiến trường này.

Sau nửa đêm, hắn lại tiếp tục bị thương, người đầy máu, suýt nữa thì bị tên Chân Thần bên cạnh Chiến vương kia đánh gục, xương gãy tới mười mấy khúc, nơi mi tâm có một vết nứt.

Thương thế của Thạch Hạo vô cùng nghiêm trọng, nếu không phải nhờ vào đại thần thông Súc địa thành thốn, hắn triển khai thuật độn thổ tiến vào nơi sâu nhất của chiến trường thì chắc đã chết rồi.

Dù vậy, thương thế của hắn cũng vô cùng nghiêm trọng, tổn hại tới bản nguyên.

Vân Hi rời khỏi cốt đỉnh, xuất hiện trước mặt hắn, khi thấy cảnh này thì vô cùng khó chịu, mắt rưng rưng, nói: "Xin lỗi, ta làm liên lụy tới ngươi rồi." Nàng bảo Thạch Hạo cứ đi đi, không cần lo cho mình.

"Không cần phải tự trách mình, ta mặc dù rời đi một mình thì cũng chạy không thoát, Chiến tộc sẽ không dừng tay." Thạch Hạo nói.

Vân Hi thầm than, phần ân tình này quá lớn, Thạch Hạo đã hộ tống nàng đi xa mười mấy vạn dặm, nếu không phải có thiếu niên này thì nàng sớm bị bắt hoặc bị chết rồi.

"Cảm ơn ngươi." Nàng không biết nói gì nữa.

"Các ngươi chạy không thoát đâu." Bỗng nhiên, từ xa truyền tới giọng nói lạnh lẽo, nơi đó có đoàn người áp sát tới.

Trong đó có một người trẻ tuổi chừng hai mươi, lông mày dài tới tóc mai, mắt phượng có thần, da trắng như ngọc lấp lánh hào quang, hắn có một loại thần vận đặc biệt.

Chiến vương!

Hắn đã tới, và chính hắn là người mở miệng.

"Ngươi có dám một mình đánh với ta một trận?" Thạch Hạo máu me khắp người, đứng thẳng dậy, không giận mà uy.

"Vốn ta còn muốn xuất thủ với ngươi thế nhưng hiện tại ngươi không xứng, bị thương quá nặng, chỉ cần một tên Tôn giả cũng có thể giết được." Chiến vương lạnh lùng vô tình nói.

Hắn có loại sức lực này, còn có loại khí phách vô địch, Chiến tộc từng hiệu lệnh thiên hạ, là Đế tộc, một bộ tộc cổ xưa kinh khủng như vầy mà mấy chục đời mới xuất hiện được một vị Chiến vương thì làm sao là kẻ phàm tục chứ?

Nhưng đời này lại xuất hiện lần ba vương, là một đặc thù.

"Ít nói nhảm, nạp mạng đi." Thạch Hạo quát lên.

"Chỉ sợ dơ tay của ta mà thôi." Chiến vương chắp hai tay sau lưng, mặt phượng lạnh lẽo, cơ thể giống như là ngọc thạch, ngay cả những sợi tóc cũng phát sáng khiến khí chất trở nên xuất trần.

Hắn khinh thường trạng thái hiện tại của Thạch Hạo, xem thường khi đánh một trận với hắn, cảm thấy người này không xứng để mình ra tay.

"Giết hắn cho ta." Hắn xoay người, đầy vẻ khinh bỉ.

Một vài Tôn giả nhận được mệnh lệnh thì giết về trước.

Vị Chân Thần kia cũng âm thầm chuyển động, nhanh chóng lại gần.

Thạch Hạo thở dài rồi xoay người bỏ chạy, lần nữa tiến sâu vào trong đất, tên Chân Thần kia truy sát ở phía sau!

Khi lần nữa xuất hiện trên mặt đất thì giữa bầu trời có ba vầng huyết nguyệt đang chiếu xuyên qua lớp sương mù của chiến trường cổ này những ánh hồng lạnh lẽo xinh đẹp, thế nhưng vẫn khó có thể che đi vẻ mặt tái nhợt của Thạch Hạo.

Hắn bị thương quá nặng, gãy mười mấy khúc xương, xương cánh tay, đùi đều gãy thành mấy đoạn, nếu không phải dùng pháp lực chống đỡ thì hắn sớm đã gục trên mặt đất rồi.

Đồng thời, bất kể là nguyên thần hay là thân thể thì đều gặp phải thương tích hết sức đáng sợ, tổn thương tới bản nguyên, cứ theo đà này thì hắn sẽ chết vì khô cạn bản nguyên mất.

"Ngươi... thế nào rồi?" Vân Hi lo lắng, lấy ra một ít linh tuyền cho hắn uống, trên gương mặt tuyệt sắc tràn ngập vẻ lo lắng.

"Để ta nghỉ ngơi chút." Thạch Hạo vô cùng uể oải, vừa nãy từ xa đã bị trúng một đòn của tên Chần Thần kia.

Thân thể của hắn chút nữa thì nổ tung, nguyên thần tán loạn.

Hô hấp bất ổn, lồng ngực chập chùng, đại chiến tới bước này khiến thân thể tiêu hao nghiêm trọng, rất khó có thể đứng lên được, thương thế quá đáng sợ.

"Không có chuyện gì đâu, ngươi sẽ khỏe lại thôi." Vân Hi như nhớ ra thứ gì đó, vừa khóc vừa nhanh chóng lấy ra một viên đan dược bảo hắn ăn vào.

"Đây là gì?" Thạch Hạo giật mình, viên đan dược này cỡ quả nhãn lượn lờ đầy ánh tím, phù văn cuộn tròn cứ như có sinh mệnh vậy, nó không ngừng va chạm ở trong bình ngọc tựa như muốn bỏ chạy.

"Đây chính là Thiên Nhân đan, là bảo dược tuyệt thế, bất cứ người nào bị thương tới đâu thì khi dùng đều sẽ phục hồi như cũ." Vân Hi giải thích.

Thạch Hạo giật mình, đan dược này quả nhiên vô giá, giống như Bổ Thiên đan vậy, có thể cứu một mạng người dùng.

Lúc ở hạ giới, hắn từng đoạt được một viên Bổ Thiên đan từ tay Nguyệt Thiền, thế nhưng khi bảy thần hạ giới, sau trận chiến cuối cùng đã bị tộc nhân ép phải nuốt vào.

Hắn có thể khởi tử hoàn sinh, có thể không riêng gì những thánh dược kia, hồ Niết Bàn, cùng với ý chí cầu sinh vô cùng mạnh mẽ của hắn, và nói không chừng cũng có chút liên quan tới Bổ Thiên đan kia.

"Ăn nhanh đi, không được chậm trễ." Tay ngọc đưa Thiên Nhân đan tới sát ngay môi của hắn.

Thạch Hạo gật đầu, không nói năng gì nữa, bởi vì thương thế của hắn quá nặng gần như chống đỡ không nổi nữa, có thể thoát thân từ trong tay Chân Thần thì đã rất nghịch thiên rồi.

Nếu như không thể lập tức khôi phục lại như cũ, truy binh vừa tới thì hắn và Vân Hi chắc chắn phải chết.

Bảo đan màu tím vừa vào miệng liền hóa thành chất lỏng tỏa ra phù văn, chỉ trong nháy mắt đã lan vào tứ chi bách hài, tẩm bổ cơ thể và nguyên thần của hắn, hiệu quả rất nghịch thiên!

Không có bất kỳ tác dụng phụ nào, mới nửa canh giờ thì Thạch Hạo khỏe mạnh như rồng như hổ đứng thẳng dậy, tinh lực cuồn cuộn, xương gãy dài ra, tinh thần dồi dào, hắn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.

"Hiệu quả rõ ràng như vậy?!" Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn thế nhưng vẫn rất là giật mình.

"Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi." Vân Hi thu lại vẻ lo lắng, miệng cười tươi, đôi mắt đẹp chớp chớp, da dẻ trắng như tuyết, chỉ một nụ cười mà sinh ra trăm ngàn vẻ đẹp.

Hiển nhiên, độ quý giá của bảo đan hi thế này rất dị thường, bởi thân phận của nàng rất đặc thù nên mới có được một viên.

"Bọn họ tới nữa rồi!" Thạch Hạo nắm lấy tay ngọc của Vân Hi nhanh chóng xoay người rời đi.

Thời gian rất lâu sau thì bọn họ dừng lại ở một chỗ mật địa, Thạch Hạo lạnh giọng nói: "Muốn ép ta giết chết Chiến vương của bọn họ sao?"

Hắn nổi giận, đoàn người Chiến vương không ngừng truy sát khó mà tránh thoát được, hắn quyết định mạo hiểm một lần!

"Chớ làm loạn." Vân Hi nói, rất lo lắng.

"Tên Chân Thần này mỗi lần truy sát ta thì sẽ rời xa Chiến vương một đoạn thời gian, ta có cơ hội ra tay, có thể đánh gục hắn!" Thạch Hạo nói, ánh mắt như cầu vồng.

Vân Hi phát hiện thiếu niên này có một vẻ đẹp khó tả, đó là phong thái vô địch, tự tin và dứt khoát, cả người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thần thánh.

Người tự tin là có phong cách nhất, chính như Thạch Hạo lúc này, niềm tin vững vàng, phong thái tự tin, rạng ngời rực rỡ, hắn muốn đánh giết Chiến vương!

Đây là khí phách cỡ nào chứ? Nên biết, đây chính là một trong thập đại chủng tộc ngày xưa của thượng giới, là Chiến Đế tộc mạnh mẽ nhất, Chiến vương của bọn họ tuyệt đối nghịch thiên.

Vân Hi nhìn hắn thì hơi ngẩn người và có chút xuất thần, sau đó nhanh chóng hồi tỉnh, sắc mặt mang theo vẻ ửng hồng.

"Không nên mạo hiểm!" Nàng khuyên can, lo lắng tới an nguy của Thạch Hạo.

"Ta là ai, thần võ ngút trời thì há sợ một tên Chiến vương sao, phải chém hắn!" Thạch Hạo phấn chấn tinh thần.

Vân Hi ngẩn ngơ, cảm thấy hắn rất tự tin cùng có chút tự sướng, cảm giác này rất quen thuộc, thế nhưng nàng lắc lắc đầu rồi không ngừng khuyên can.

"Không cần sợ, nhìn ta chém hắn như thế nào nè." Thạch Hạo quyết định mạo hiểm, hắn hóa ra một bộ linh thân mang theo Vân Hi bỏ chạy, mục đích là lôi kéo tên Chân Thần kia.

"Hắn là Chân Thần, rất nhanh phát hiện ra dối trá trong đó, sẽ lập tức quay lại giết ngươi đấy." Vân Hi lo lắng.

"Không sao, ta chỉ cần chút xíu thời gian là được, mặt khác khi cần thiết thì chỉ cần hắn thấy sơ qua quả Kim Bồ thì nhất định hắn không chần chờ, sẽ đuổi theo thêm chút thời gian nữa." Thạch Hạo đưa quả Kim Bồ cho linh thân.

Sau đó, hắn xoay người dứt khoát lên đường, muốn đi giết tên Chiến vương!

Ba vầng huyết nguyệt treo lơ lửng, nơi sâu trong chiến trường viễn cổ, thi thoảng có thần ma gào thét thế nhưng vùng đất trước mắt này lại rất yên tĩnh, mặt đất khô cứng cứ như đạp trên sắt đá vậy.

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng bước chân vang vọng, ánh trăng màu máu chiếu rọi khiến một người nơi đây vô cùng thần võ, hắn đối mặt với một đám người.

Thạch Hạo đã trở lại, tìm được đoàn người Chiến vương!

"Lá gan của ngươi thật sự không hề nhỏ, còn dám tìm ta." Chiến vương siêu phàm thoát tục, hàng lông mày kéo dài tới tóc mai, mắt phượng có thần, cơ thể như ngọc thạch, cả người đều lấp lánh hào quang, vô cùng đáng sợ và mạnh mẽ.

"Ngươi là cái thá gì? Trở lại để giết ngươi!" Thạch Hạo khẽ nói thế nhưng lại có một loại uy nghiêm không thể nào nghi ngờ được, từng bước đi tới, dưới huyết nguyệt hắn oai hùng kiên cường, ánh mắt lấp lánh.

Theo tiếng bước chân của hắn thì vùng đất này đều chuyển động theo, cộng hưởng cùng hắn, đập theo nhịp bước của hắn, thánh huy chói mắt tỏa ra từ trên người cứ như đại Đế giáng thế.

"Ta là ai, ta là Chiến vương vô địch của Chiến Đế tộc, ngươi tính là gì!" Chiến vương với ánh mắt lạnh lùng và vô tình nhìn hắn.

"Ta không là gì cả nhưng sẽ có một ngày, ta một người sẽ là Đế tộc, một người là Hoàng tộc, ta không cần nhờ vào dư âm che chở của tổ tiên, chính ta sẽ thành Đế!" Thạch Hạo bình tĩnh nói.

...