...
"Là ta đã trở về, từ biệt nhiều năm, gia gia, người còn khỏe không, con hướng người thỉnh an." Bên trong màn mưa một người đi tới, ung dung chậm rãi cực kỳ trầm ổn, thân thể hắn không có hào quang, cũng không có phù văn hộ thể thế nhưng không một giọt mưa nào dính trên người được.
Người này vóc dáng thon dài, bước đi trầm ổn, có nhịp điệu đặc biệt, không sáng nhưng lại phập phù, như tùy ý, cảm giác như hắn không tồn tại. Bởi vì hắn đã hợp thành một thể với chốn thiên địa nơi đây.
"Tử Đằng, ta vẫn chờ ngươi trở về, gia gia đã bị người phế bỏ!" Thạch Uyên kêu lên, lúc này mặt hắn như tro tàn, oán khí vô cùng mạnh mẽ.
"Gia gia, người không cần sợ, con đã trở về!" Thạch Tử Đằng thanh âm trở nên lạnh.
Khi hắn xuất hiện, rất nhiều người ở Võ Vương phủ sắc mặt đều thay đổi.
Thạch Tử Đằng, một người đàn ông mạnh mẽ, tiếng tăm không không lớn mấy trong Hoàng Đô, thế nhưng nếu trong mắt người hiểu chuyện thì hắn là một người vô cùng đáng sợ.
Đây là một người thần bí và biết điều, trong tình huống bình thường sẽ không ra tay, một khi ra tay tất nhiên sẽ cay nghiệt và tuyệt tình, đối thủ khó lòng mà sóng sót.
Uy danh của hắn không biểu lộ, bởi vì hắn rất ít xuất hiện ở Hoàng Đô, quanh năm tu hành bên ngoài, mấy năm mới trở về một lần, dài nhất thì gần cả chục năm.
Hoàng Đô có một tin đồn, đồn rằng hắn đã bái nhập Thái Cổ Thần Sơn, nhận một vị Thái Cổ hung thú làm sư phụ, nhiều năm qua vẫn tìm hiểu vô thượng đại đạo cho nên rất ít khi trở về.
Đây cũng chỉ là tin đồn, một vài người hiểu rõ sức chiến đấu của hắn thì vô cùng kiêng kỵ.
Mà bên trong Võ Vương phủ cũng rất lưu ý tới đứa con cháu ít khi về phủ này, bởi vì rất nhiều người biết có khả năng tin đồn đó không phải là giả!
"Thập Ngũ thúc, nhiều năm không gặp, ngươi thật còn sống?" Thạch Tử Đằng đi tới, lộ ra chân thân. Dáng vẻ của hắn chỉ tầm hai bảy hai tám tuổi, thế nhưng tộc nhân đều biết hắn đã hơn bốn mươi rồi.
Vóc người hắn thon dài và kiên cường, nước da vô cùng trắng hồng, bề mặt như ngọc thạch lấp lánh ánh sáng lộng lẫy, đối mắt thâm thúy như tinh không, toàn bộ mái tóc đen tuyền và dày đặc rối tung ở trước ngực và sau lưng, có một loại khí chất đặc biệt.
Có một vài người chỉ cần ta nhìn sơ qua thì ấn tượng đã khắc sâu, cảm thấy không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng có ngày một bước lên trời, hiển nhiên Thạch Tử Đằng chính là người như vậy.
"Ta thật rất mệt, khi trở lại tộc khiến ta cảm thấy buồn rầu và thất vọng." Thập Ngũ gia nói, thân thể ông hùng vĩ, trong lòng nghĩ gì thì nói cái đấy.
"Thập Ngũ thúc, xem ra tinh khí thần của ngươi cũng dồi dào, cuồn cuộn như biển, sao lại nói là mệt." Thạch Tử Đằng lên tiếng.
"Cần gì chớ, ngươi trở về không phải muốn đối phó ta sao?" Đại Ma Thần khí thế như vực sâu, sâu không lường được, trong cặp mắt có ngân hà tiêu tan, nhìn chằm chằm về phía trước.
"Thật sự ta không muốn đối lập với Thập Ngũ thúc. Nhưng có lúc không thể nào chọn lựa được, sự tình đến mức này có thể làm sao được?" Thạch Tử Đằng bình thản nói.
"Tất cả mọi chuyện ngươi đều biết, rất rõ ràng sao?" Thập Ngũ gia hỏi.
"Vâng, chuyện năm đó ta cũng đã biết, chuyện hồi nãy ta cũng minh bạch." Thạch Tử Lăng đáp.
Đại Ma Thần vẻ mặt lạnh lùng, hắn biết đứa cháu này tư chất thật sự rất siêu phàm, hơn xa những thiên tài khác, tiềm lực rất lớn, nếu như đối lập cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Ngươi thật sự muốn tiếp tục bước đi trên con đường đó?" Thập Ngũ gia trầm giọng hỏi.
"Thập Ngũ thúc, ngươi không nên trở về, hiện tại bộ tộc ta đã đi vào quỹ đạo có gì mà không được, hết thảy đều rất phồn vinh và cường thịnh, có Nghị nhi, tương lai sẽ đặt chân lên đỉnh cao nhất." Thạch Tử Đằng lời nói không cao thế nhưng lại có khí thế ép người.
"Ngươi nên nói, có ngươi và Nghị nhi, ta không trở về mới đúng? Ngươi cho rằng mấy người các ngươi có thể phát huy quang đại bộ tộc này." Đại Ma Thần ánh mắt lấp lánh, nhìn hắn.
"Có thể chớ." Thạch Tử Đằng đáp.
"Thạch Tử Đằng, ngươi quá ngông cuồng đó!" Đám lão huynh đệ sau lưng Thập Ngũ gia nhịn không được mà quát lên.
"Mặt ngoài thì mạnh mẽ thế nhưng bên trong lại trống rỗng, nếu như cứ tiếp tục như các ngươi nói, Võ Vương phủ sớm muộn gì cũng sụp đổ, triệt để tan biến." Thập Ngũ gia nói tới chỗ này thì cũng không nói nhiều nữa, nên nói sớm đã nói hết.
"Thạch Tử Đằng, rõ ràng ngươi biết đầu đuôi câu chuyện, hẳn phải biết Chí Tôn cốt của Nghị nhi từ đâu tới, vậy mà lòng dạ không áy náy chút nào sao?" Một vị trưởng bối quát lên.
"Thê tử của ta đã từ trần, bị tên Thạch Tử Lăng giết chết, nếu như tra cứu, món nợ này nên tính như thế nào?" Thạch Tử Đằng sắc mặt lạnh lẽo.
"Ngươi chỉ biết thê tử mình bị người khác nghiêm trị, sao không suy nghĩ chút nguyên nhân, một đứa nhỏ trời sinh Chí Tôn cứ thế bị hủy, thậm chí còn chết đi, tàn nhẫn biết bao?" Một vị tộc lão quát lên.
"Cho nên mới nói, không nên tưởng nhớ quá khứ làm gì, quật khởi của Nghị nhi không cách nào ngăn cản được, dòng dõi của các ngươi có người xuất sắc hơn hắn sao? Nếu có, ta quay lại liền!" Thạch Tử Đằng lạnh lùng nói.
"Nói cho cùng, ngươi cảm thấy ta không nên trở về, không nên chỉnh đốn lại bộ tộc, đúng không?" Thập Ngũ gia mở miệng.
"Thập Ngũ thúc, thật sự người không nên trở về, bộ tộc ta có Nghị nhi là đủ rồi." Thạch Tử Đằng bình tĩnh nói.
"Một chưởng đập chết ngươi, cảm thấy đáng tiếc cho tư chất của ngươi quá, không đập chết ngươi thì không thể thi hành tộc quy rồi." Lời nói của Đại Ma Thần vô tình, ông đã giận đến tái mặt.
"Thập Ngũ thúc, ngươi cảm thấy có thể giết chết ta sao?" Thạch Tử Đằng cười cợt.
Con mắt hắn rất thâm thúy, màu da trắng bóng, cùng với làn tóc lóe sáng khiến người khác ấn tượng cực sâu, vừa nhìn thấy khó mà quên được, giống như người từ thượng giới chuyển thế vậy.
"Ngươi còn không xứng!" Đại Ma Thần chỉ nói vài chữ.
"Ta nhỏ hơn ngươi mười tuổi, Tử Lăng nhỏ hơn ta mười tuổi, tu hành tuy rằng không chỉ dựa vào năm tháng thế nhưng cũng có quan hệ nhất định mà thôi, hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, mà Tử Lăng nếu gặp ta thì cũng không phải là đối thủ." Thạch Tử Đằng bình tĩnh nói.
Chuyện này khiến mấy người biến sắc mặt, hắn nói thẳng mình không phải là đối thủ của Đại Ma Thần, sau đó lại chỉ ra Thạch Tử Lăng, đây là có ẩn ý, là uy hiếp?
"Vì lẽ đó, ta mời Vũ Vương tới." Thạch Tử Đằng bổ sung.
Trong thiên địa, nước mưa rơi xuống, hạt mưa dày đặt rơi vào trong Võ Vương phủ, sắc mặt đám người rất khó coi, cho rằng đây là một loại khiêu khích, quá kiêu ngạo.
"Thạch Tử Đằng, đây là chuyện nội bộ, ngươi lại nhờ người ngoài tới, vẫn là con cháu Thạch tộc sao?" Một vị nguyên lão quát lên.
"Trong tộc có nguy, ta mời người tới bình định phản loạn, có gì không thích hợp?" Thạch Tử Đằng hỏi.
Một đám người phẫn nộ, hiện tại người bên Thập Ngũ gia chiếm ưu thế, bọn họ không hy vọng sẽ xảy ra biến cố gì cho nên rất bất mãn.
Nhưng đám người Thạch Uyên thì phấn chấn, trong con ngươi xuất hiện ánh sáng đáng sợ, chỉ lóe lên rồi biến mất. Dựa vào sự hiểu rõ về tôn nhi của mình, Thạch Uyên biết, hắn tuyệt đối không chỉ có hậu chiêu như vậy, nếu không sẽ không xuất hiện.
Đại Ma Thần nhìn Thạch Tử Đằng, nói: "Cho các ngươi một con đường, cút!"
Thạch Tử Đằng nghe thấy vậy thì lần đầu tiên biến sắc mặt, chữ này đối với hắn mà nói thì rất xa vời, bao nhiêu năm rồi chưa một ai dám nói thế với hắn, sư môn hắn bái nhập cao cao tại thượng, có thể nhìn khắp Hoang Vực, ai dám như thế?
"Vũ Vương, ngươi có hai con đường, ta đã nói rồi, một lập tức rời di, hai ta đánh bại ngươi rồi đi Vũ tộc!" Đại Ma Thần lạnh giọng nói.
Màn mưa mông lung, cực kỳ dày đặc, bọt nước trắng xóa khiến cho Vũ Vương càng thêm thần bí khó lường.
"Chỉ sợ lão Thập Ngũ ngươi không có cái bản lĩnh này!" Vũ Vương nói.
"Ầm ầm" một tiếng, mưa to dữ dội hơn, hơn nữa có tia chớp bùng phát, từng luồng từng luồng ngân xà bổ xuống dưới, toàn bổ vương phủ trở nên rực rỡ.
Nơi này là Võ Vương phủ, mà hắn trắng trợn không chút kiêng dè, mưa to trút xuống như thác khiến cho mọi người trong phủ sắc mặt tái nhợt, vô cùng phẫn uất.
Trên gương mặt Đại Ma Thần lộ ý lạnh, nhanh chân tiến tới, đồng thời ép về phía hắn và Thạch Tử Đằng, muốn tiêu diệt bọn họ.
"Mẫu thân của Nghị nhi là một trong những hậu nhân mà ta yêu thương nhất, kết quả lại bị Thạch Tử Lăng giết chết. Món nợ này không thể không tính, cừu như vậy không thể không báo!" Vũ Vương nói nhỏ.
Đám lão huynh đệ ở sau Thập Ngũ gia giận giữ, vì sao lại nói ra chuyện này?
Đại Ma Thần cũng nổi giận, ông cũng thương tôn nhi vốn trời sinh Chí Tôn lại bị người khác móc lấy, thân thể phế ngay tại chỗ, con bà nó lời giải thích, hiện tại lại bị đối phương chất vấn và thảo phạt ngược lại.
"Tử Lăng vì sao phản? Chí Tôn cốt của tôn nhi ta hiện ở trong cơ thể ai?" Thập Ngũ gia giọng nói cực kỳ uy nghiêm đáng sợ, bên trong vẻ trầm thấp còn có thương cảm.
"Nghị nhi là Trùng Đồng giả, trời sinh Thần Nhân, tôn nhi của ngươi há có thể so sánh." Vũ Vương cười lạnh nói.
"Tôn nhi của ta nếu còn sống, cho dù mất đi Chí Tôn cốt cũng có thể dễ dàng quật khởi, sớn muộn gì cũng sẽ vượt qua cực cảnh!" Đại Ma Thần lên tiếng, âm thanh rất thấp nhưng ánh mắt lại rất băng giá.
Ông thật sự bất đau khổ, nghĩ đến tiếc nuối này hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.
"Không phục thì đi tìm tôn nhi của ngươi và Nghị nhi của ta chiến một trận, nhìn xem ai mạnh ai yếu!" Vũ Vương lạnh lẽo lên tiếng.
"Lòng ngươi không đáy, dựa vào đó để khiến ta tức giận, ngươi đã thất bại." Đại Ma Thần thanh âm rất lạnh, nhưng cũng rất bình tĩnh, không một chút gợn sóng nào.
"Hôm nay, ta nhận lời mời của dòng chính nhất mạch ở Võ Vương phủ, thay Võ Vương ra tay, diệt trừ phản nghịch, tru diệt Thạch Trung Thiên trong trận chiến này!"
Lời này vừa ra, Hoàng Đô chấn động, Vũ Vương dùng tới âm ba công của "Chân Hống khiếu", âm như sấm chấn động cả tòa thành lớn.
"Thu hồi lại những giọt mưa dơ bẩn của nhà ngươi đi, không nên để những đám nước bẩn thỉu này dính vào Võ Vương phủ ta, đừng ở đây mà sủa như chó, không cút liền đâm chết!" Đây là thanh âm của Đại Ma Thần.
Âm thanh này cũng truyền khắp Hoàng Đô, khắp nơi ồ lên, xem vương giả của một bộ tộc thành thứ gì? Đại Ma Thần quả nhiên ác liệt, sỉ nhục Vũ Vương ngay tại chổ.
"Ầm ầm!"
Một luồng ánh sáng chói mắt bùng phát phá tan tầng mây, đánh tan màn mưa, Đại Ma Thần xuất thủ, sợi tóc dựng thẳng, trong chớp mắt bắn ra hai cột khí hình rồng, nhảy vào trong thiên địa, thân thể khổng lồ khủng bố tuyệt luân, quang ngang trời đất.
Đó là một con hắc long và bạch long, từ hai mắt bắn ra ngoài, nhanh chóng phóng lớn, đè ép thiên địa, không gì sánh kịp.
"Ầm!"
Vũ Vương ra tay, dẫn sấm sét trên chín tầng trời bổ mạnh xuống, đánh về hai con rồng kia, hiển lộ hết cường thế.
"Gào..."
Một con rồng há miệng hút mạnh nuốt chửng ánh chớp đầy trời, quét ngang về trước, mà một con khác lại nhảy vào trong tầng mây, chính mình bắt đầu phát sáng, tỏa ra tia chớp.
"Răng rắc!"
Sấm vang chớp hiện, ánh điện vô tận lấp lóe, cắt đứt màn mưa trong thiên địa, toàn bộ bổ về phía Vũ Vương.
"Ầm!"
Vũ Vương gặp phải công kích thì một màn ánh sáng ngăn cản lại, thế nhưng vẫn bị đánh cho ngã nhào bay ngang ra ngoài, đòn thứ nhất suýt chút nữa bị Đại Ma Thần lật tung.
"Dựa vào cái gì mà Vũ Vương ngươi dám tới tộc ta đòi đánh đòi giết? Không cút liền chết!" Đại Ma Thần quát lên, khí thế ngất trời, ông nhanh chân vọt tới, nâng quyền đánh xuống.
"Mở!" Vũ Vương hét lớn.
Trên đất, vô tận nước mưa hội tụ lại thành từng dòng sông nhỏ toàn bộ chảy ngược trở lại, nhằm về trời cao bao phủ lại Thập Ngũ gia.
"Trấn áp!"
Đại Ma Thần quát lớn, một quyền nện xuống xuyên thủng từng dòng sông nhỏ đang bay ngược lên, nghiền nát phù văn, dũng mãnh cực kỳ.
"Ầm!"
Vũ Vương dùng hai tay ngăn cản, chống lại Đại Ma Thần.
Nhưng mà chớp mắt hai người va chạm, hắn như là bị sét đánh, sức mạnh kia quá khổng lồ, giống như là núi lớn ép xuống. nặng nề vô cùng.
Hắn ho ra đầy máu, bay ngang ra ngoài.
"Vù" một tiếng, trời đất rung chuyển.
Đại Ma Thần đuổi tới, lần nữa nện xuống, tư thế mạnh mẽ sức mạnh nặng nề, còn giống như một tòa núi cao Thái Cổ hạ xuống, muốn đạp nát hư không, vô tận phù văn xuất hiện.
Vũ Vương lần nữa ngăn cản, hai tay nhấc lên, đau đớn như gãy xương, hai cánh tay đã nứt gãy!
Hắn lại ho ra máu, lần nữa bị đánh bay.
"Có quan hệ với Thần Linh, lấy ra đi, nếu không ngươi không phải là đối thủ của ta!" Đại Ma Thần quát lên, âm thanh chấn động cả Hoàng Đô.
Cường thế như vậy, lại hét lớn như thế khiến cho sắc mặt Vũ Vương trở nên đỏ đậm, cuối cùng trở nên tái nhợt, nổi giận và phẫn uất tới cực điểm, quát lên: "Ngươi muốn chết!"
"Muốn chết mới là ngươi!" Bàn tay của Đại Ma Thần lần nữa ép xuống, che kín ra bầu trời, giống như là một đám mây, khủng bố cực kỳ.
Bốn phương đều chấn động, sự việc hôm nay kết thúc tuyệt không dễ dàng, tất có một hồi đại chiến, có quan hệ với Thần Linh tự nhiên sẽ kinh người.
...