Chương 366: Thiên hạ hữu địch


...

Ngọn núi này rất cao, tuy có cổ mộc thế nhưng lại rất thưa thớt, bắt mắt nhất chính là tảng đá lớn ở ngay đỉnh núi.

Lửa thần bay lượn, bóng người ngồi xếp bằng lờ mờ không thể nhận ra, khí tức phát ra khiến cho tất cả chim thú trong rặng núi này như muốn nghẹt thở.

Cặp mắt kia cực kỳ yêu dị, lấp lánh hào quang đỏ rực như lửa, hắn yên lặng bất động thế nhưng cũng khiến người khác phải sợ hãi, còn giống như là một Ma thần đang tu hành nơi đây.

Rất nhanh có mấy bóng người xuất hiện, bọn họ từ trong dãy núi nhanh chóng chạy tới, nếu như có người nhìn thấy thì nhất định sẽ khiếp sợ vì tốc độ rất nhanh của bọn họ.

Đồng thời, mỗi người đều tràn trề tinh lực, cuồn cuộn như đại dương mạnh mẽ vô cùng, có thể khiến cho những anh tài phải sợ hãi, đó đều là những sinh linh thuần huyết có thiên phú chí cường.

Sau khi đám sinh linh này tới đỉnh núi thì lại cực kỳ cẩn thận, mang theo vẻ kính cẩn và kính nể cúi chào, sau đó đứng phía trước tảng đá lớn.

"Chuyện tình thế nào rồi?" Ánh lửa màu đỏ thẩm trong con ngươi của chàng trai ngồi xếp bằng trong lửa thần đó tựa như có thể khiến cho bầu trời sụp đổ, cả vực khiếp sợ, khiến cho vài thiếu niên này đều run lên.

Dù cho là sinh linh thuần huyết đi nữa thì bọn họ cũng không nhịn được mà thối lui, sút chút nữa đã quỳ rạp sát đất.

Một thiếu niên cung kinh thi lễ, bẩm báo: "Đã tìm được, Nguyệt Thiền tiên tử đang ở tổ địa Hỏa quốc, muốn tìm huyết thanh được lưu lại sau khi Chu Tước Thái Cổ niết bàn."

"Đúng không thế, ta đoán nhất định nàng ta sẽ thất bại, hẳn là đã có người nhanh chân tới trước rồi." Người ngồi trên tảng đá lớn bình tĩnh nói.

"Đã tra rõ, Tích Hoa bà bà cũng đi theo bên cạnh nàng, vị lão bộc này vô cùng mạnh tối thiểu phải ở cảnh giới Tôn giả." Một sinh linh thuần huyết khác bổ sung, hơi căng thẳng.

Nếu để người khác biết, những thiếu niên vô cùng mạnh mẽ này có thể ngang dọc Đại Hoang, khó mà gặp được đối thủ ở cùng trang lứa mà lại kính cẩn trước mặt chàng trai này, trong lòng còn mang theo vẻ sợ hãi thì nhất định sẽ hoảng sợ không biết nói gì.

Mỗi một thiếu niên đều là những người tài ba trong sinh linh thuần huyết, đều là đệ nhất nhân một đời của bộ tộc bọn họ, chỉ cần có thể trưởng thành tới trung niên thì có thể xưng vô địch.

Thiên tư của bọn họ kinh thế, nếu qua thêm mấy chục năm nữa, sau khi đăng phong tạo cực chân chính thì chỉ cần dựa vào sức mạnh huyết thống của bọn họ cộng thêm tư chất ngút trời hẳn có thể khiến cho cả một đại vực phải hưng suy!

Một nhân vật thiên kiêu như vậy, lúc này lại cung thuận lại thêm kính nể chàng trai này, không dám có chút sơ sót nào.

Nam tử ngồi trên tảng đá lớn kia thản nhiên nói: "Chỉ là một bà lão mà thôi, sẽ có phương pháp đối phó bả."

Thanh âm của hắn không cao, không có sóng gió gì thế nhưng lại mang theo một loại sức mạnh thần bí, lời nói của hắn cộng hưởng với thiên địa này, ầm ầm chấn động không thôi.

"Nếu vậy có phải là đã kết oán với Bổ Thiên giáo hay không? Đến lúc đó sẽ gặp rất nhiều phiền phức." Một thiếu niên ỷ vào lá gan lớn lên tiếng nói.

Mấy người khác liền biến sắc mặt, chỉ lo "vị kia" trút xuống cơn giận lôi đình, bởi vì ý chí của hắn không cho một ai phản kháng, từ trước tới giờ đều sát phạt quyết đoán, không người nào có thể kháng nghịch.

Người ngồi trên tảng đá lớn cũng không có tức giận, bình tĩnh mở miệng, nói: "Đây cũng chỉ là một tia linh thân của Nguyệt Thiền tiên tử mà thôi, sau này có thế nào đi nữa thì cũng chẳng tạo nên sóng lớn kinh thiên gì cả."

Mấy người nghiêm nghị, biết rõ được sự bá đạo của "vị này" nhưng lại kinh sợ đến sự mạnh mẽ vô song của hắn, làm việc từ trước tới giờ chưa kiêng kỵ thứ gì cả.

Những thiếu niên này đều biết bản tính của hắn, hai năm trước hắn từng bắt thánh nữ của một đại giáo nào đó, mạnh mẽ cưỡng ép thu ở bên người và đã tạo nên sóng lớn ngập trời.

Cuối cùng, hắn lại tránh được một đại kiếp nạn, một đường huyết phạt càng ngày càng lớn mạnh.

"Đại nhân, đó chỉ là một tia linh thân mà thôi hà tất phải mạo hiểm như thế, dù sao cũng là Bổ Thiên giáo, nếu như bọn họ muốn giữ thể diện nói không chừng sẽ xuất binh với quy mô lớn."

Mấy thiếu niên nhìn thấy tâm tình của hắn cũng khá ổn, liền nói thêm vài câu.

"Tia linh thân này khi tiến vào Hoang Vực có chút kỳ lạ, ngưng tụ không tan, có rót vào chân linh nên cũng chẳng khác chân thân bao nhiêu cả." Nói tới đây thì hắn nở nụ cười đầy lạnh lùng và cũng rất thâm trầm, ánh lửa màu đỏ thẫm trong tròng mắt hắn càng tăng hơn giống như muốn đốt sạch cả chín tầng trời!

"Từ từ rồi hẳn đi, chờ cho linh thần của nàng bắt đầu tan rã khiến cho chân thân của nàng cảm ứng được là tốt nhất, ta không chỉ muốn chiếm được cơ thể mà còn muốn chiếm cả trái tim của nàng." Chàng trai ngồi trên tảng đá lớn nói.

Mặc dù lời nói của hắn rất bình thản thế nhưng lại khiến cho mấy thiếu niên kia rùng mình, không còn dám nhiều lời nữa.

"Hôi Giao đi thăm dò cái gọi là thần tàng Chí Tôn sao vẫn chưa về thế, dựa vào thời gian nãy giờ thì đáng lẽ phải trở về rồi chứ." Đúng lúc này một thiếu niên mở miệng, lộ vẻ nghi hoặc.

"Hắn chết rồi." Chàng trai ngồi trên tảng đá lớn lạnh lùng nói.

"Sao, Hôi Giao bị giết, lẽ nào có lão yêu sống lâu năm chạy tới sao?" Mấy người kia giật mình.

Bởi vì bọn họ biết rõ tên Hôi Giao kia rất bất phàm, nếu không có lão yêu ra tay thì trong thế hệ trẻ tuổi không có bao nhiều người có thể giết chết hắn, tối thiểu có đủ khả năng tự vệ.

"Trong nháy mắt trước khi hắn chết đã bị ta cảm ứng được, một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn cả Hôi Giao đã chặt đứt đầu hắn, quả thật mạnh hơn hắn nhiều." Chàng trai ngồi trên tảng đá nói.

"Một thiếu niên, nhỏ tuổi hơn Hôi Giao, đến cùng là truyền nhân kiệt xuất nhất của giáo nào đây?" Mấy người chấn động.

Trong lòng bọn họ không thể nào bình tĩnh được, tuổi tác còn nhỏ mà có thể giết chết Hôi Giao tuyệt đối là yêu nghiệt nghịch thiên từ trong các đại giáo đi ra, nếu không thì đừng mơ nghĩ tới chuyện này.

Người như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí có thể tính toán ra thân phận thật sự.

"Là một tên nhà quê của Hoang Vực." Chàng trai ngồi trên tảng đá lớn lạnh nhạt nói.

Mấy thiếu niên kia kinh ngạc thốt lên sau đó là biến sắc, Hoang Vực có thể xuất hiện nhân vật cỡ này? Thật là kinh người.

"Chúng ta mới tới khu vực này có rất nhiều chuyện còn chưa biết, ban đầu chỉ tìm kiếm mỗi Nguyệt Thiền tiên tử hiện giờ cần phải tốn một chút công phu và tâm huyết đi tìm hiểu vực này." Một thiếu niên nói.

"Mấy người các ngươi đi đi, ta hi vọng có thể dẫn hắn về để đầu quân cho ta." Chàng trai trên tảng đá lớn nói.

"Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bắt hắn lại!" Một người có âm thanh như sấm, đầu mọc sừng khí tức vô cùng kinh khủng.

"Không nên làm bậy, tuy các ngươi mạnh hơn Hôi Giao thế nhưng chưa chắc đã mạnh hơn hắn, ta không hy vọng trong số các ngươi lại có người mất mạng." Chàng trai bình tĩnh mở miệng.

"Hắn mạnh như thế?" Mấy người nghi hoặc.

"Nếu tìm thấy tung tích của hắn thì có thể tới bẩm báo cho ta." Chàng trai ngồi trên tảng đá nói.

Vài thiếu niên bắt đầu rời đi, tất cả như là sấm gió phá không, những chổ đia qua cỏ cây nổ tung, sông núi nổ vang, bọn họ là sinh linh thuần huyết, cảnh giới khá cao có thể ngang dọc trong mảnh Đại Hoang này.

Sau đó không lâu, lửa thần trên tảng đá lớn đó chợt tắt, một bóng người đứng lên, nhìn kỹ thì tuổi tác của hắn không lớn, chỉ mười bảy mười tám tuổi thế nhưng lại có một luồng khí thế có thể bao trọn non sông!

Ngoài mấy ngàn dặm, Thạch Hạo từ giữa bầu trời hạ xuống, những dòng máu thật lớn nhuộm đỏ cả vùng núi, con Hôi Giao kia dài tới mấy trượng, sau khi mất đi đầu lâu thì lập tức rơi ầm xuống khiến cho cổ mộc gãy nát, núi đá sụp đổ.

Bởi vì, thân thể của con sinh linh thuần huyết này quá mạnh mẽ.

Thạch Hạo đau lòng, những dòng máu vương xuống kia đều là bảo bối, cũng may là tay chân nó nhanh nhẹn khiến cho dòng máu trên thi thể kia tạm thời không chảy xuống nữa.

"Giết!"

Những sinh linh còn lại gào thét, có ba người vọt lên hòng báo thù cho Hôi Giao, còn bốn người nhanh chóng rút lui thoát khỏi hiện trường.

Thạch Hạo giương cung cứ như là trăng tròn, một luồng ánh vàng bay ra, bụp một tiếng bắng chết một tên đang đào tẩu, nó khống chế lực đạo rất tốt không cho thi thể nổ tung mà chỉ cướp đi sinh mạng nhằm lưu lại thi thể, lập tức hiện nguyên hình là một con mãnh thú khổng lồ.

"Bụp!"

Lần nữa giương cung mũi tên thứ hai bay ra, không có gì ngoài ý muốn bắn nát đầu lâu của tên sinh linh, lưu lại một thân hổ vô cùng to lớn.

"Liều mạng với hắn!" Những người đang chạy chốn chợt quay đầu lại tập hợp với ba người còn lại giết thẳng về phía Thạch Hạo nhằm tranh lấy một con đường sống.

Rõ ràng, cuộc chiến này chẳng hề phát sinh sự cố gì, mạnh mẽ như Hôi Giao, là người tài ba trong sinh linh thuần huyết, có thể trấn áp một phương, có thể kiên trì tới một trăm hai mươ hiệp mà cũng bị Thạch Hạo chém rớt đầu lâu, thì đừng nói tới những người này.

Cuối cùng, những tên này đều bị chế trụ, Thạch Hạo bắt đầu thẩm vấn để biết rõ lai lịch của bọn chúng.

Kết quả đạt được khiến cho nó giật mình, lão đại - Hôi Giao của bọn họ bên trên còn có một vị "đại nhân" khác, nghe đồn mạnh tới mức khiến cho thiếu niên thần linh phải kinh sợ.

"Mạnh vậy luôn à, xem ra vực ngoại quả thật có một vài sinh linh vô cùng mạnh, không chỉ có Nguyệt Thiền tiên tử, Ma Nữ mà vẫn còn những người khác nữa. Ta vẫn chưa phải là vô địch, thiên hạ vẫn còn địch thủ nha." Da mặt của Hùng Hài Tử rất dầy, khiêm tốn khen chính bản thân mình.

Đáng tiếc, chuyện liên quan tới vị đại nhân này thì bọn họ không biết nhiều, cũng không dám dính dáng tới, không có tư cách tiếp xúc.

Thạch Hạo cẩn thận hỏi thăm, sau khi hỏi đủ điều thì cho bọn chúng chết một cách thoải mái, trên mặt đất hóa thành mấy thi thể to lớn, có mãnh thú có hung cầm.

Đây chính là Đại Hoang tàn khốc, có lúc thật sự rất đáng sợ, mạnh hiếp yếu, chiến tranh tràn đầy máu và lửa.

Thạch Hạo từ một đứa bé ngây thơ trong sáng trưởng thành tới hiện tại nên đã từ từ thích ứng được, nếu không nó chỉ còn cách bị Đại Hoang đào thải mà thôi.

Tâm tình của nó rất tốt, một con Hôi Giao cộng thêm một đống hung cầm mãnh thú có huyết thống cao quý, đây quả là một đại lễ, sau khi mang về thôn chắc chắn sẽ khiến cho tộc nhân hài lòng và kích động.

Thạch Hạo cũng không thể chờ được nữa, rất muộn quay lại thôn ngay lập tức để cảm nhận lại sự ấm áp của gia đình, kết thúc cuộc chinh chiến tàn khốc ở bên ngoài.

Nó lấy ra túi càn khôn vô cùng hài lòng thu hết chiến lợi phẩm, sau đó suy nghĩ một lát, nói: "Không nên bắt hung cầm thay cho đôi chân nữa, biên giới phía Tây không yên, bọn họ đến là vì thần tàng Chí Tôn, nếu như phi hành ở trên trời nói không chừng lại bị bắn rụng nữa thì khổ."

Nó lấy ra một đạo phù đã ố vàng rồi dán lên trên người, đó chính là Súc Địa phù, chính là thứ đã đạt được ở phòng đấu giá của Hoàng Đô Thạch Quốc.

Trong nháy mắt tốc độ của nó bắt đầu tăng vọt, hơn nữa lại vận chuyển thân pháp Côn Bằng, để lại một chuỗi tàn ảnh ngay tại chỗ, giống như là một tia chớp xuyên qua những dãy núi liên miên, lao nhanh tới nơi sâu nhất của Đại Hoang.

Quả thật tốc độ rất nhanh, pháp môn Côn Bằng đủ để ngạo thế, được xung là tốc độ nhanh nhất thiên hạ, với cảnh giới trước mắt của nó cộng thêm tấm phù kia thì có thể súc địa thành thốn, hiệu quả rất là kinh người.

Một thân bảo y của Thạch Hạo ma sát với không khí liền hóa thành tro tàn, có thể thấy được tốc độ khủng bố cỡ nào!

Trong Đại Hoang, trên một cây cổ thụ có một con ác điểu vô cùng mạnh mẽ, chính là một con Anh Vũ chín màu đã đắc đạo, lúc này nhìn thấy một vệt ánh sáng lướt qua thì dùng sức dụi dụi mắt.

"Có người lại trần trường mà chạy!" Con Anh Vũ này kêu to một tiếng, khiến cho mảnh Đại Hoang này rung động.

Thạch Hạo thầm oán, con Anh Vũ chết tiệt này!

Quả thật là nó đang trần như nhộng, nhưng tốc độ cực nhanh những sinh linh bình thường cơ bản không thể thấy rõ được, duy chỉ có con dị cầm kia mới cảm thấy được nên hét lớn một tiếng khiến cho nó đỏ cả mặt.

Nhưng da mặt của Hùng Hài Tử vốn rất dầy, một đường chạy nhanh như chớp cứ thế mà chạy thẳng về thôn không thèm đếm xỉa xung quanh. Từ xa trông thấy Thạch Hạo, nhìn thấy một cây liễu lớn thông thiên rủ xuống từng dải lụa màu xanh biếc óng ánh thì nó mới dừng lại, sau đó lấy y phục mặc vào.

"Thạch thôn, ta rốt cuộc đã trở về, để Liễu Thần bảo vệ cơ thể ta, chân linh có thể tiến vào Hư Thần giới đại chiến rồi!" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm.

...