...
(*): Oa - Trẻ con, con nít.
"Luân hồi!" Thạch Hạo hét lớn, chân thân bất động đứng sừng sững ở giữa bầu trời, mái tóc màu đen rối tung, cứ như là một vị Ma thần phục sinh!
Ở nơi ngực nó, chân cốt phát sáng, người tí hon kia nhanh chóng phóng lớn mang theo vô lượng thần văn lao ra ngoài giết về phía chủ thân Nguyệt Thiền, nhanh tới cực hạn.
Chỉ trong nháy mắt, luồng ánh sáng này hóa thành vĩnh hằng!
Con ngươi của Nguyệt Thiền co rút lại, lưng chợt lạnh toát, lông tơ cả người đều dựng thẳng, linh cảm đại họa lâm đầu, bởi vì khoảng cách giữa đôi bên rất gần, rất khó tránh né.
Nàng hét lên một tiếng, băng cơ ngọc cốt, thể phách lấp lánh, hàng loạt ánh sáng vọt lên, nàng dùng hết khả năng vận dụng đạo hạnh một thân của mình để phòng ngự!
Nhưng mà, việc này quá đột ngột, sự đánh giết của thiếu niên Chí tôn thì làm sao có thể dễ dàng hóa giải được chứ, phù văn Chí tôn sớm đã tiến lại gần bao trùm lấy nàng.
"Xoẹt!"
Hàng loạt chân long, tiên hoàng, thao thiết, kim ô vừa mới lao ra ngoài thân thể vẫn chưa có hình thành, tất cả đều bị áp chế, lập tức tán loạn sau đó từ từ quay ngược lại trong thân thể của nàng.
Hiện tượng này chẳng hề tốt tí nào, bảo thuật bị gián đoạn phần lớn!
"Bổ thiên thuật!"
Chủ thân Nguyệt Thiền hô lớn, vẻ thâm thúy trong đối mắt ấy biến chuyển, cảnh tượng tráng lệ của thần nhân Bổ thiên, muôn dân trong cửu thiên thập địa quỳ bái và hò hét.
Nhưng mà bảo thuật lần này của Thạch Hạo lại mạnh mẽ tới kỳ lạ, người tí hon ngồi xếp bằng trên Chí tôn cốt giết thẳng ra ngoài, đó chính là sự thể hiện hữu hình của kinh văn.
"Ầm!"
Nó tung ra một quyền va chạm với Bổ thiên thuật, dị tượng mênh mông tu bổ thiên địa ấy lập tức mơ hồ, bầu trời vặn vẹo, không gian sụp đổ.
Hai bên tỏa ra mưa ánh sáng, rõ ràng là quyết đấu sinh tử thể nhưng lại có cảnh tượng xinh đẹp như thế này.
Bóng người mà Chí tôn cốt hóa sinh mắt lạnh như điện, bễ nghễ cửu thiên, nắm đấm lượn lờ ký hiệu lấp lánh, chấn cho kỳ cảnh Bổ thiên ở phía trước sụp đổ, chùm sáng ngút trời.
Nguyệt Thiền rút lui, khóe miệng ho ra máu, lần này do vội vàng đón đỡ nên toàn bộ bảo thuật đều bị áp chế ngược trở lại, ngay cả Bổ thiên thuật cũng không có phát huy tới cực điểm, gần như muốn dập tắt.
Bước ngoặc cuối cùng, nàng vận dụng hết khí lực của mình, khống chế áo nghĩa Bổ thiên, lúc này "hữu hối*" trong tâm của nàng muốn quay lại để thay đổi kết quả của trận chiến này.
(*): Có ân hận - Một chiêu trong Bổ thiên thuật, có nhắc tới ở chương trước.
Đây chính là chỗ nghịch thiên của Bổ thiên thuật, bẩm sinh đã bất bại, có thể cải sinh tử cục.
Mái tóc của nàng bay lượn, quần áo rách nát, cơ thể trắng mịn lộ ra hơn nửa, cứ như một nữ thần niết bàn, đường cong ngạo nhân, tỏa ra hào quang thánh khiết, thiêu đốt tiềm năng sâu trong cơ thể mình.
Bổ thiên thuật vốn đã bị suy yếu lúc nãy, nhưng sau khi được gia trì thì lần nữa phát sáng, muốn thay đối kết cục mà mình chuẩn bị bị chém chết.
Tiếng tụng kinh vô cùng lớn vang lên, như không phải tới từ hai người mà là thuộc về hai loại kinh nghĩa khác nhau, hai bên không ngừng va chạm giao phong, hóa thành chân nghĩa nguyên thủy nhất.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang cứ như là khai thiên, Bổ thiên thuật tiêu hao mà bóng người kia cũng lờ mờ, gần như hóa thành hư vô.
"Xong rồi!" Nguyệt Thiền lộ vẻ ý cười, phải kiên trì qua cửa ai này, nàng còn có rất nhiều thủ đoạn nên trong lòng vui mừng, nụ cười xán lạn, khiến hư không sáng lên không ít.
Nhưng, lập tức nàng hoảng sợ, bóng ngươi ấy tuy rằng bị tiêu diệt thế nhưng ký hiệu Chí tôn vô tận kia cũng không có biến mất, vẫn không ngừng nổ vang rơi xuống.
"Không!"
Nguyệt Thiền dùng hết khả năng chống lại, thân thể sáng rực cứ như ngọn lửa bùng cháy, ngăn cản phù văn pháp tắc đáng sợ đó.
Nàng biết rõ, đây vẫn là bảo thuật Chí tôn của đối phương, đáng sợ vẫn như trước kia, mà bóng người lao ra lúc nãy là một cập độ còn cao hơn nữa.
Quả đúng là như thế, trước kia, khi Thạch Hạo triển khai bảo thuật này thì những phù văn này xuất hiện, người tí hon này vẫn chưa hiện ra, chỉ là lần này mới như thế thôi.
Lần thứ nhất thì người tí hon này giúp nó ngăn chặn sát kiếp, chết đi trong trận pháp cấp Thần, mà lần này lại làm tiêu hao rất nhiều tinh lực của Nguyệt Thiền.
Lúc này, thân thể của Nguyệt Thiền trong suốt, cứ như là thần nữ trong ngọn lửa, khí lành dâng lên hừng hực bốc cháy, muốn dục hỏa trùng sinh, khí thế bất hủ tỏa ra.
Đáng tiếc, nàng tiêu hao quá nhiều cộng thêm bị tập kích bất ngờ nên lúc này đã kiệt lực, không ngăn được cốt văn, tuy rằng phá đi không ít thế nhưng vẫn bị nhấn chìm ở bên trong.
Rốt cuộc, phù quang Chí tôn dần tắt, Nguyệt Thiền thầm sợ hãi.
Ánh trăng chiếu xuống, vô cùng sáng rực, bóng người thướt tha kia biến mất, tại chỗ chỉ là một cô bé tám chín tuổi, ngây ngô và non nớt.
Mái tóc của cô bé đen mượt, cặp mắt to đen láy, tuy có linh khí thế nhưng lại mang theo vẻ bất an, căng thẳng không gì bằng, nắm đấm nắm chặt, mà y phục bị rách nát trước kia có vẻ rất rộng, gần như tuột xuống dưới.
"Thạch Hạo!" Nàng kêu lên, âm thanh tuy rất dễ nghe nhưng so với trước kia thì rất non nớt, khiến bản thân cô bé không kìm được mà rít gào.
Thạch Hạo cất bước, lau đi khóe miệng dính đầy máu, ánh mắt như điện, bóng người trên Chí tôn cốt bị hủy hai lần cũng khiến nó bị thương không nhẹ, mặc dù do phù văn biến thành nên có thế tái hiện nhưng dù sao cũng là biểu hiện của nguồn gốc Chí tôn.
Nhưng mà, thành quả lại kinh người, nó nhìn xuống Nguyệt Thiền đầy ngây ngô này, giờ có thể tiêu diệt nàng rồi!
Cơ thể của Nguyệt Thiền nhỏ đi, bét tí và dễ thương, linh khí trong cặp mắt to vội vàng chớp chớp, nàng thật sự sợ hãi, xuất hiện cục diện này đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Lúc trước nàng vô cùng quyết đoán, cơ bản không cho Thạch Hạo bất cứ cơ hội nào, cứ thế phát động trận pháp cấp Thần giết chết thân thể kia, tận mắt thấy nó chia năm xẻ bảy, là sợ nó có hậu thủ gì đó.
Ai nghĩ được, đó chỉ là giả thân, là phù văn do Chí tôn cốt hóa thành, có sức chiến đấu không gì sánh được thế nhưng cũng không phải là thể xác thật sự.
Lần này, Thạch Hạo bị thương không nghẹ, từ khi xuất đạo tới giờ nó gặp phải rất ít cuộc khổ chiến, phun không ít máu, chủ thân Nguyệt Thiền có thực lực rất đáng sợ, khiến nó suýt chút nữa đã bỏ mình.
"Ầm!"
Nó vung bàn tay vỗ mạnh về trước.
Nguyệt Thiền biến sắc, trạng thái hiện giờ của nàng vô cùng gay go, hóa thành tám chín tuổi thì làm sao chống lại?
"Liều mạng!"
Nàng dẫn dắt lực Thần hồn liều mạng thiêu đốt, lần này là tiêu hoa một loại tiềm năng phong ấn nào đó, thế nhưng sẽ tạo nên hậu quả mà nàng rất không hề mong muốn.
Đáng tiếc, lúc này thi triển thì hiệu quả cũng không lớn lắm, hàng loạt ký hiệu từ thân thể tủa nàng bốc lên, bảo vệ bản thâ, thế nhưng còn lâu mới sánh được khi thời toàn thịnh của nàng.
"Ầm!"
Bàn tay của Thạch Hạo ép xuống, vỗ lên trên người của nàng, hàng loạt ký hiệu bị xuyên thủng khiến nàng bay ngược ra sau, miệng liên tục ho ra máu.
"Hả, vậy mà không chết?" Thạch Hạo kinh ngạc, dùng sức mạnh Luân hồi biến Nguyệt Thiền tiên tử về thời kỳ trẻ con, vậy mà đối phương lại còn có thể vận dụng tiềm năng thần bí của mình.
Nguyệt Thiền bị thu nhỏ lại hét lên, chẳng hề giống với vẻ đoan trang thánh khiết ngày thường già cả, giận dữ và xấu hỗ bên trong còn có vẻ sợ hãi.
"Ngươi đúng là bướng bỉnh, không nghe lời gì cả!" Khóe miệng của Thạch Hạo nhếch lên, nụ cười lộ ra rồi vỗ tới.
"Ầm!"
Giống như là người lớn dạy bảo trẻ con, nó đánh một đứa bé đang cởi truồng.
Nguyệt Thiền choáng váng, xảy ra chuyện gì thế?
Cảnh tượng này, khó mà tưởng tượng được!
Sau đó, nàng sực tỉnh, lập tức cặp mắt phun ra lửa, gần như là nổi khủng, lớn tiếng kêu sợ hãi.
Nàng là tiên tử của Bổ Thiên giáo, lại bị người khác dùng bảo thuật biến mình thành một đứa bé trần truồng, sau đó cứ thế đánh đập, thật sự không thể tha thứ được, đây là sự khinh nhờn nghiêm trọng nhất.
"Bé con, lại không nghe lời, dùng gia pháp xử phạt." Thạch Hạo híp mắt lại, trên mặt lộ ý cười, lần nữa ra tay.
"Ầm!"
Nguyệt Thiền tiên tử hóa nhỏ bay ngược ra ngoài, tuy cơ thể còn đang phát sáng, nỗ lực điều động tiềm năng thế nhưng căn bản vô dụng, khó mà chống lại được.
Nàng không thể nào duy trì vẻ bình tĩnh và siêu nhiên ngày thường được nữa, lúc này hai mắt phun lửa cộng thêm bị người khác đánh đòn như thế khiến nàng càng thêm phát điên.
Dưới ánh trăng, tiếng thét chói tai của nàng truyền đi đặc biệt xa, trời cao dường như vỡ tan, có thể thấy được sự nổi giận và oán hận của nàng, nàng trước giờ chưa bao giờ trải qua.
Ngược lại, Thạch Hạo há miệng cười to.
"Ha ha..."
Dưới ánh trăng đêm, nó không ngừng đánh đứa nhỏ không mặc đồ kia, nếu như người ngoài biết được cô bé này là ai thì nhất định sẽ ngoác miệng kinh ngạc.
Cặp mắt của Nguyệt Thiền thét ra lửa, nắm chặt nắm đấm, tình cảnh này quá thảm hại, vô cùng đáng sợ, bị người khác dạy bảo như vầy, từ nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ trải qua.
Nên nhớ, nàng đường đường là tiên tử Bổ Thiên giáo, cao cao tại thượng, ngạo thị nhân gian, lại bị người khác hành hạ như vầy, chuyện này... thật sự... quá ghê tởm!
Thạch Hạo cười to, mang theo vẻ ác ý, trêu nói: "Bé con trần truồng kia, xem thử bé bướng bỉnh tới đâu nào?"
Nguyệt Thiền rất hối hận, sớm biết như vầy thì toàn lực chiến một trận chắc chắn sẽ không như thế này, trong cùng thế hệ nàng chưa bao giờ bại lần nào, hơn nữa cũng chưa hề bị thua!
Chỉ là, nàng sợ sau khi Thạch Hạo bị đánh bại thì nó sẽ dốc sức chạy trốn, khó mà giữ lại được cho nên mới thiết lập sát cục để hoàn toàn giết chết nó, khiến nó không có bất cứ cơ hội nào.
Đáng tiếc, một chiêu này nàng đã làm sai, bị người ta đánh lén ngược lại, hoàn toàn thảm bại.
Thạch Hạo đương nhiên sẽ không bất cẩn, dưới tình huống như vậy cũng không có xem thường, ánh mắt của nó sáng rực, không kéo dài nữa, bởi vì tác dụng của lực Luân hồi cũng có hạn.
Tay phải của nó nhấn một cái vỗ về trước, bắt đầu tuyệt sát, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Không thể nghi ngờ gì nữa, một chưởng như này đủ để đánh chết mỹ nhân đối diện kia, ký hiệu màu vàng óng dày đặc lượn lờ quanh bàn tay lớn ấy.
Nguyệt Thiền ra sức điều động tiềm năng thần bí thế nhưng không cách nào ngăn cản được, cuối cùng thân thể bị rạn nứt, gần như nổ tung tại chỗ.
Một chưởng này đánh gãy toàn bộ xương của Nguyệt Thiền, thân thể rách toát suýt nữa đã phân thành mấy khúc, toàn bộ pháp khí trân vật trong người đều rơi ra ngoài, hủy đi không ít.
Thạch Hạo giật mình, nếu như là Tôn giả thì dưới một chưởng này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ gì.
"Chắc chắn đã hấp thụ không ít Kim thân dịch nên mới giúp cho thân thể hoàn mỹ, kiên cố tới mức này."
Nó cũng không lưu tình, nhanh chóng vương tay đánh về trước.
"Hả, đó là gì?"
Thạch Hạo thất kinh, trong cơ thể của Nguyệt Thiền có một bình ngọc nhỏ bị nó đánh vỡ, nơi đó rơi ra một giọt máu có ráng tím ngất trời, dung hợp cùng thân thể giao hào với đỉnh nhỏ hoàng kim kia.
Khí tức sinh tồn vô tận tràn ngập.
"Chân huyết Phượng hoàng?!" Thạch Hạo kinh ngạc thốt lên.
Nó đánh về nơi đó, chiếc đinh nhỏ màu vàng phát sáng vây quanh bao bọc lấy Nguyệt Thiền.
Bàn tay của Thạch Hạo lại nện tới, cùng lúc đó, nó thu lại toàn bộ pháp khí bảo dược mà Nguyệt Thiền làm rớt ra, bao gồm cả Hộp quý đồng thau, đồng thời nó cũng lấy ra Nhân hoàng ấn đánh về trước.
Chiếc đỉnh nhỏ này rất đặc biệt, nó nhanh chóng hóa lớn thu Nguyệt Thiền vào trong, nhận lấy hết thảy công kích của Thạch Hạo, sau đó bay vút về phía chân trời.
Bản thân Nguyệt Thiền biết rõ, Hoàng kim đỉnh này là chí bảo thượng cổ, chỉ là ngày thường luôn trầm miên không thèm để ý tới nàng, chỉ trong lúc nguy cấp mới cứu mình một mạng.
Nàng nằm trong đỉnh, đôi mắt nhìn về phía sau, có tiếc nuối, có ủ rũ, cũng có giận dữ và xấu hổ, cuối cùng tất cả hóa thành kiên định, rạng ngời rực rỡ, vô cùng xán lạn.
Thạch Hạo truy kích, chiếc đỉnh nhỏ màu vàng này xuyên qua hư không, cứ thế rời đi không cách nào truy kích được.
"Thiền Thiền bé nhỏ, phải ngoan, phải biết nghe lời, lần sau gặp lại ắt sẽ thăm hỏi cặp mông của bé đó.!" Thạch Hạo truyền âm, cười ha hả.
...