Chương 1141: Chấp nhận thua cuộc


...

Đã bị bắt giữ!

Thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo bối rối, hắn bị giam giữ không cách nào động đậy được, cả người tựa như là tượng đất.

Hắn là ai, là chí tôn trẻ tuổi một đời, đánh khắp cả một vực cũng chẳng hề có đối thủ, từng bước chân lên đỉnh Bất Hủ sơn, đã đi tới vùng cổ giới kỳ dị kia và từng thấy qua Bất Hủ giả.

Thế nhưng lại thất bại, bị người khác bắt giữ!

Làm sao có thể cam tâm, làm sao có thể khuất phục chứ, hắn tung hoành hơn hai mươi năm, lúc đối địch thì sao, ngoại trừ vị tỷ tỷ siêu nhiên rời xa tục thế thì chưa hề nếm mùi bại trận, lúc này khó lòng mà tiếp thu được.

Mạc Đạo ngửa mặt hét dài, hắn muốn tránh thoát thế nhưng thủ pháp của kẻ địch quá kỳ dị, cùng với việc hắn không cách nào có thể phá giải được phong ấn, hắn không cách nào động đậy được.

Hắn ra sức lắc lắc đầu, sóng lớn ngập tràn trong lòng!

Mạc Đạo với thiên tư siêu tuyệt thế nhưng hoàn toàn thất bại, ngay cả hắn cũng sẽ không tin mình lại thành ra như vậy chứ đừng nói là những người khác.

"Ta không phục!" Mạc Đạo hét lớn.

Vào lúc này, đám người Thư viện Thiên Thần đều trợn trắng mắt, tên khốn kia không ngờ lại có thể chiến thắng Mạc Đạo?

Sinh linh của dị vực lại càng khó chấp nhận hơn, đường đường là Mạc Đạo, nhân kiệt một đời, ngạo thị cả cổ vực ở bên ngoài Biên hoang cổ, cứ thế lại bị người khác bắt gọn, tựa như đang nói mớ giữa ban ngày vậy.

Nếu như là nhân vật lớn tuổi ra tay thì không tính, mọi người đều có thể chấp nhận được, thế nhưng vẻ mặt của người kia còn non nớt hơn, độ tuổi còn nhỏ hơn cả Mạc Đạo.

Kết quả lại là thất bại, việc này làm mọi người không cách nào chấp nhận nổi.

"Mạc sư huynh!" Mấy người hét lớn.

"Ta không tin Mạc sư huynh sẽ thất bại, chắc chắn tên khốn đó đã giở trò bẩn, vận dụng món ma khí nào đó, mọi người nhanh nhanh tới cứu Mạc Đạo sư huynh đi!" Có một vài thiếu nữ không phục hét toáng lên.

Rầm, nơi đây trở nên rối loạn, hai người ở giữa chiến trường bị mọi người vây kín.

"Không thua nổi luôn à?" Vương Hi cất tiếng.

Cũng trong lúc đó, một số người của Thư viện Thiên Thần bừng tỉnh và đồng thời lao về trước, tuy rằng trước kia có một số người lòng ôm địch ý với Thạch Hạo, thế nhưng vẫn có phần lớn người chẳng hề có oán thù gì, cho nên lấy đại cục làm trọng và đồng ý ra mặt.

Trong nhất thời, sát khí nổ tung, sóng thần lực khuấy động, nơi đây trở nên náo loạn, một cuộc hỗn chiến đầy đáng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mở ra.

Song phương vốn là cừu địch và hiện giờ lại phát sinh chuyện như vậy nên chắc chắn sẽ là mồi dẫn lửa, sẽ khơi dậy một cuộc chiến kinh thiên.

"Thả Mạc sư huynh ra!" Một đám người hét lớn thế nhưng cũng không lập tức xông lại, bọn họ sợ Thạch Hạo sẽ ra tay giết chết hắn.

"Nếu là anh hùng thì cứ chiến một trận công bằng, đừng có dùng quỷ kế âm mưu gì cả, vừa nãy ngươi đã vận dụng bí bảo gì đó để đánh lén Mạc sư huynh hả?" Vài thiếu nữ bắt bẻ.

Thạch Hạo cười lớn chứ cũng không trả lời, một bàn tay đặt bên trên bả vai của Mạc Đạo, chỉ cần hơi dùng sức thì thần thông chí cường sẽ lan toả và ép nát đối phương.

Sinh linh của dị vực cảm thấy sốt sắng, vạn nhất kẻ này là người tàn nhẫn thì coi như xong, người bình thường tuyệt không dám manh động.

"Đừng kích động!" Có nhiều người lớn tiếng khuyên can, vẻ mặt lộ rõ sự lo âu cùng với cơn tức giận vô cùng.

"Nếu như ngươi dám làm xằng làm bậy thì chúng ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!"

"Ngon thì ra tay đi, tưởng rằng anh kiệt của giới chúng ta sợ chết à, nếu dám ra tay thì chúng ta cũng lấy mạng các ngươi ngay và luôn!"

Có người uy hiếp nói, lập tức thu hút không ít ánh mắt trợn tròn của đồng đội phe mình.

"Ngươi có ý gì đó hả, muốn gây xích mích với người của giới này để chúng giết thiên tài tuyệt thế Mạc Đạo của tộc ta hả?"

Rõ ràng, sinh linh dị vực cũng không phải đoàn kết như keo sơn, lúc này có vài người lòng mang ý xấu nên cố gắng gây hấn và ngấm ngầm mưu tính.

"Vị đạo huynh này, xin hãy thả Mạc Đạo ra, chuyện gì thì cũng từ từ rồi nói!" Một sinh linh hơi hơi lớn tuổi lên tiếng.

"Đúng vậy, nếu như ngươi có thể quang minh chính đại đánh thắng Mạc sư huynh thì giờ dù có thả ra cũng không sợ hắn chạy thoát!" Có người khích tướng.

Thạch Hạo cười khẩy, cơ bản chẳng thèm để ý tới.

Lúc này có không ít người cẩn thận áp sát lại gần hòng tìm cơ hội.

"Các ngươi chớ có làm bừa, nếu không đừng trách ta không khách sao!"

Người của Thư viện Thiên Thần cũng đã tiến tới, rất nhiều người lấy ra các bảo cụ bảo vệ phía nơi đây, đứng đối lập với những người này.

"Gì mà ám hại chứ, chuyện vừa nãy rõ như ban ngày, rõ ràng là tu sĩ của giới các ngươi không địch lại, vậy mà còn nói là người bị hại, không thấy dị hả?" Có người châm biếm mấy thiếu nữ vừa rồi.

Lúc này, đám Vương Hi, Lục Đà, Huyền Côn cũng đã chạy tới, mặc dù thích hay là ghét Thạch Hạo đi nữa thì lúc này cũng đều vì hắn mà đứng cả ra.

Dù sao, đây là đại thắng, đã bắt giữ một chí tôn trẻ tuổi cực kỳ mạnh mẽ của đối phương, là chiến tích huy hoàng không cách nào tưởng tượng nổi.

Cũng là do người này đã tu ra ba luồng tiên khí, nếu chỉ là cuộc chiến đấu bình thường thì không cách nào địch lại được, khó lòng bắt sống!

Trong tương lai sau này, nếu nhân vật như vậy mà trưởng thành thì chắc chắn sẽ là một trong những người thống trị mạnh mẽ nhất của giới đó, ít ai có thể địch lại, sẽ trở thành sinh linh bất hủ thật sự!

Nhưng, hắn lại tự áp chế bản thân, nhất quyết dùng sức chiến đấu cùng cấp để quyết đấu với người ta, kết quả là tự mua dây buộc mình, rơi vào kết cục như thế.

Kết quả của trận chiến này chắc chắn sẽ gợi nên cơn chấn động không hề nhỏ, loại bỏ ngay một tên đại địch, dù cho có công bằng hay không thì Thư viện Thiên Thần sẽ tuyệt không bỏ qua cơ hội này để diệt trừ tù binh.

Diệt trừ một sinh linh bất hủ chắc chắn sẽ trưởng thành khi đang còn nhỏ, vậy công lao sẽ vô cùng to lớn!

Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn thấy rõ, đó không phải là ám hại mà là Mạc Đạo tự hạn chế bản thân rồi mới dẫn tới thất bại như vậy.

"Mạc Đạo sư huynh làm sao có thể bại được chứ? Các ngươi đi sang một bên!" Có vài thiếu nữ đứng đối diện quát lên, ngày thường bọn họ rất tôn sùng hắn cho nên không thể tiếp nhận được kết quả này.

Trong lúc này, chiến khí giữa đôi bên sục sôi, lúc nào cũng có thể ra tay đánh nhau, bầu không chí càng trở nên sốt sắng hơn bao giờ hết.

"Thật là buồn cười, thua chính là thua, nếu như ta không địch lại thì chắc chắn sẽ chấp nhận, vậy mà các ngươi ngay cả hiện thực như thế cũng không chấp nhận được hay sao?" Thạch Hạo mở lời.

Chỉ có một câu lập tức khiến cho cả đám tu sĩ dị vực tức giận, rất nhiều người dùng ánh mắt hung tàn trừng trừng hắn.

"Dừng tay!"

Mạc Đạo chợt hét lớn, ánh mắt của hắn dại đi, hai tay nắm chặt tràn ngập lửa giận, hắn rất muốn phản kích, rất muốn thay đổi kết quả cay đắng này.

Nhưng, sự thật lại được phơi bày ở trước mắt, một thân tu vi ngạo thế của hắn đều bị phong toả, chỉ có thể thở dài mà thôi.

"Ta đã thua."

Ba chữ nhẹ nhàng phát ra thế nhưng lại khiến cả hiện trường trở nên yên tĩnh lại.

"Hu hu..." Một vài thiếu nữ thương tâm khóc lớn, nước mắt không kìm được chảy dài trên gương mặt trắng mịn, vô cùng đau đớn.

Ngay cả một vài thanh niên trẻ tuổi cũng trầm mặc đầy khó chịu, Mạc Đạo, anh tư ngút trời, thiên phú tuyệt thế, là một trong những nhân vật thủ lĩnh trong lòng của rất nhiều người.

Trong mắt mọi người, ngay sau chắc chắn sẽ một bước lên trời cao, ngạo thị các giới!

Mấy năm gần đây, Mạc Đạo trở thành con cưng trong mắt của rất nhiều người, là mẫu người lý tưởng của không ít nam nữ trẻ tuổi, là bá chủ trong tương lai, được rất nhiều người tôn sùng.

Một anh kiệt như vậy thế nhưng lại đứng ngay trước mặt mọi người thừa nhận rằng, tài nghệ bản thân không bằng người ta, tựa như là một tấm bia đá to lớn sụp đổ, cho nên đã làm cho rất nhiều người thất vọng và mất mát sâu sắc.

"Tức quá đi mà, Mạc sư huynh sao lại thất bại được chứ, người kia làm sao có thể chiến thắng Mạc Đạo sư huynh được!?" Nhiều người thì thầm, trong mắt một vài cô gái rưng rưng.

Nếu như hắn vận dụng ba luồng tiên khí thì chắc chắn sẽ không sợ bất luận kẻ nào, dám đấu với Hư Không thú, dám khiêu chiến với thành viên mạnh mẽ trong Hoàng tộc, dám hò hét lớn lối với đời sau của Bất hủ giả.

Nhưng việc trước mắt, hắn chỉ biết thở dài mà thôi.

Bên phía Thư viện Thiên Thần, rất nhiều người hoan hô, ai cũng lộ vẻ hưng phấn, lúc nhìn về phía Thạch Hạo thì đã không còn là ánh mắt như xưa nữa.

Tôn khốn này đã lập được đại công, việc này không cách nào tưởng tượng nổi, có thể sẽ giết chết một nhân vật vô thượng trong nay mai.

Đáng tiếc, hắn chỉ mới tu ra hai luồng tiên khí, nếu như tu ra ba luồng thì đám Lục Đạo cũng chưa chắc đã có thể chiến thắng, người này quá phi thường.

"Cá cược có thể thực hiện chứ?" Thạch Hạo hỏi.

Lời này vừa ra liền khiến hiện trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về hai người, bởi vì điều kiện kia quá hà khắc!

Nhận làm gã sai vặt hay là trở thành tôi tớ?

Nếu xét về một nhân kiệt tuyệt đại đã tu ra ba luồng tiên khí thì việc này làm sao có thể tiếp nhận được.

"Làm người phải giữ chữ tín!" Thạch Hạo nói.

Lúc này, rất nhiều sinh linh của dị vực cắn răng, ước ao có thể xông tới giết chết hắn, lại muốn ép chết Mạc Đạo ư?

Vẻ mặt của Mạc Đạo trở nên cứng đờ, lần đầu tiên cảm thấy cay đắng, sẽ chối bỏ ư?

Hắn là chí tôn trẻ tuổi một đời, làm sao có thể cam tâm trở thành người hầu cho kẻ khác.

"Ta cho ngươi một cơ hội, mai sau ngươi có thể khiêu chiến ta, nếu như ngươi thắng ta sẽ trả lại tự do cho ngươi, nếu như vẫn thua vậy thì xin lỗi, cứ ngoan ngoãn theo bên cạnh ta đi."Thạch Hạo cho hắn một hi vọng.

"Mạc sư huynh, đáp ứng nhanh đi, đừng có ngây người như vậy nữa!" Có người nhắc nhở, bởi vì sợ hắn sẽ tự sát ở nơi này.

Sắc mặt của Mạc Đạo lức trắng lúc xanh, thần sắc vô cùng phức tạp, biến hoá đa đoan.

"Trước giờ ta chưa bao giờ thất tín với ai, dù cho kẻ đó là người mà ta căm ghét nhất, dù cho ngươi là kẻ thù của ta đi nữa thì lần này ta đã thua, ta chấp nhận chịu thua!" Hắn gian nan nói ra từng chữ như vậy.

Thạch Hạo mỉm cười nhìn về đám Vương Hi, Lục Đà, Yêu Nguyệt, tiếp đó quét mắt nhìn đám sinh linh của dị vực, và rồi nói với Mạc Đạo: "À, sau này nếu như có kẻ nào đã tu ra ba luồng tiên khí khiêu khích ta thì ngươi hãy giúp ta một tay."

"Mạc Đạo sư huynh, chúng ta sẽ cùng nhau chịu khổ!"

Trong đám sinh linh dị vực có vài người lao tới, có nam có nữ, và đương nhiên phần lớn là nữ.

Mọi người ngạc nhiên.

Thạch Hạo cũng ngớ người, tiếp đó là vui mừng, nói: "Còn mang cả người nhà nữa à, hoan nghênh!"

Phía đối diện, rất nhiều sinh linh của dị vực trở nên tức giận, mặt trầm như nước, sát khí ngập trời.

...