Chương 1559: Máu của Vương Bất hủ


...

Chỉ một giọt máu thế nhưng lại kéo theo cả đại thế của thiên địa, nó cuồn cuộn dâng trào khiến sa mạc vô ngần sục sôi, sóng cát đầy trời, tất cả mọi người đều run rẩy theo!

Toàn bộ trăm vạn đại quân dị vực đều quỳ rạp xuống rồi tiến hành bái!

Trong chớp mắt, rất nhiều sao trời ở vực ngoại rung lắc, toàn bộ vũ trụ vô ngần như muốn rung động, uy thế đó không tài nào tưởng tượng ra được, nó rung chuyển cả đất trời, sông dài năm tháng cũng theo đó hiện lên.

Chỉ một giọt máu thế nhưng đã tạo nên cảnh tượng khủng khiếp như vậy!

Tất cả mọi người đều biết, đó là do cường giả vô thượng của dị vực đang diễn dịch, chân thân không cách nào qua đây nên đã tung ra một giọt máu để vượt qua được Thiên uyên và lao tới bên trong chiến trường này.

Một giọt máu óng ánh tỏa ra ánh sáng năm màu cuồn cuộn lao tới, chỉ là một giọt máu nhỏ thế nhưng khí thế lại hùng vĩ, càn khôn bị ép tới mức nổ vang và gần như muốn vỡ tan.

Trên tường thành Đế quan.

Rất nhiều người sợ hãi, dù cho tòa thành khổng lồ này có thể thủ vững, khó có thể công phá nhưng mọi người cũng đều hoảng sợ, thần hôfn run rẩy không thể kiểm soát được.

"Ta biết ngay mà, Mạnh Thiên Chính đã gây ra họa lớn, ta đã bàn xong điều kiện mà hắn còn rời khỏi thành, nếu như hôm nay xảy ra đại nạn thì hắn chính là tội nhân thiên cổ!" Kim thái quân nói.

Những tu sĩ các tộc khác bao gồm đám người thuộc Kim gia, Đỗ gia sớm đã không nói lời nào, gợn sóng khủng khiếp ấy khiến bọn họ tái xanh mặt mày.

Rất nhiều người cảm thấy, Vương Bất hủ chính là người không thể nào chiến thắng được, vạn nhất bọn họ qua được đây và phá tan bức tường thành này, vậy lúc đó sẽ ra sao?

"Sẽ... không vượt giới chứ?" Có người run giọng nói, đây là đại thống lĩnh của Đỗ gia.

"Có vượt giới hay không thì vẫn là năm năm, phải xem quyết tâm của bọn họ như thế nào!" Kim thái quân chống gậy gỗ nói.

Trước Đế quan, những tu sĩ rời khỏi thành để tác chiến đều trắng xanh mặt mày, mặc dù bọn họ rất dũng mãnh không hề lo sợ gì, thế nhưng đứng dưới áp bức kia khiến thân thể bọn họ cảm thấy khó chịu.

Ầm!

Một vài món tiên khí phát sáng ngăn cách với bên ngoài, từng tia sương trắng lan tỏa xung quanh, đó là làn tiên khí đang tràn ngập để bảo vệ bọn họ.

Nhưng mà, giọt máu kia chợt phát sinh biến hóa kỳ dị, nó nhanh chóng hóa lớn tựa như đại dương bao phủ cả đất trời, tốc độ lao tới cực nhanh.

Tựa như ngày tận thế, cả nhân gian chấn động, tất cả mọi người đều hoảng sợ, khó mà chống cự được.

Phía vực ngoại, từng thiên thể run rẩy như muốn giải thể, lúc này chợt vỡ tan.

Một giọt máu nhưng lại tạo nên cảnh tượng diệt thế như vậy, sao mà không làm người sợ hãi chứ?

"Vương Bất hủ!"

Thời khắc này, sau khi trăm vạn đại quân dị vực quỳ lạy thì đều đồng loạt hét lớn, bọn họ kích động, vẻ mặt điên cuồng mang theo sự sùng kính không gì sánh nổi, tất cả đều ngước nhìn về biển máu kia.

Huyết dịch năm màu cuồn cuộn tựa như đại dương đang bao phủ và nhấn chìm nơi này.

"Chiến kỳ thiết huyết, giờ không tỉnh lại thì còn chờ tới lúc nào nữa!" Mạnh Thiên Chính đứng nơi ấy rồi vẫy tay chụp lấy cái lá cờ rách nát đó, hắn hét lớn một tiếng và ném mạnh nó tới trước.

Chiến kỳ rách nát đã trải qua sự gột rửa của vô số năm tháng, mang theo vẻ nặng về và tang thương của vạn cổ, trong tiếng rào rào, nó bay thẳng về phía trước và không ngừng phóng lớn.

Tới cuối cùng, nó bắt đầu run bần bật, mặt lá cờ vốn mờ tối chợt phát ra sát khí cái thế ngập trời, sôi trào cuồn cuộn.

Đại kỳ ngang trời tựa như ngân hà lan rộng, ánh sáng chói mắt lan tỏa, bên trên có vết máu, tuy rằng đã qua một kỷ nguyên thế nhưng vẫn chưa hề khô cứng.

Bởi vì, đó là máu của Tiên vương, lúc này nó như muốn nhỏ xuống dưới, không ngừng chảy ra từ bề mặt lá cờ!

Nó mang theo một luồng khí tức không tài nào tưởng tượng nổi, vút ngang cổ kim, đè ép nhật nguyệt, phóng thích sức mạnh không gì sánh nổi.

Đây là chí bảo, là pháp khí vô thượng, vả lại từng là một tấm vải liệm để quấn lấy Tiên vương năm xưa, từng mang thi thể của hai vị Tiên vương từ trên chiến trường trở về, tinh hoa huyết dịch đều thấm đẫm trên mặt cờ.

Vào lúc này, huyết dịch của Vương Bất hủ dị vực xuất hiện đã chọc giận chiến kỳ, khiến cho máu Tiên vương đang ngủ đông ở bên trong bạo nổ!

Bởi vì, nó cảm nhận được tinh lực của cừu địch năm xưa, ẩn chứa đại hận cả vạn cổ, chúng là kẻ thù không đội trời chung với nhau, không chết không thôi, xưa nay không thể nào đối mặt trong hòa bình được.

Một giọt máu của Vương Bất hủ tuy rất đáng sợ, đã hóa thành đại dương, thế nhưng Chiến kỳ thiết huyết vừa phục sinh này lại càng khủng khiếp hơn, tiên uy cái thế!

Muốn chiến kỳ này hoàn toàn thức tỉnh thì cần phải có vô số thần lực rót vào, phải trả một cái giá cực kỳ to lớn, vả lại cũng chưa chắc đã có thể thành công được, chỉ có thể phát huy được một phần uy lực mà thôi.

Nhưng lúc này thì lại khác, nó tự mình thức tỉnh hoàn toàn, máu Tiên vương đã ngủ đông kia chợt sôi trào cuồn cuộn, rất muốn có thể đốt cháy luôn cả chín tầng trời.

Đó là tiên huyết khi xưa, ẩn chứa chiến ý bất diệt do Tiên vương đã lưu lại sau khi chết trận, lúc này, chiến khí cuộn trào khắp đất trời, nhanh chóng xung kích tới.

Bề mặt lá cờ cũng không biết trải rộng bao nhiêu vạn dặm, nó bao trùm cả vòm trời, ầm, đầu tiên nó đánh thẳng về phía biển máu năm màu kia, cứ thế đánh nổ tung.

Một giọt máu của Bất Hủ kia liền hiện nguyên hình, nó hóa thành một giọt máu óng ánh tựa như mặt trời giữa trưa.

Ầm!

Mặt cờ phần phật bay lượn quét nhanh tới, giọt máu ấy bị bao phủ và bị mặt cờ hấp thu vào trong, thi thoảng có thể nghe được có tiên âm chấn động ở bên trong, đó chính là cơn giận dữ của Vương, là tiếng gào thét của anh linh khi xưa.

Một lát sau thì thiên địa trở nên yên tĩnh, dị tượng đáng sợ kia đều biến mất toàn bộ.

Chỉ có một lá cờ màu đỏ sậm phất phới giữa không trung, nó mang theo khí tức cổ xưa, máu tươi ẩn hết vào trong.

Không một ai không ngơ ngác, bề mặt chiến kỳ đáng sợ hơn cả tưởng tượng của bọn họ, một giọt chân huyết được Vương Bất hủ bắn ra thế nhưng đã bị nó luyện hóa hấp thu như vậy.

Trăm vạn đại quân dị vực vừa rồi còn kích động la lớn thế nhưng khi thấy cảnh này thì im bặt đi, tất cả như hóa đá, như biến thành tượng đất.

Giọt máu kia cứ thế bị hút lấy?!

Chiến kỳ thiết huyết nhanh chóng thức tỉnh, thế nhưng sau khi nó hấp thụ giải quyết đi giọt máu kia thì lại mờ tối trở lại.

"Giết!"

Mạnh Thiên Chính hét lớn một tiếng, tự mình khống chế chiến kỳ vung mạnh về phía đại quân dị vực, mặt cờ hóa thành một mảnh sông núi, nơi ấy có vô số bóng hình cao lớn rít gào, sự tuyệt vọng cùng ánh mắt đầy bất khuất khi nhìn thấy tận thế ở năm xưa đều đồng loạt hiện ra, cuối cùng nó hóa thành ngọn lửa chiến tranh đầy hừng hực, chiến ý vang dội nhằm thẳng về phía địch thủ.

Lúc này, cảnh tượng ngày xưa đã được tái hiện, những anh linh đã từng chết trận tựa như muốn lao ra khỏi mặt cờ để cùng nhau giết địch.

Trong hư không đâu đâu cũng có bóng người, đâu đâu cũng có anh linh, tất cả cùng nhau rít gào chấn động cả càn khôn.

"Giết!"

Vô số người rống lớn, đó là sự không cam lòng của Tiên cổ, đó là cuộc chống lại tận thế, lúc này tựa như hiện ra, đại kỳ phất phới đánh giết về trước.

"Đi!"

Một vài Chí Tôn của dị vực chấn kinh khống chế những món tiên khí như túi Càn Khôn, Tử Kim chùy... chống trả lại, đặc biệt là túi Càn Khôn đã thu lấy lượng lớn đại quân và nhanh chóng rút lui.

Chiến dịch này bọn họ đã thất bại thảm hại, Xích Phổ bị bắt khó biết sống chết, bọn họ không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do giọt máu của vị Vương Bất hủ kia đã bị hút lấy, thành ra đã khiến bọn họ sợ hãi, trong lòng sinh ra sự e dè.

Ầm!

Tuy rằng có một vài món tiên khí bảo vệ thế nhưng trong lúc đại kỳ chấn động, bề mặt lá cờ đã bao trùm lấy mấy vạn con người rồi cuốn trọn lấy toàn bộ.

Tiếp đó, nó kéo vô số những người này lên không trung rồi khẽ chấn động, bụp, toàn bộ sinh linh đều hóa thành tro bụi, đây chính là chỗ kinh khủng của món chí bảo này.

Nếu như phát huy ra toàn bộ uy lực thì không thể nào tưởng tượng ra được!

Đại quân dị vực nhanh chóng lùi lại, được vài món tiên khí bao bọc nhằm về phía cuối sa mạc.

Vào lúc này, túi Càn Khôn không chỉ thu rất nhiều người vào trong mà quan trọng nhất chính là, một vài món binh khí khác phát sáng và hình thành nên một màn ánh sáng cao vút lên tận trời xanh, bao phủ bảo vệ tất cả mọi người rồi trốn thật nhanh.

"Giết!"

Sau khi thấy Mạnh Thiên Chính ra tay thì những vị thống lĩnh đã rời khỏi thành kia cũng gầm lớn, nhiệt huyết trào dâng, liều mạng khống chế thần lực trợ giúp món tiên khí ấy.

Còn mấy vị Vô Địch giả như Thanh Mộc lão nhân cũng không cần phải nói làm gì, bọn họ cùng nhau khống chế Thập Giới đồ, Cửu Hoàng lô truy sát theo sau.

"Giết!"

Lúc này, ngay cả trong Đế quan cũng có rất nhiều người kìm nén không được hét lớn, thậm chí một vài người đi theo Vương gia, Đỗ gia, Tỳ Hưu cũng căng trào máu huyết.

Bởi vì, cảnh tượng này có thể gặp thường xuyên ư? Sinh linh của Đế quan lại đang đuổi giết đại quân dị vực, việc này làm người người kích động và vui sướng, chưa bao giờ diễn ra.

Có thể nói, trận chiến này là trận chiến thoải mái nhất từ trước tới nay, dù cho rất nhiều đại tộc trong thành cũng đứng ngồi không yên, một số cao thủ dồn dập gầm hét lao ra Đế quan, hi vọng có thể cùng chung giết địch.

Sa mạc vô ngần thế nhưng tiên khí cũng chẳng phải là loại thường, tốc độ cực nhanh xuyên thẳng qua khu vực Thiên uyên, tiến thẳng nơi cuối của đường chân trời.

Ầm!

Tiên khí đánh về phía nào thì lại có một ít tu sĩ dị vực nổ tung và hóa thành mưa máu.

Tuy rằng có túi Càn khôn, Thập Giới đồ bảo vệ, khó có thể giết sạch bọn họ thế nhưng cũng vẫn có một bộ phận trong đó bị giết chết.

Rầm!

Đột nhiên, đại trưởng lão dừng lại chứ không tiến thêm nữa, tay cầm đại kỳ ra hiệu cho những người khác dừng bước.

Bởi vì, từ đây có thể thấy được ở phía bên ngoài Thiên yên có từng bóng người rất khủng khiếp, dường như là những ngọn ma sơn trường tồn từ tuyên tổ đang sừng sững trong làn sương mù bất hủ.

Rất mơ hồ, khó thấy rõ, thế nhưng lại cực kỳ ngột ngạt.

Đó là sinh linh đã vượt qua sức mạnh đỉnh cao của Nhân đạo!

Bọn họ đứng yên nhìn về Thiên uyên tựa như đang suy nghĩ cách phá giải.

Tu sĩ các tộc đuổi giết tới đây thì đều dừng lại, tiếng la giết cũng im bặt, bọn họ thu hồi lại tâm tư đang kích động và yên lặng đứng nhìn.

"Đi!"

Thân thể của Mạnh Thiên Chính hơi lảo đảo một chút rồi ho ra một bụm máu, hắn chỉ nói ra một chữ như vậy.

"Đại trưởng lão!"

"Mạnh tiền bối!"

Rất nhiều người sợ hãi hét toáng lên, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, dù sao trước đây không lâu, một mình Mạnh Thiên Chính đã chém giết mấy vị Chí Tôn, không thể không trả cái giá thật lớn được.

"Ta không sao cả!" Sắc mặt của Mạnh Thiên Chính tái xanh, cuối cùng liếc nhìn về phía cuối đại địa, có tiếc nuối, có không cam, nói: "Khi nào thì có thể giết sang?!"

Cuối cùng, tu sĩ các tộc của Đế quan bao quanh lấy đại trưởng lão rồi rút lui về sau.

Ai cũng không nghĩ tới sẽ đại thắng như thế!

Lúc tới gần Đế quan thì bọn họ không nhịn được lần nữa gầm lớn, biểu đạt tâm trạng đầy kích động của mình, chấn động cả thiên địa, vả lại trong thành cũng có người hoan hô theo.

Thế nhưng, rất nhiều người yên lặng, bọn họ biết, chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây!

Đặc biệt là đội ngũ thuộc Kim gia là e ngại nhất, còn đám người thuộc Đỗ gia, Tỳ Hưu cũng rất bất an, Mạnh Thiên Chính sống sót trở về, tới lúc ấy sẽ đi thành toán mọi chuyện?

Rất nhiều cường giả đang suy đoán, Mạnh Thiên Chính không hề ưa gì Kim thái quân, lần trở lại này hơn nửa sẽ phát sinh xung đột cực kỳ lớn!

Lúc này, Kim thái quân nắm chặt gậy gỗ, đốt ngón tay trắng bệch do bấu quá chặt, cho thấy nội tâm của bà cũng chẳng hề yên tĩnh chút nào.

Bởi vì bà ta biết, sau khi Mạnh Thiên Chính trở lại thì rất có thể sẽ nhằm về phía bà ta!

...