...
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
*: Ngọn lửa hiếm.
Một ngọn lửa màu xanh thẳm chỉ to bằng nắm đấm thế nhưng cách rất xa mà vẫn khiến Thạch Hạo cảm thấy thần hồn của mình như muốn bị đốt cháy, đây là một loại bảo hỏa thần bí.
Xung quanh nó có từng tia sương mù tản ra, vô cùng thần bí, đồng thời còn có một loại gợn sóng khiến người ta run sợ, giống như sóng gợn đại Đạo đang khuếch tán.
Đây còn là hỏa diễm sao?
Thạch Hạo kinh ngạc, cẩn thận nhìn chằm chằm, sao lại có thể có khí tức đại Đạo? Khiến người ta ngạc nhiên.
"Đạo huynh, qua giúp tí, hầm ra được canh xương rồng ta mời ngươi một nồi!" Thạch Hạo nói, thế nhưng trong lòng lại đang căng thẳng bởi vì hắn cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Hắn cảm thấy bảo hỏa này không dễ thu phục, phải nghĩ biện pháp khác.
Đúng ra hắn chuẩn bị rút lui, cánh Côn Bằng sau lưng ẩn hiện, hắn nếu như vỗ cánh tốc độ sẽ cực nhanh, không tin bảo hỏa này có thể đuổi kịp hắn.
Xoạt!
Ánh sáng xanh tràn ngập giống như bầu trời được rửa sạch, không hề có một chút tạp chất nào, mà lúc nó bốc cháy lên thì màu xanh càng thăm thẳm, càng giống màu trời.
Thạch Hạo khiếp sợ, dựa vào cảm giác hắn biết bảo hỏa này vô cùng không đơn giản, thế nhưng tựa hồ không thích hắn, muốn "Đánh" hắn.
Quả nhiên, vèo, từ phía trước bay tới một tia lửa màu xanh, thiêu đốt hư không đến vặn vẹo đồng thời còn phát ra gợn sóng đạo tắc*.
* đạo tắc: quy tắc đại Đạo.
Thạch Hạo thất kinh, thân thể lướt ngang, chỉ là một tia lửa thôi mà nung chảy một tảng đá nặng mười mấy vạn cân bên cạnh, càng là thiêu đốt mặt đất thành hồ dung nham.
Hắn hít một hơi lạnh, uy thế của gợn sóng đạo tắc kia quá đáng sợ, tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết thần linh.
"Thu phục không được rồi!" Thạch Hạo hiểu rõ hiện thực này, bảo hỏa kia tựa như có ý chí, có địch ý đối với hắn.
"Đạo huynh, chuyện gì cũng từ từ, ngươi muốn ăn xương, ta tặng ngươi được không?" Thạch Hạo cười gượng.
"Ầm!"
Đột nhiên ngọn lửa kia càng xanh thêm, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn lập tức bao phủ toàn bộ khu phế tích, phảng phất bầu trời rụng xuống, màu xanh lam như được gột rửa!
Thạch Hạo vỗ cánh, đồng thời tia điện quấn quanh người, dưới chân cũng có phù văn xuất hiện, hợp nhất ba loại bảo thuật Côn Bằng, lôi điện, súc địa thành thốn hình thành cực tốc chuẩn bị bay vút lên trời.
Nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy chuyện dị thường nên dừng lại, bởi vì "Thanh Thiên" kia lại rút lui không vọt tới công kích hắn.
Cùng lúc đó hắn cảm thấy cách đó không xa có một ánh lửa ấm áp, trong sáng và óng ánh xuất hiện bên cạnh quan tài đồng dọa lui ngọn lửa màu xanh.
Ngọn lửa này đồng dạng cũng chỉ to bằng nắm tay, ký hiệu dày đặc, nếu nhìn kỹ thì lại cảm thấy không phải là lửa thật sự mà là lửa do phù văn tạo thành.
Nó càng lạ lùng hơn!
Tại sao lại xuất hiện một ngọn lửa? Thạch Hạo đờ ra, hơn nữa
lại biến thái như vậy, tuyệt đối không phải là ngọn lửa bình thường.
"Là ngọn lửa Hỗn Độn sao?"
Nơi này khí hỗn độn tràn ngập, bắt nguồn từ quan tài cổ, hắn không cách nào biết rõ bản thân ngọn lửa có hay không cũng tự mang theo khí hỗn độn.
Ầm!
Đột nhiên, ngọn lửa màu xanh chuyển động bùng phát ra ánh sáng vô tận, hình thành sức mạnh mang tính áp chế hóa thành bầu trời xanh thẳm hướng bên này rơi xuống.
Mà trước quan tài đồng một chùm ánh sáng dìu dịu lan ra, sau đó ánh lửa dày đặc ký hiệu kia xuất hiện, không giống lửa mà tựa như đạo văn dễ dàng tạo ra "Bích Thiên" bảo vệ nơi này.
Con ngươi Thạch Hạo nhanh chóng co rút lại, ngọn lửa này thật mạnh!
Ánh lửa màu xanh biến mất không một tiếng động, nó chấn kinh và càng bị đánh đuổi xuống dưới nền đất, điều này khiến Thạch Hạo giật mình!
Mà đốm lửa óng ánh bên quan tài đồng kia cũng lóe lên phù quang rồi mờ đi và nhanh chóng không thấy bóng dáng.
"Đi hết cả rồi sao?" Thạch Hạo xoa tay, bỗng nhiên phát hiện cả hai bảo hỏa này rất đáng sợ không phải dễ dàng hấp thu như vậy.
"Ta không biết tập tính của chúng nó, phải tra ghi chép trong cốt văn mới hiểu được nhiều hơn!" Hắn cảm thấy cần phải chuẩn bị cẩn thận nếu không thì không có cách nào.
Nơi này yên tĩnh trở lại, Thạch Hạo tiếp tục cân nhắc về canh xương rồng, kết quả đốt nửa ngày trời mà khúc xương kia đều trắng loáng, không có bất kỳ thay đổi nào, mà nước trong đỉnh đều bị bốc hơi sạch.
"Lẽ nào là... Chân Long?" Thạch Hạo ôm một khúc xương, dùng răng cắn thử, kết quả hàm răng như ngà voi của hắn đau muốn chết, khóc không ra nước mắt, căn bản là cắn không nổi.
"Thật giống có tủy rồng mà sao ta lại không thể lấy ra?" Hắn ôm khúc xương, nhìn phải nhìn trái, bộ dạng như kiến bò trên chảo.
Sau đó hắn giống như tên trộm quyết định phải mang vật này giấu đi, để ở nơi này quá không an toàn bởi vì có hai nhóm giặc cỏ đã biết địa điểm này.
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là tất cả bảo cụ đều vô dụng, khó có thể thu được quan tài đồng cũng không thể nào mang đi được chín bộ khung xương khổng lồ. Bất kể là túi càn không hay là đỉnh cũng không có hiệu lực.
"Lên cho ta!" Thạch Hạo rống to, nâng cả quan tài đồng lên, mặc dù không cách nào mở được nắp thế nhưng với thần lực của mình hắn vẫn có thể cố gắng nhấc lên.
Thạch Hạo giật mình, quan tài này còn nặng hơn cả núi lớn khiến hắn cảm thấy vất vả vô cùng!
"Không được rồi, vật này quá lớn, mang ra ngoài như vậy nhất định sẽ bị người nhìn thấy." Thạch Hạo phát sầu.
Hắn chắp hai tay sau lưng loanh quanh trong phế tích âm thầm tìm biện pháp. Lúc ngọn lửa màu xanh bao phủ thì vẫn chưa hủy đi phế tích, toàn bộ tàn tích vẫn ở nơi này.
Hắn muốn tìm một tế đàn để từ đó mang quan tài cổ thoát đi.
Nhưng tìm khắp cả thành trì yên tĩnh này thì cũng chỉ tìm được một tế đàn cổ xưa nhưng đã bị hủy từ lâu, chỉ còn lại đá tảng.
"Ồ?"
Đang lúc tìm kiếm trong thành trì thì Thạch Hạo kinh ngạc vì phát hiện được một chút tàn khí, là thần liệu có giá trị rất cao, trong lòng hơi động nên bắt đầu vơ vét.
"Kho thuốc!"
Khiến hắn kinh ngạc là sau khi phát hiện được một nơi chứa thuốc, lại tìm thấy mấy bình ngọc không chút tổn hại, sau khi mở ra có từng luồng ánh sáng.
Rất rõ ràng, bình ngọc đã từng được khắc lên phù văn đáng sợ, chỉ là hiện nay gần như mất hẳn chỉ bảo tồn được cái bình.
"Thật đáng tiếc, thời gian dài dằng dặc khiến thần đan cũng mất công hiệu chỉ còn lưu lại mùi thuốc mỏng manh."
Hắn rất tiếc nuối, bởi vì cảm giác được đây ít nhất cũng là thánh dược, thậm chí còn có cả thần dược.
Đồng thời hắn cũng tìm được kho binh khí nhưng tất cả cũng đều bị hủy diệt, phù văn phai mờ, binh khí bẽ gãy căn bản không chịu nổi sự ăn mòn của thời gian.
Thạch Hạo tìm tòi toàn bộ cổ thành, lòng đầy nghi hoặc, cảm giác nơi này tồn tại vô cùng cổ xưa, sợ còn xa xưa hơn cả tưởng tượng của hắn.
"Đây là... một Thế giới hộp quý sao?" Thạch Hạo bỗng mừng rỡ, hắn phát hiện được một pháp khí rất giống một hộp quý bằng đồng ẩn chứa một thế giới nhỏ.
Có điều trên hộp có vô số vết rách tuy tràn ra tia sáng nhàn nhạt như mặt trời nhưng khi Thạch Hạo nhẹ nhàng quăng ra thì nó phát ra tiếng răng rắc rồi lập tức vỡ nát.
Ầm, dù gì cũng là một thế giới nhỏ nên khi tan vỡ cũng tạo ra một vụ nổ lớn vô cùng đáng sợ và kinh người.
Nếu tốc độ Thạch Hạo không nhanh có thể đã gặp phải nguy hiểm.
Hắn vô cùng tiếc nuối, hộp quý này cũng không chịu được thử thách của thời gian, khi nổ tung thì đồ vật bên trong chắc chắn cũng đã bị hủy diệt.
"Đây là vật gì?" Bỗng nhiên hắn kinh ngạc, nơi bị nổ bỗng bay ra một khối đá đen thùi lùi lớn như đầu trẻ con đáng về hướng hắn.
Đồ vật bên trong hộp quý lại có một khối chưa bị hủy, hoàn hảo không chút tổn hại, chuyện này quá kinh người, ngay cả hư không nổ tung cũng không ảnh hưởng đến nó.
Đùng!
Ngay khi bắt được thì Thạch Hạo nhịn không được rên khẽ một tiếng, bởi vì tảng đá trông không lớn này lại nặng khủng khiếp, tới mười vạn cân, hơn nữa do bị nổ tung mà bay tới nên tựa như một ngọn núi đập trên người hắn.
Nếu là một Tôn giả khác tuyệt đối phải đứt gân gãy xương rồi.
"Thế giới hộp quý nổ tung mà cũng không hủy hoại được nó, lẽ nào đây là tiên liệu tuyệt thế sao?" Trong lòng Thạch Hạo không thể bình tĩnh.
Một khối nhỏ như thế mà lại nặng mười vạn cân, quá đáng sợ!
Hắn cảm thấy vật này chắc chắn rất nghịch thiên, nếu không sao có thể được lưu giữ trong thế giới hộp quý, hắn cẩn thận cất đi.
Khi nơi vụ nổ yên tĩnh trở lại thì Thạch Hạo nhìn thấy nơi đó có ánh sáng óng ánh, đầy mảnh vỡ, lúc này kêu to: "Trời ơi, bảo bối của ta, thánh phù của ta!"
Hắn gào lớn, chuyện này quả thực quá đáng tiếc, khắp mặt đất đều là thần phù nhưng toàn bộ đều bị nứt ra, chỉ nhìn chất liệu cũng biết tuyệt đối kinh người.
Thế giới hộp quý có thể chứa đựng tất cả, là một bảo tàng chân chính!
Nhưng mà một khi bị vỡ kết quả tạo thành cũng vô cùng đáng sợ, đồ vật bên trong đều bị hủy hoại.
Thạch Hạo đếm sơ qua có tới hơn nghìn tấm thần phù, đây là kho tàng lớn đến cỡ nào chứ? Tất cả đều được khắc từ thiên tài địa bảo cả.
"Ông trời ơi, ông cho sét đánh chết ta đi!" Thạch Hạo tiếc nuối không thôi.
Cuối cùng hắn bất ngờ nhìn thấy nơi xa có một tấm phù đang phát ra một màn sáng, vẫn chưa có chính thức bị hủy và bên trong màn sáng đó còn có mấy tấm phù còn nguyên vẹn không chút tổn hại.
"Thần phù bảo vệ?" Thạch Hạo khiếp sợ, lại có thể nhìn thấy bảo phù trong truyền thuyết này, ngay cả khi Thế giới hộp quý nổ tung mà nó cũng không bị hủy hoại đủ thấy cấp bậc cao cỡ nào.
"Có vết nứt, không biết lần sau có thể sử dụng hay không." Thạch Hạo khẽ nói, chờ thần phù này thu lại ánh sáng thì nhặt lên.
Hiển nhiên, những tấm thần phù trên mặt đất kia đã được tấm thần phù Bảo vệ này bảo vệ nên mới có thể bảo tồn lại như thế này.
"Phá giới phù?" Thạch Hạo kinh ngạc, ở đây lại có hai tấm phá giới phù tương tự như tấm mà Diệp Khuynh Tiên đưa cho hắn, thậm chí khí tức cùng có chút gần giống.
Hiển nhiên nó có thể xuyên qua bức tường thế giới, ngang dọc vô tận xa xôi, đây là báu vật vậy mà cùng lúc lại xuất hiện hai tấm.
Còn có hai tấm, trong đó một tấm hắn nghiên cứu cả nửa ngày mà cũng không biết tác dụng đành cất đi, một tấm khác thì hiểu được sơ lược là một tấm Phá không phù.
Tác dụng của nó rất rõ ràng, có thể xé ra hư không đi đến một khoảng cách nhất định, là bản đơn giản của phá giới phù.
"Thử xem uy lực như thế nào." Thạch Hạo tìm khắp tòa thành chết chóc cũng không có thu hoạch khác nên muốn thử nghiệm hiệu quả của phá không phù, hắn đi tới phía trước quan tài đồng.
"Xoạt!"
Cuối cùng hắn khống chế phương vị mang theo quan tài đồng cùng chín bộ khung xương biến mất khỏi nơi này, đi đến nơi sâu trong lòng đất mấy trăm ngàn dặm.
Lòng đất là một không gian khép kín, tối thui.
"Để quan tài đồng ở chỗ này chắc không có vấn đề chứ?"
Đột nhiên hắn kinh hãi, nơi này bỗng sáng lên, quầng sáng kia óng ánh trong suốt, hỏa diễm hoàn toàn là do ký hiệu thần bí tạo thành lại xuất hiện.
Nó cũng theo tới rồi sao, Thạch Hạo kinh ngạc sau đó thì vui mừng, đồng thời lại có chút hoài nghi, lẽ nào hỏa diễm này là ở trong quan tài?
Trong vòng nửa tháng sau đó, Thạch Hạo dùng tất cả thủ đoạn muốn thu phục ngọn lửa này nhưng đều bị nó ngó lơ, lúc tức giận còn biến mất mấy ngày sau mới lại xuất hiện.
Cuối cùng hắn đành phải phiền muộn mà rời đi, quyết định tìm hiểu cốt thư, sau khi hiểu rõ mới trở lại lần nữa.
Quan tài đồng, xương rồng, bảo hỏa đều dịch chuyển đi nơi khác, hắn tin chắc người ngoài không thể tìm được.
Hắn một đường trở về, cũng tới địa bàn của hai nhóm giặc cỏ kia và âm thầm tìm hiểu thì bất ngờ biết được hai nhóm này đã đến vực sâu trước hắn nhưng lại không phát hiện được phế tích trong lòng đất.
Ngược lại, có một lần bọn họ đã chọc tức ngọn lửa màu xanh kia, bị nó hủy diệt đi một nửa nhân mã, những người còn lại hoảng sợ bỏ chạy.
"Tin mừng mà, có Phá giới phù ta có thể dạo một vòng quanh Học viên Thiên tiên." Thạch Hạo lẩm bẩm, không lo lắng khi thân phận bị tiết lộ mà không thể chạy trốn.
Đồng thời hắn còn muốn lấy được một ít chất lỏng của Thần liên độ kiếp để thuận lợi ăn vào Kim Bồ quả, từ đó năng lực miễn dịch với phù văn có thể tiếp tục tiến hóa cùng cảnh giới của bản thân.
"Thứ thân Nguyệt Thiền cũng ở đó, làm thế nào để gặp nàng đây?" Thạch Hạo suy nghĩ.
Cùng lúc hắn cũng nghĩ tới một chuyện khác, năm đó cùng Phượng Vũ chiến đầu trên đàn Đồng Tước, đối phương vẫn gọi hắn là đại hung và muốn thu làm thú cưỡi, kết quả nàng không kịp triển khai bảo thuật đã bị Thạch Hạo đánh bại.
Lúc đó Thạch Hạo từng chế giễu, sẽ có một ngày đi Học viện Thiên tiên, Phượng Vũ cần trả tiền cá cược làm thú cưỡi của hắn.
Hắn thật không nghĩ tới sẽ có một ngày lại đi tới biên giới Hỏa châu, cách nơi đó rất gần.
Mấy ngày sau Thạch Hạo trở lại Phù Phong thành, sau đó hỏi đường thì phát hiện tiếp giáp với Học viện Thiên tiên, bởi vì nơi này là giao giới giữa Hỏa châu, Thiên tiên châu và Côn châu.
Học viện Thiên tiên ở gần khu vực này.
Hắn không thông qua truyền tống trận mà bay thẳng qua, chỉ cần một ngày thôi là đã chạy tới Thánh địa tu đạo náo nhiệt mà thần thánh này.
...