Chương 315: Song tiên


...

"Mập mạp kia muốn gây khó dễ cho ta?" Thạch Hạo ngồi bên cạnh bàn ngọc tùy ý hỏi, rồi rót tiếp cho mình một ly rượu, vừa thưởng thức rượu vừa cảm thụ vẻ phồn hoa của Hoàng Đô.
"Chính xác, ngươi phải cẩn thận đấy." Khóe miệng của Thiên Hồ tiên tử nhếch lên, cặp mắt híp lại, nụi cười rất ngọt mà cũng giất gian xảo.
"Không có chuyện gì thì tên mập kia tới tìm ta làm gì, ta cũng chẳng chọc giận gì nàng, nếu dám tới gây phiền phức thì cứ trực tiếp trấn áp, giải quyết ngay tại chổ." Lời nói của Thạch Hạo vô cùng ngang ngược.
Bởi vì nó biết, lời nói của Ma Nữ không thể nào tin được, nó vừa trải qua một trận đại chiến trạng thái rất là ung dung, bởi vậy nên mới dùng giọng điệu trêu chọc và hài hài như thế.
Ma Nữ cười hì hì, nói: "Thế làm cách nào để giải quyết ngay tại chổ?"
"Không phải ngươi nói là bán nàng cho ta sao, ta vẫn một mực chờ đợi, nếu quả thật dám tới tìm ta gây phiền phức thì cứ thẳng tay bắt nàng về thôn làm vợ là được." Thạch Hạo phất phất tay bày ra bộ dáng thô lỗ, trên thực tế nó không phải là một đại hán vẫn chỉ là một thiếu niên, rất thanh tú, sở dĩ làm như thế là học theo phong cách của Ma Nữ mà thôi.

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Thiên Hồ tiên tử cười ngả cười nghiên, không chút nào để ý tới hình tượng bản thân, bên dưới cổ áo lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết, đôi tay thì như là ngó sen lấp lánh ánh sáng, nụ cười rạng ngời, cặp mắt linh động.
"Nếu như nàng đến thật, ngươi dám ra tay ư?"
"Có gì mà không dám, không phải ngươi nói là tìm cho ta một nhà khá giả à, ai có thể tốt hơn ta nữa chứ? Việc đáng làm thì phải làm, phải cưới nàng." Thạch Hạo dùng ngữ khí vô cùng tự tin.
"Đây là do ngươi nói đấy, giải quyết Nguyệt Thiền tiên tử ngay tại chổ."Ma Nữ cười tươi như hoa, cặp mắt như đang phát sáng.
"Giải quyết tên mập ngay tại chổ luôn." Thạch Hạo gật đầu hùa theo.
"Ha ha..." Tiếng cười của Thiên Hồ tiên tử khiến cho Thạch Hạo cảm giác có chút không ổn, tự nhiên lại cảm thấy sợ hãi, cảm thấy có điều không đúng rồi đột nhiên quay đầu lại, bất chợt nhìn thấy một bóng người vô cùng thướt tha uyển chuyển đứng ngay tại cửa.
"Mập mạp... đây là sao, Nguyệt Thiền tiên tử đến khi nào thế?" Thạch Hạo vò vò đầu, quả thật chẳng biết nói gì, lộ ra vẻ mặt đần đần.
"Đến cũng lâu rồi." Trên mặt Nguyệt Thiền tiên tử không chút cảm xúc, khi nàng tới khiến người khác phải nín thở, áo trắng toàn thân, không hề dính chút khói lửa nhân giang gì cả, cứ như là Quảng Hàn tiên tử* giáng trần.
(*): Hằng Nga còn được gọi là Quảng Hàn.
Thạch Hạo lúng túng, rõ ràng là bị Ma Nữ gài kèo.
"Ngươi đến sao lại lặng yên không có chút tiếng động nào vậy?" Rất nhanh nó chú ý tới vấn đề này sau đó sống lưng chợt lạnh, vị tiên tử này quả nhiên kinh khủng, tránh né được linh giác của nó, thật là kinh người.
Nguyệt Thiền tiên tử vô cùng bình tĩnh, cứ như là không nghe thấy lời nói của nó, hoặc là không để ý tới những lời nói bất kính khi nãy của nó, tự mình bước vào phòng thế nhưng cũng không có ngồi xuống.
"Trên người nàng có một kiện bảo vật bí ẩn, khó mà đề phòng được, có thể làm khí thế bản thân biến mất, thích hợp nhất là để đánh giết những nhân vật thiên kiêu." Ma Nữ cười tủm tỉm.
Thạch Hạo không nói gì, nếu như Nguyệt Thiền tiên tử đã không để ý những chuyện khi nãy thì nó cũng chẳng điên moi lại, coi như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, Ma Nữ lại không nghĩ như vậy, không có chuyện thì nàng cũng tìm ra chuyện để nói, huống chi tình hình hiện tại lại như vậy.
"Thiếu niên như Thần, tình nhân tiên tử của ngươi đã tới, mau mau bắt về thôn làm vộ đi chớ, ta rất chờ mong đứa cháu của mình sẽ cất tiếng khóc chào đời." Tiếng cười của Thiên Hồ tiên tử vô cùng trong trẻo, vô cùng cảm động.
Thạch Hạo coi như không nghe thấy, nhìn sự phồn hoa và nhộn nhịp trên đường phố, nói: "Hoàng Đô thật đẹp, đâu đâu cũng có người."
"Ngươi đúng là chuyên gia về việc đánh trống lãng, trên đường không phải là người chả nhẽ là cây cỏ hả?" Ma Nữ trừng mắt, tiếp tục đề tài vừa nãy không có ý định từ bỏ, nói: "Nguyệt Thiền tỷ tỷ đã tới rồi, lời nói vừa nãy của ngươi rất hùng hồn mà? Không ngờ giờ còn lạnh nhạt hơn cả nàng nữa."
Thạch Hạo phát hiện không thể nào đối đáp với nàng được nữa, nếu không thì tình hình chắc sẽ trở nên loạn nên chủ động mở miệng, nói: "Nguyệt Thiền tiên tử, tìm ta có việc sao?"
"Có một số việc." Nguyệt Thiền tiên tử đáp.
Thạch Hạo trong lòng giật mình, chẳng lẽ đối phương muốn gây hấn với nó sao, theo lý thì hẳn sẽ không nhưng bây giờ tình hình trong Hoàng Đô rất là phức tạp, bất cứ là người nào cũng muốn im lặng chờ đợi, đối phương không nên là người đầu tiên hành động chứ.
Nguyệt Thiền tiên tử nở nụ cười tươi, lập tức khiến cho người khác cảm thấy như gió xuân tràn về, hôm nay nàng cũng không dùng tấm lụa mỏng để che lại khuôn mặt của mình, vẻ đẹp rạng ngời thoát tục tìm không chút tì vết nào, mái tóc đen tuyền, cặp mắt sáng liếc nhìn.
"Tiên tử, đừng cười như vậy tới ta chớ, nếu không Ma Nữ lại khiêu khích ta dẫn ngươi về thôn nữa đó." Thạch Hạo lên tiếng.
"Rõ ràng là chính ngươi muốn dẫn nàng về, kéo ta vô làm gì."
Nguyệt Thiền tiên tử cũng không bắt chuyện, ngược lại hỏi: "Ngươi chính là đệ tử của Bổ Thiên các?"
Thạch Hạo vô cùng ngạc nhiên, không biết tại sao nàng lại hỏi vấn đề này, lập tức gật đầu cũng không có ý giấu giếm gì cả, bởi vì rất nhiều người đều biết này rồi.
"Nói như thế, chúng ta vốn là nhất mạch kế thừa, ta với ngươi cần phải gần gũi nhiều hơn nữa, không nên để Ma Nữ đầu độc." Nguyệt Thiền tiên tử lên tiếng.
"Đấy, nghe thấy chưa, Nguyệt Thiền tỷ tỷ nói là ngươi cùng với nàng cần phải gần gũi hơn nữa, cái tên đầu gỗ như ngươi đầu óc thật là chậm tiêu, mau mau biểu thị đi chứ." Ma Nữ hùa theo.
"Cái gì, muốn theo ta về thôn hả, thế thì không thành vấn đề, tộc trưởng gia gia còn có Lâm Hổ thúc vẫn còn đang dành mấy phòng tân hôn để lúc ta trở về cưới vợ đấy, họ nói ở tuổi ta là có thể thành gia lập thất rồi." Thạch Hạo lên tiếng.
"Ha ha ha..." Ma Nữ cười to, nàng biết tên quỷ này khẳng định đã cảm thấy cái gì đó rồi nên mới cố ý trêu chọc, chuyển sang chuyện khác ngay.
Nguyệt Thiền tiên tử rất bình tĩnh, không giống như những cô gái khác đỏ mặt hay tức giận mà ngược lại vô cùng bình tĩnh, nói: "Nếu như ngươi thích thì hai ta cùng bắt lấy Ma Nữ rồi gả nàng cho ngươi."
"Chuyện này cũng được à?" Miệng của Thạch Hạo há to thành chữ "O", không nghĩ tới một tiên tử thánh khiết, siêu trần thoát tục mà lại nói ra những lời như thế.
Ma Nữ nói: "Thấy chưa hả, tiên tử thánh khiết đến mấy thì cũng xấu bụng hơn ai đó thôi, vì đạt được mục đích thì việc gì nàng cũng dám làm, thậm chí môn phái của bọn họ từng có một vị tiên tử lấy thân hầu Ma, cuối cùng xoay chuyển được một cuộc chiến kinh thiên, một đoạn lịch sử nào đó. Nếu như ngươi đủ mạnh thì cũng có thể giống như tên Ma Vương kia, khiến cho Nguyệt Thiền tiên tử hầu hạ."
"Thật sự là chúng ta cùng gốc rễ, truyền thừa cùng một mạch." Nguyệt Thiền tiên tử không có bị bất kỳ ảnh hưởng gì, những lời nói thô lục nàng đều bỏ bên tai, như gió vụt qua, không để ý thứ gì.
"Tiên tử xin chỉ bảo, tại sao lại nói như thế? Giúp ta giải tỏa sự nghi hoặc này." Thạch Hạo thật sự không hiểu, mình từng tu hành ở Bổ Thiên các, sao lại có liên quan với một đại giáo lớn ở vực ngoại được chứ?
"Được rồi, ta sẽ kể đầu đuôi cho ngươi nghe, ta đến từ Bổ Thiên giáo, nghe được cái tên này, ngươi nghĩ tới điều gì?" Nguyệt Thiền tiên tử hỏi.
Nàng đứng sát gần Thạch Hạo, cặp mắt linh động, mùi hương đặc biệt của thiếu nữ tỏa ra thoang thoảng, lẳng lặng nhìn nó.
"Bổ Thiên các, bắt nguồn từ bên ngoài Hoang Vực, nó chính là một chi nhánh của giáo phái ta, nếu tìm hiểu sâu xa, thì các ngươi đều là đệ tử của Bổ Thiên giáo." Nguyệt Thiền tiên tử lên tiếng, nói ra một bí mật kinh người.
"Ấy da, da mặt xinh đẹp của tỷ thật là dày, từ lúc nào lại cho rằng Bổ Thiên các là một chi nhánh của các ngươi thế, từ xưa tới nay chính các ngươi cũng không có thừa nhận, sao giờ lại nhận vơ như thế." Ma Nữ trêu chọc.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, nó tin tưởng chắc chắn là có quan hệ với nhau, có mấy lời của Nguyệt Thiền tiên tử cũng nên tin, chỉ là cố sự và ẩn tình ở trong đó quá nhiều.
"Đúng thế, năm đó xảy ra một số chuyện không được tốt, thế nhưng chung quy lại vẫn là nhất mạch kế thừa, tổ sư của Bổ Thiên các vốn là đệ tử của Bổ Thiên giáo ta, trên thực tế, hắn vẫn muốn trở lại cho nên mới lập một Bổ Thiên các ở Hoang Vực." Nguyệt Thiền tiên tử nói tiếp.
Thạch Hạo chấn động, lập tức nghĩ tới Quỷ gia, Quỷ gia mạnh mẽ như thế mà lại bị trục xuất khỏi sư môn, chuyện này cũng quá kinh người mà, phải biết ngay cả Tôn giả mà Quỷ gia cũng dám chặt chém.
"Trước kia, một cường giả nhen nhóm Thần Hỏa thời Thượng Cổ bị Bổ Thiên các đánh đuổi, hiện tại không thấy ngại khi tìm làm môn đồ của hắn sao, hơi bị hay đấy." Ma Nữ chế nhạo.
"Sự việt xảy ta chúng ta không cách nào thay đổi được, thế nhưng trong môn phái vẫn một mực thừa nhận Bổ Thiên các chính là một chi nhánh của Bổ Thiên giáo chúng ta." Nguyệt Thiền tiên tử trả lời.
"Đáng tiếc, Bổ Thiên các đã bị người tiêu diệt." Thạch Hạo lạnh lùng nói, hiện tại nói những thứ này thì được cái gì? Trong khi Bổ Thiên các gặp đại nạn thì sao không có ai tới cứu viện.
"Khi chúng ta biết thì đã quá muộn, thế nhưng sau này, cuối cùng gì cũng sẽ thanh toán lời lỗ, không bao lâu nữa Hoang Vực sẽ trở nên đại loạn, thần thánh đều là cỏ rác mà thôi." Nguyệt Thiền tiên tử trầm giọng nói, vô cùng nghiêm túc.
Thời khắc này, trong lòng Thạch Hạo rất là không bình tĩnh, Quỷ gia mạnh như thế không ngờ đến từ Bổ Thiên giáo, từng bị trục xuất khỏi sư môn, thế thì đại giáo này sẽ khủng bố đến cỡ nào chứ?
Nó cảm thấy đại giáo này ở vực ngoại rất là mạnh, có thể là chúa tể của vô tận lãnh thổ, thế nhưng không nghĩ tới một người nhen nhóm Thần Hỏa lại trở thành kẻ bị ruồng bỏ, đáng sợ hơn sự tưởng tượng của nó nhiều.
"Bổ Thiên giáo thật sự rất lớn, truyền thừa vô tận năm tháng, có thể có từ thời Thái Cổ, kéo dài không chỉ là một vực." Nguyệt Thiền tiên tử giới thiệu về giáo phái của mình cho Thạch Hạo.
Phạm vi của một đại giáo không chỉ là một vực? Đây giống như là người si nói mộng, khiến cho Thạch Hạo có chút đời người.
"Hay có thể nói, không chỉ một đại vực có căn cơ của giáo phái ta, nói ví dụ như Hoang Vực, Bổ Thiên các cũng xem như là một chi nhánh của chúng ta." Nguyệt Thiền tiên tử giải thích cặn kẽ.
"Không phải là ngươi coi trọng tiềm lực của hắn, muốn hắn gia nhập Bổ Thiên giáo à?" Ma Nữ xen ngang, lời nói ngang ngược: "Các ngươi có thể cho hắn cái gì, Thạch Hạo gia nhập Tiệt Thiên giáo ta, đến thời điểm chúng ta san bằng Bổ Thiên giáo thì đưa Nguyệt Thiền tiên tử như ngươi cho hắn cũng không thành vấn đề."
"Những việc làm của Tiệt Thiên giáo đều phản lại thiên địa, sau này cũng sẽ trơ thành công dã tràng, ngươi cần gì phải đầu độc hắn nữa." Nguyệt Thiền tiên tử lên tiếng.
"Bổ Thiên giáo, ha ha!" Ma Nữ lắc đâu, sau đó càng ngang ngược hơn, nói với Thạch Hạo: "Nếu như ngươi cùng đi với nàng thì cũng chẳng thế chiếm được thứ gì, mà nếu đi với ta thì ngay cả nàng cũng sẽ là của ngươi, lựa chọn rõ ràng như thế thì cần gì phải do dự nữa!"
"Ngươi..." Nguyệt Thiền tiên tử sắc mặt lạnh xuống.
Thạch Hạo không lên tiếng, nội tâm đang suy nghĩ, nhìn thì nó như được hai giáo này coi trọng thế nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, đây chỉ là tình hình bên ngoài, một khi nó có lựa chọn nghiên về ai thì sẽ bị giáo phái kia chém giết ngay lập tức.
Tiệt Thiên giáo, Bổ Thiên giáo, chỉ cần vừa nghe là biết hai bên đối lập nhau rồi, tất cả đều là vô thượng đại giáo, chiến tranh giữa đạo thống và giáo lí là đáng sợ nhất!
"Ta có thể hay không vừa làm Ma Vương, vừa làm Thần Quân?" Da mặt của Thạch Hạo rất dầy, lên tiếng hỏi.

...