...
Thạch Hạo và Ma nữ rời đi, mục tiêu là tòa thành ở phía cuối Cấm khu.
Tương truyền, nơi đó là một tòa Đế thành rộng rãi bao la, áp chế Biên hoang, bảo vệ bình an cho ba ngàn châu!
Mà những chuyện này bàn tán cũng rất nhiều ở ba ngàn châu, Thạch Hạo và Ma nữ sau khi đi tới sâu trong Cấm khu này thì mới nghe được một vài tin đồn như vậy.
"Ồ..."
Một vùng biển mênh mông chắn ngang phía trước, những tiếng vang kỳ dị phát ra khiến hàng loạt sinh linh nơm nớp lo sợ, những mãnh thú trên đường đi đều quỳ rạp trên mặt đất.
Đây là nơi sâu trong Cấm khu mà có cả biển, lúc này sóng biển không ngừng dập dìu.
Một con ốc biển từ từ hiện lên, âm thanh ban nãy là do nó phát ra hình thành nên những gợn sóng chập trùng trên biển.
"Ốc biển gì thế?" Thạch Hạo từ xa nhìn thấy cảnh này thì khá là kinh ngạc, lúc này ngay cả hắn cũng cảm thấy thân thể hơi run có chút khó kiểm soát được bản thân.
Sau đó thì hắn càng thêm giật mình hơn, bầu trời nổ tung, mặt đất lún sâu, nhiều loại ác điểu thần thú trong hư không gào thét và rớt ầm ầm xuống mặt biển tạo nên bão táp vô tận.
Cảnh tượng này khó mà tin nổi, người nhìn thấy không cách nào hiểu được!
"Đó là kèn lệnh, một khi được thổi vang thì trời long đất lở, có thể phá trời hủy trăng".
Thạch Hạo nghe thế thì nhíu mày, sau khi mở thiên nhãn thì cảnh tượng trong biển kia cũng chỉ là những dấu ấn chứ cũng không phải là những chuyện đang phát sinh, việc này khiến hắn thở dài một hơi.
"Cuộc chiến hơn kỷ nguyên trước, kèn lệnh vang lên thì sẽ có cảnh tượng như thế, trông tựa như là trời long đất lở, ngân hà run rẩy." Ma nữ nói, đây là những ghi chép mà nàng đã đọc được trên các cốt thư.
Hơn nữa, những kèn lệnh từ ốc biển như thế cũng không phải chỉ có một hai cái, có thể tưởng tượng được, nếu như có vô số kèn lệnh cùng nhau thổi lên thì cả vũ trụ cũng sẽ rung chuyển.
Mà đó cũng không phải là cuộc đại chiến chân chính, chỉ là phần mở màn mà thôi.
Chiến sự chân chính, cuộc quyết đấu của những người bất hủ sẽ khủng khiếp tới cỡ nào? Quả thật không cách nào tưởng tượng nổi, chẳng trách thế giới trọn vẹn trước kia lại bị chia thành cửu Thiên thập Địa.
"Đại chiến chuẩn bị tới gần, những dấu vết này đều do kèn lệnh lưu lại với ý nghĩa rằng, một ngày nào đó sẽ không còn xa, thế giới này sẽ đi vào vết xe đổ của Tiên cổ."
Xoẹt!
Trong biển đột nhiên hiện lên từng luồng kiếm khí, mỗi luồng đều cắt đứt thiên địa, ánh sáng to lớn chiếu sáng vĩnh hằng.
Đây không phải là vết tích được lưu lại mà chính là công kích thật sự!
Thạch Hạo và Ma nữ nhanh chóng né tránh, cả hai lùi lại vô cùng xa, rời khỏi vùng biển đang tức giận này, vết kiếm đó lướt sát qua hai người.
Ngay cả trên bầu trời là hàng loạt kiếm khí, loạn kiếm phá thiên, từ vực ngoại có thiên thạch không ngừng lao xuống.
Đây là nơi nào?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lòng tràn ngập vẻ sợ hãi, nếu như họ tránh không kịp thì chắc chắn sẽ thành tro bụi ngay.
"Có thể trong vùng đại dương này có chôn vùi mảnh vỡ của Tiên khí, và tình cờ nó thức tỉnh nên dẫn tới kết quả này." Bọn họ suy đoán.
Dù sao khi nhìn thấy vết tích của kèm lệnh tự thổi vang thì có thể biết được nơi đây chắc chắn là chiến trường năm xưa và có tàn khí lưu lại, cũng vì lẽ đó mới có dị tượng như vầy.
Vùng biển này không thể vượt qua được, tiếp đó bọn họ đi tìm một tòa thành trì khác để tìm hiểu chứng cứ, những sinh linh nơi này nói cho bọn họ biết, quả thật đó là một chiến trường cổ trước kia.
Trong biển có rất nhiều chuyện cổ quái và rất ít người có thể bình an vượt qua, mạnh như Giáo chủ sau khi tiến vào cũng chắc chắn sẽ chết, không cách nào đỡ được dù chỉ là một chiêu kiếm thông thiên kia.
Nơi sâu trong Cấm khu, thành trì không nhiều thế nhưng mỗi tòa thành đều rất đặc biệt, rất kinh người, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ cư trú.
Vùng biển này có phạm vi cũng không biết bao nhiêu vạn dặm, Thạch Hạo và Ma nữ đi vòng qua, dọc theo bờ biển này đi suốt nửa tháng mà vẫn chưa thấy điểm cuối và cũng không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Thoáng cái đã mười mấy ngày trôi qua, trên đường đi này, Thạch Hạo và Ma nữ đã gặp nạn vài lần thế nhưng đều cố gắng vượt qua, không hề bỏ mạng.
Trên thực tế, đừng nói là bọn họ, ngay cả con cháu của những vị cường giả tuyệt thế ở cổ đại sinh sống sâu trong vùng Cấm khu này cũng rất ít người dám đi xa như vậy, bởi vì càng hiểu thì càng rõ, nơi này nguy hiểm tới cỡ nào.
Rốt cuộc cũng vòng qua được vùng biển ấy, tiếp đó bọn họ nhanh chóng lao nhanh, mục tiêu chỉ có một,chính là cái được gọi là Đế thành Cấm khu kia.
"Ba vị đại chí tôn kia có một con đường đặc biệt để tới đó, không biết họ đã tới hay chưa?"
"Chắc chắn bọn họ có truyền tống trận liên hệ với tòa thành kia, ta nghĩ họ sớm vào trong rồi."
Thạch Hạo và Ma nữ suy đoán như thế.
Trên đường đi, cả hai ăn gió nằm xương, ngày đêm không ngừng tiến bước thế nhưng vẫn không tìm thấy tòa thành kia.
Thậm chí hai người còn hoài nghi mình đã đi nhầm đường, lệch khỏi quỹ đạo.
Mãi cho tới khi thấy một tòa cổ thành khác, và thông qua sinh linh nơi đó thì mới hiểu rõ, bọn họ vẫn đang đi đúng đường, phương hướng không hề sai, chỉ là vẫn còn chưa tới tòa Đế thành kia mà thôi.
"Liệu chúng ta có là người tới sớm nhất không?" Thạch Hạo hỏi.
"Việc này cũng khó nói, ta chẳng hề tốn chút công sức nào mà đã đi trước cả ngươi, nếu như những người khác cũng hên xui đi vào một truyền tống trận kỳ lạ nào đó, nói không chừng đã tới nơi cần tới lâu lắc rồi." Ma nữ nói.
Thạch Hạo gật đầu, có lúc vận may cũng là một phần của thực lực.
Đi tới bước này thì nhất định phải tiếp tục, dũng mãnh tiến bước. Sau đó không lâu thì bọn họ nhìn thấy một vùng đỏ đậm phong tỏa cả dải dất, không cách nào nhìn thấy được phần cuối.
Đó là gì, cũng là một vùng biển nữa ư?!
Thạch Hạo và Ma nữ ngây ngốc, phóng mắt nhìn lại, hơi nóng ầm ầm, cả vùng đỏ đậm bao la, vẻ nóng rực phả vào mặt.
Ở nơi này, cỏ cây các loại đều đã biến mất, những ngọn núi cao đều không cách nào tồn tại, đây là một khu cổ địa nóng rực.
Đó chính là dung nham!
Nhưng, nó tựa như là biển rộng, quá mênh mông chẳng hề có phần cuối, hoàn toàn là màu đỏ lòm, dung nham cuộn trào tựa như là huyết dịch đỏ tươi vậy.
"Chúng ta đã tới nơi nào vầy?" Bọn họ khá là giật mình, biển dung nham này quá rộng lớn, ngưng tụ lại thành một cái hồ thì cũng không nói thế nhưng đây là thành biển.
Lần này, bọn họ không có nhiều đường đi, bởi vì gần đó có một tảng bia gãy, bên trên có chữ viết ghi lại, nơi này không những không hung hiểm mà khả năng sẽ có cơ duyên.
Hai người bay bên trên mặt dung nham, nhanh chóng rời khỏi.
"Ầm!"
Một con quái thú to lớn tỏa ra ánh sáng nóng rực, nó đánh mạnh về phía hai người.
Một con cá!
Đó là một con cá khổng lồ có màu đỏ đậm và kim quang đang bơi lội trong dung nham, thân thể nó to lớn như ngọn núi nhỏ vậy.
"Phát tài rồi!"
Thạch Hạo không những không sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì hắn nhận ra được đó chính là Dương ngư, ẩn chứa vật chất thần tính vô cùng đậm đặc, là một sinh linh vô cùng hiếm có.
Đáng tiếc là, con sinh linh này sớm đã thành tựu Thiên Thần nên thần giác vô cùng nhạy bén, khi thấy một bàn tay lớn chộp về phía mình thì lập tức thu nhỏ lại và chìm sâu vào trong dung nham, cứ thế biến mất.
Thạch Hạo nhíu mày, bàn tay lớn tiếp tục thọc sâu vào dung nham rồi khuấy đảo tìm tòi, thế nhưng chẳng mò được gì.
"Có chút kỳ lạ, đáy biển này có trận pháp còn sót lại, nó có thể chặn lại thần giác của ta."
"Bên trên bia đá kia có nói, nơi đây không hề có nguy hiểm gì thế nhưng vẫn có nguy cơ, chỉ là không quá mức gian nan thôi. Đương nhiên, nếu như là một vị nhân vật vô thượng nhắn nhủ lại thì cũng không nói làm gì." Ma nữ nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ không ổn, có chút bất cẩn rồi, bởi vì nếu là nhân vật từ Giáo chủ trở lên mà nói là không có hung hiểm gì, vậy suy ra người bình thường đi vào thì chắc chắn chẳng yên bình gì cả.
"Đi thì đã đi rồi, đừng có nhìn trước trông sau làm gì cho mệt, cứ cố gắng vượt qua, mặc dù có nguy hiểm thế nhưng ta nghĩ hai người mình liên thủ thì cũng có thể chuyển nguy thành an, chẳng qua là cố gắng chạy nhanh chút mà thôi." Lần đầu tiên thấy Ma nữ nghiêm túc như vậy, tiếp đó nàng cười hi hì.
Thạch Hạo gật đầu, sau đó hai người nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày sau, một móng vuốt to lớn từ trong biển đỏ chụp về phía bọn họ, nó có màu trắng toát, là một bộ khung xương trắng hếu.
Hai người khiếp sợ, xuất bảo thuật, dùng hết khả năng lướt nhanh sang ngang rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Bởi vì cả hai cảm giác đươc, khung xương này quá mạnh mẽ, dù Giáo chủ có tới và chiến đấu với nó thì hơn nửa cũng sẽ thua cuộc.
Mà đây cũng chỉ là một khung xương mà thôi, bởi vì trong xương sọ có ánh sáng yếu ớt nhấp nháy, chứng minh nó không có ý thức thuần túy, chỉ là một vệt sáng linh hồn mờ ảo mà thôi.
Nó sở dĩ mạnh mẽ cũng là do bản thân khung xương này, nó cao tới mười vạn trượng và cũng chỉ muốn bắt lấy Thạch Hạo và Ma nữ.
"Ầm!"
Thiên địa bị phá nát, uy lực của bộ khung này quá mạnh.
"Định!"
Ma nữ ra tay, sau khi dùng tới viên thạch châu thì cũng coi như lần nữa chặng đứng bàn tay trằng hếu đang dò tới này, chặn đứng khung xương trắng ấy.
"Đây chắc chắn là sinh linh đầy đáng sợ đã chết ở trong trận chiến Tiên cổ, chỉ là một khung xương mà có thể giết chết Thiên Thần một cách dễ dàng, năm xưa nếu vẫn còn huyết nhục thì không biết sinh linh này sẽ mạnh tới mức nào." Ma nữ nói.
Cũng may là Trấn Hồn châu rất siêu phàm, khung xương trắng hếu tới vạn trượng kia mang theo vẻ mê hoặc nhìn chằm chằm viên châu này, tiếp đó nó từ từ nằm vào trong biển dung nham và biến mất từ đây.
"Vạn cổ qua đi mà khung xương vẫn chẳng hề mục nát, đúng là kinh người!" Ngay cả Thạch Hạo cũng thán phục như thế.
Sau đó không lâu bọn họ nhìn thấy một tảng đá ngầm trên biển dung nham này, bên trên có khắc hàng chữ cổ để nhắc nhở hậu nhân.
"Vùng biển Đế cốt."
Thạch Hạo nhíu mày, theo như mỏm đá ngầm này ghi lại thì nơi đó có chôn một vài nhân vật cái thế năm xưa.
"Đế giả, có thể thành Tiên, có thể sinh sống trong hồng trần, dám dùng tên gọi này thì chắc chắn là người mạnh nhất của một bộ tộc nào đó." Ma nữ nói, đây đều là những ghi chép được ghi lại trong Tàng Kinh các của Tiệt Thiên giáo.
"Đế" này cũng không phải là vua chúa của vương triều trong nhân gian, mà là "Đế" trên con đường tu hành.
"Nơi mai táng Đế cốt, lẽ nào có mai táng một vài đại Đế?"
Hai người dừng lại, không dám xông bừa qua khu vực này.
Thạch Hạo mở to thiên nhãn hy vọng có thể nhìn được ngọn ngành, lúc này hắn chỉ thấy được màu đỏ đậm của dung nham, dưới đáy biển tựa như có một vài khung xương nằm ngổn ngang, những bộ này sợ còn kinh khủng hơn cả bộ khung xương vừa gặp hồi nãy.
Trong đó có một bộ khung xương đang ngồi xếp bằng, nhìn cũng không cao lớn thế nhưng lại sáng rực như thái dương, không ngừng phát sáng trong biển dung nham này, nó cảm nhận được khí tức của Thạch Hạo và Ma nữ.
bên trên bộ xương đó có lưu chuyển bí lực của bản thân.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, bên trong Thiên Linh cái của bộ xương này chợt vút lên linh lực còn dư sót lại.
"Trời ơi!"
Ma nữ thốt lên, tinh lực còn sót ấy hóa thành ánh đỏ xuyên thủng cả trời cao, đánh rớt một vài ngôi sao bên trên.
Việc này khiến cả hai vừa ngạc nhiên vừa chấn kinh!
Đế của một bộ tộc, đây chính là uy thế của bọn họ ư? Cũng chưa hề lại gần, chỉ đứng ở xa xa mà đã thấy được cảnh tượng nực này rồi, nên biết bọn họ đã chết trong vô tận năm tháng, còn lại cũng chỉ là những tàn cốt thế nhưng lại có uy năng như vầy!
"Những Đại Đế này đều chết trận cả!" Ma nữ vững tin nói.
Thạch Hạo im lặng, trận chiến năm đó quá là tàn khốc.
Người mạnh nhất của môt bộ tộc từ cổ chí kim mới có thể xưng là Đại Đế, sớm đã trường sinh từ rất lâu, nếu còn thì vẫn còn đang sinh sống, bất kể nói gì thì sinh linh được mệnh danh là Đại Đế thì đều là những tồn tại vang dội cả cổ kim.
Mà nơi đây lại có chôn người như thế, cũng không chỉ có một bộ mà thôi.
==========================
...