...
"Đừng phá rối, tránh qua một chút nào, ta còn chưa kết thúc đâu, thứ trọng yếu nhất đang muốn chạy trốn kìa!"
Thạch Hạo kéo một nhóm ông lão đang túm tụm sang một bên, chẳng chút khiêm nhường chút nào, tất cả mọi người đứng xem đều trợn tròn mắt.
Thế nhưng, vào lúc này Thạch Hạo vô cùng gấp gáp, thần sắc nghiêm túc, bởi vì hắn đang tập trung và truy đuổi vệt tinh quang do thanh trát đao Trảm Tiên đài lưu lại kia.
Đối mặt với vệt sáng đó thì hắn quyết định vận dụng Lôi trì, đều là thứ được sinh ra ở trong thiên kiếp nên hẳn sẽ không xung đột với nhau, hơn nữa hắn cũng đã thí nghiệm qua, Lôi trì vững chắc tới hoang tưởng, chém mãi mà vẫn không xi nhê gì.
"Nhóc con, thái độ gì đó hả?" Ông lão trừng mắt thế nhưng cũng không hề tức giận gì, tuy rằng trợn tròn mắt thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất là hiền hòa.
"Vèo!"
Không thể không nói, tia sáng kia tốc độ quá nhanh tựa như điện xẹt, như cầu vồng vọt qua vậy, quả thật không cách nào đuổi kịp, không gì có thể sánh ngang với tốc độ của nó.
Nơi nó lướt qua thì thời gian tựa như ngưng trệ, xuyên thấu vĩnh hằng!
Xoẹt!
Một ông lão xuất thủ, ép thẳng về phía vệt sáng đó giúp Thạch Hạo.
Thế nhưng, vệt lụa ấy tựa như có sinh mệnh nên biến hướng, chạy vọt về một phương khác.
"Ồ, có chút ý nghĩa, vật này còn chưa thành tinh mà lại có ý chí nữa à?" Một ông lão khác xuất thủ, bởi vì vệt sáng đó đang lao thẳng tới mình.
"Đồ tốt nghen, cũng là thứ xuất hiện trong lôi kiếp, nếu như ta không nhìn lầm thì hẳn là một góc nhỏ còn sót lại của thanh trát đao bên trên Trảm Tiên đài." Có người thèm khát đầy hứng thú.
"Thứ này hơn phân nửa sẽ rất nghịch thiên, giá trị sợ còn hơn cả Lôi trì, ngăn nó lại, tuyệt đối không thể để nó chạy thoát!" Có người nói.
Một nhóm ông lão đồng loạt xuất thủ ngăn chặn nó lại, không muốn cho vệt sáng này bỏ chạy.
Vừa nãy Thạch Hạo còn đang oán giận đám già chặn đường này, thế nhưng lúc này hắn thở ra một hơi, nhóm người này quá mạnh mẽ, bọn họ ngăn cản bốn phía khiến cho luồng ánh sáng ấy không cách nào chạy trốn được.
"Cẩn thận!"
Có người kinh ngạc thốt lên, bởi vì luồng ánh sáng này xuyên thủng hư không và muốn phá không rời đi, việc này rất là kinh người, một khi để nó chạy thoát thì rất khó bắt giữ lại được.
"Đi ra cho ta!" Một bà lão xanh xao hét lớn, ngón tay búng ra ánh bạc rồi nhanh chóng phóng lớn đánh vào trong.
Ầm ầm, bàn tay ấy đập nát vùng trời nơi ấy, không gian không ngừng tan rã, vệt sáng thần bí ấy bị ép ra và không cách nào lẩn trốn được nữa.
"Vật này trơn như lươn vậy, thu cho ta!" Một ông lão khác hét lớn, hắn lấy ra một chiếc hồ lô kim loại vàng óng, tiếp đó là mở nút ngọc như muốn thu lấy.
Chiếc hồ lô này vô cùng phi phàm đi kèm thần quang năm màu, nơi miệng hồ lô chợt xuất hiện một vòng xoáy tựa như có thể hút cả thiên địa vào trong.
Đây là một món bảo cụ cực kỳ mạnh mẽ, ánh sáng tản ra luồng sóng kinh người, kết quả thì vệt sáng đang bỏ chạy trên bầu trời kia đã bị hút vào trong.
"Ha ha, tới tay, đã bị trấn áp." Ông lão cười ha hả.
Nhưng mà, hắn vừa mới đóng lại nút hồ lô thì chiếc hồ lô vàng óng ấy chấn động kịch liệt, tiếp đó là vang lên tiếng răng rắc giòn giã, bên dưới đáy hồ lô xuất hiện một tia sáng.
"Bảo bối của ta!" Ông lão hét lớn, mặt mày tái nhợt.
Bên dưới đáy hồ lô đã bị xuyên thủng và tia sáng ấy vọt ra ngoài, không cách nào có thể thu được nó lại.
"Vật này hoang đường thật, để ta tới thử xem sao." Những lão giả khác cũng dồn dập xuất thủ, lấy ra binh khí công kích về phía vệt sáng này.
Kết quả, sự tình khiến người khác giật mình phát sinh, tia sáng ấy quá sắc bén, nó đâm thủng bề mặt cổ thuẫn, cắt đứt một cây thần mâu, chém bay một chiếc lưới lớn.
Căn bản không cách nào thu nó lại được, đáng sợ nhất chính là, sau khi nó phát cuồng thì còn đâm thủng bàn tay của một ông lão, máu tươi đầm đìa, vô cùng đáng sợ.
Vật này rất hung hãn, trong nhất thời không ai có thể ngăn trở được.
"Chẳng hề bình thường chút nào, đây rốt cuộc là thứ gì, thật sự chỉ là một vệt sáng thôi ư?" Lúc này, tất cả mọi người đều đang chăm chú vệt ánh sáng đó.
Ầm!
Đột nhiên, một bàn tay to lớn màu đen che ngợp bầu trời, khiến cho rất nhiều người khó thở gần như ngã khụy bên trên mặt đất.
"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc thốt lên, loại uy thế này rất đáng sợ, không người nào có thể phản kháng, rất nhiều ông lão đều trắng bệch sắc mặt.
"Tới từ nơi tổ đàn!" Có người nhỏ giọng nói, đồng thời vẻ mặt đại biến không dám nói gì nữa.
Tổ đàn, nơi đó là một nơi đặc thù, ngoại trừ thờ phụng những vị Chiến Thần chết trận các đời thì còn là nơi bế quan của vài vị ẩn sĩ vô địch, là Thủ Hộ giả của Đế quan.
Vào lúc này, một bàn tay lớn màu đen dò tới, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là một vị cường giả Vô Địch đang bế quan trong đó đã bị kinh động, vào lúc này liền xuất thủ.
Ngay cả đám nhân vật như vầy cũng coi trọng vệt sáng này, có thể thấy được sự bất phàm của nó tới cỡ nào rồi.
"Ồ, một luồng tinh quang như vậy thôi à, lượng quá ít, không đủ phân chia, vẫn là để cho người trẻ tuổi đi." Đúng lúc này, Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính xuất hiện.
"Dừng!" Hắn hét lên một tiếng đồng thời chỉ một ngón tay về phía trước, trong nháy mắt pháp lực cuồn cuộn tựa như là dung nham đỏ đậm xông thẳng tới trước.
Vệt sáng ấy liền bị giam cầm, không cách nào làm dữ được nữa, không thể không nói, Đại trưởng lão thần uy quá cái thế, pháp lực vô song, hắn xuất thủ thì mọi chuyện đều trở nên đơn giản.
Xoẹt!
Đại trưởng lão vẫy tay thu Lôi trì lại, dùng nó để trấn áp vệt sáng này, như vậy mới xem như là kết thúc.
Bàn tay lớn màu đen ấy chợt dừng lại và rồi không chút tiếng động rút đi, nó tiến vào hư không và ẩn trong tổ đàn.
Rất nhiều người chấn động, thế nhưng cũng không dám nghị luận quá nhiều về tổ đàn.
Trầm tĩnh trong giây lát thì mọi người dồn dập mở miệng.
"Đừng nói đây là tinh túy của Trảm Tiên đài đó nghe?"
"Thanh trát đao chém thần giết tiên, một vệt ánh sáng thần bí tản ra từ nó chắc chắn rất phi phàm, vật này là bảo vật vô giá, hẳn là có thể ngang hàng với Lôi trì."
Một nhóm lão già tựa như ong vỡ tổ không cách nào bình tĩnh được, ai nấy cũng dồn dập vọt tới.
Đương nhiên, trong Đế quan cũng không có mấy người có thân phận ngang hàng với Đại trưởng lão, cho nên cũng không dám làm càn trước mặt hắn, tất cả đều là nhằm về phía Thạch Hạo.
"Tiểu huynh đệ, tòa Lôi trì này cũng không phải là nhỏ, có thể gỡ lấy một miếng nhỏ và bán cho ta được không?" Có người mở lời, đánh chủ ý lên Lôi trì.
"Làm gì mà lớn trời, Lôi trì chưa tới một thước vuông mà!" Thạch Hạo tựa như là một tên tham tài, chớp chớp cặp mắt to, nói: "Cháu còn cảm thấy nó quá nhỏ nữa là!"
"Ta cũng không có nói nó nhỏ, trao đổi với ta, ta sẽ cho ngươi một khối thần liệu hi thế, thậm chí pháp khí của Độn Nhất cảnh cũng tùy ý ngươi chọn lựa." Một ông lão cười híp mắt.
Lần này Thạch Hạo cũng không hề thể hiện thái độ gì cả, mà những người khác không ngừng quở trách.
"Vệ lão đầu, ngươi xuất thân từ Vệ gia, là thế gia Tiên đạo trong Đế quan này, nói ra một lời chào mời keo kiệt như vậy mà không biết ngại hả!"
Vệ gia cũng giống như gia tộc của Thác Cổ Ngự Long, thuộc hàng ngũ ba đại thế gia Trường Sinh trong Đế quan này, Vệ gia có bốn vị Hoàng giả.
"Không cần nhiều lời, ta ra giá là một khối tiên kim Hắc Ám!" Một ông lão lên tiếng đầy bạo tay, cứ thế nói ra một cái giá kinh người như vậy.
Tất cả mọi người đều giật mình, hiện trường trở nên trầm lặng, tiên kim là thứ gì? Có thể luyện chế pháp khí Tiên đạo, khó tìm trên thế gian!
Người bình thường thì làm sao mà xuất ra được? Cơ bản tìm không thấy.
"Đương nhiên, ta cũng chỉ có một khối nhỏ bằng ngón cái mà thôi, các ngươi cũng biết, thứ này dù cho tìm khắp cả cửu Thiên thập Địa cũng khó mà thấy, một phần nhỏ này cũng đủ để luyện chế một món binh khí rồi đó." Ông lão này bổ sung.
Mọi người gật đầu, đây là chuyện thật.
Nhưng, khi mọi người nhận ra hắn là người thuộc gia tộc Thác Cổ thì cũng thầm than, cũng chỉ có thế gia Tiên đạo thì mới có thể lấy ra tiên kim Hắc Án được.
"Ta nhận sai, tiểu huynh đệ, ta cũng sẽ đưa ra một khối tiên kim thế nhưng lại to hơn hắn một chút xíu!" Ông lão của Vệ gia nhận lỗi, vẫn là muốn đổi cho bằng được Lôi trì.
Bởi vì, vật này quá thần bí, là thứ xuất hiện từ trong thiên kiếp, từ cổ chí kim không hề nhìn thấy, cũng chỉ có Hoang - một tên biến thái làm nên chuyện khác người như vậy, thì mới dám cướp lấy thứ này.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy được một tòa Lôi trì được tạo thành từ nham thạch cổ, ai cũng cảm thấy nó rất đáng gờm, nếu như là tự nhiên thì chắc chắn sẽ được chú trọng, có thể ẩn chứa đại đạo chí lý.
Nếu như bị người khác đúc ra thì lại càng thần bí nữa, ẩn chứa quá nhiều bí mật và tin tức, cho nên ai cũng muốn có được.
Đặc biệt là thế gia Trường Sinh thì không cần phải nói làm gì, rất muốn nghiên cứu tới cùng.
Ngay cả tới vệt sáng bay ra từ Trảm Tiên đài kia thì bọn họ cũng rất là thèm khát, thế nhưng lại không dám mở miệng lên tiếng, bởi vì cảm thấy Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính tựa như rất là xem trọng.
"Ta ra giá là một món pháp khí Chí Tôn!" Lại có người định giá.
Cái gọi là pháp khí Chí Tôn, chính là bảo cụ do chính đám nhân vật như Mạnh Thiên Chính, Vương Trường Sinh luyện chế, nghiên cứu một đời, dùng tâm huyết để tế luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện thành một cái, đây chính là "mệnh bảo" của bọn hắn.
Nếu không thì những món được luyện chế ra cũng chỉ coi là pháp khí cường đại, không được xưng là binh khí Chí Tôn.
Binh khí cỡ này thì cực kỳ mạnh mẽ, một khi khống chế toàn lực thì gần như chí tôn xuất thế, khủng khiếp vô biên.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng không hề nhiều hơn Tiên khí.
Hơn nữa, chỉ cần thiên địa hoàn cảnh thay đổi thì vật này rất có thể sẽ tiến hóa thành Tiên khí.
Hoàn toàn chính xác, chất liệu của chúng đều là cấp độ nghịch thiên, tựa như là Thế Giới thạch, tiên kim...
"Chư vị tiền bối, vật này con không thể nào trao đổi được." Thạch Hạo vò đầu, nói thật, hắn rất là thèm khát những bảo bối kia, thế nhưng lại không thể mang Lôi trì đi đổi được.
Hắn còn phải nghiên cứu, lai lịch của thứ này quá kỳ lạ.
"Ta cũng chỉ muốn một miếng nhỏ xíu mà thôi, chứ cũng không phải là toàn bộ Lôi trì!" Có người mở rộng điều kiện, chịu nhượng bộ đôi phần.
Xa xa, một nhóm người trẻ tuổi đều há hốc miệng, Hoang đã đạt được tạo hóa lớn tới mức nào đây? Một nhóm ông lão đều điên cuồng ra giá, chỉ riêng giá trị của tòa Lôi trì này thì đã không cách nào tưởng tượng ra được rồi, chứ đừng nói là tới Lôi Kiếp dịch cùng vệt sáng kia.
Mọi người không khỏi thầm ước ao, sau khi vượt qua được thiên kiếp mạnh nhất trong lịch sử ở Hư Đạo cảnh, Hoang đã đạt được chỗ tốt quá lớn!
"Như vậy đi, hãy để tộc ta nghiên cứu nửa năm, khối tiên kim kia sẽ là của ngươi!" Một ông lão lùi thêm bước nữa.
Thạch Hạo khó xử, cuối cùng cũng không thể đáp ứng, nói: "Như vậy đi, chư vị tiền bối, con có một điều thỉnh cầu, nếu như các vị đồng ý giúp đỡ thì trước tiên con sẽ giao vật này cho mọi người."
Lời này vừa ra thì mọi người đều kinh ngạc, tên nhóc này còn trơn trượt hơn cả cá trạch, nãy giờ dù chết cũng không chịu há miệng thế nhưng giờ lại giao ra một cách dễ dàng như vậy?
Đừng nói là nhóm lão già này, ngay cả đám trẻ tuổi cũng không tài nào tin được.
"Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta hỗ trợ những gì?" Một ông lão hỏi.
"Con là người ham mê ẩm thực, đây là một sở thích, là chuyện hạnh phúc nhất trong nhân sinh, không cách nào từ bỏ được." Thạch Hạo nói khoác mà chẳng hề biết ngượng.
Mọi người ngờ vực, việc này có quan hệ gì tới việc hỗ trợ của mọi người?
"Vương gia có chín con rồng, trong đó có năm con đã ở ngay Đế quan này, ai có thể cho con chút thịt rồng thì con sẽ giao Lôi trì cho người đó!" Thạch Hạo thẳng thắn nói.
Nhất thời, mọi người hóa đá.
"Năm con rồng này rất là hung hăng thế nhưng chúng ta lại nhiều người cùng nhau giết tới như vậy, con không tin là không thể ăn được thịt rồng, mọi người cùng nhau tiến lên thì con sẽ giao ra tòa Lôi trì này." Thạch Hạo đầu độc.
...