...
Ma nữ có làn da trắng mịn, mái tóc buông xuống xung quanh chiếc cổ trắng ngần như thiên nga, gương mặt trái xoan hơi hơi nhếch lên, cặp mắt to lấp lánh nhìn về phía Thạch Hạo.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, bởi vì suy đoán đó quá kinh người!
Một giọt máu, nó đang ở trên người của Hoang? Trong lòng nàng nhảy rộn.
Trên tường thành, trạng thái của Thạch Hạo rất đặc biệt, hắn cũng đang nhìn về phía sa mạc vô ngần, nhìn chằm chằm chiến trường, thế nhưng hai con mắt lại trống không tựa như đang thất thần.
Thế nhưng, nếu như nhìn kỹ thì con ngươi của hắn rất thâm thúy, tựa như có thể hấp thu linh hồn người khác vào trong.
Linh hồn của hắn đang xuất khiếu ư? Ma nữ ngạc nhiên, tên khốn này có lòng dạ lớn tới mức nào thì mới có thể như vậy chứ, trong hoàn cảnh như này mà thần hồn tựa như không ở nơi người, không hề nhúc nhích!
Mộng về Tiên cổ, thần du thái hư!
Thạch Hạo cũng không biết bản thân vì sao lại như thế, linh hồn tựa như rời khỏi thân thể, như đang phi hành trong một mảnh không gian năm tháng, rong chơi giữa chư thiên vạn cổ.
Trên đầu của hắn, tiên khí bốc lên và hóa thành đóa hoa, trong đó bên trái vẫn không hề thay đổi gì, một người tí hon ngồi xếp bằng tựa như đang ngồi ở năm tháng trong quá khứ.
Mà phía trên của đóa hoa chính giữa có một người tí hon như đang xếp bằng ở đương đại, nhưng lại bị một sợi thủy khí khóa chặt khó lòng giãy giụa được.
Ngoài ra, Bông hoa đại đạo đã kết ở bên phải sau khi nở rộ thì lại xuất hiện một bóng người mơ hồ không hề chân thực, sáng tối chập chờn!
Đây là việc chưa bao giờ có!
Đạo hạnh chưa từng tinh tiến, cảnh giới vẫn không hề tăng lên trên diện rộng, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ ảo như thế.
Không giống như là người tí hon xuất hiện sau khi Bông hoa đại đạo nở rộ, tựa như chỉ là xuất hiện tạm thời.
Người tí hon kia rất mơ hồ, ngồi xếp bằng bên trên Bông hoa đại đạo, tựa như đang quan sát từ tương lai về và nhìn thấy được chân thân Thạch Hạo!
Trên tường thành, ngoại trừ Ma nữ, Thạch Hạo với vẻ mặt khác lạ ra thì tất nhiên còn có Diệp Khuynh Tiên nữa, trên gương mặt tinh xảo và hoàn mỹ của nàng không ngừng có nướt mắt lướt xuống.
Đám người đứng xung quanh không hiểu gì cả, bởi vì nàng không hề ngây ngốc như Thạch Hạo, vì sao nàng lại khóc như thế?
Ngày thường Diệp Khuynh Tiên như là tinh linh vậy, chưa từng lộ ra thần thái như này, như muốn nói ra thứ gì đó nhưng rồi lại kìm nén lại.
Nàng nhìn chằm chằm cường giả bí ẩn trong hư không.
Chàng trai đứng trên chiếc đỉnh, hiển nhiên, hắn đã nhìn thấy được Diệp Khuynh Tiên!
"Một giọt máu, mười giọt máu, một trăm giọt máu thì sao?" An Lan bình thản, một tay nâng Đế thành nguyên thủy còn tay kia cầm lấy thanh mâu cổ hoàng kim, thần uy cái thế.
Hắn lẳng lặng đứng đó, hào quang lưu chuyển, ánh sáng vạn trượng, kinh sợ đất trời!
"Đi đi, lưu lại càng lâu ở mảnh thời không này thì cũng chẳng hề có chỗ tốt nào đối với bản thân ngươi cả, nói không chừng dù ta không lưu ngươi ở lại thì bản thân ngươi cũng sẽ nát tan đó!" An Lan lạnh lùng lên tiếng.
Ầm ầm!
Đồng thời vào lúc này, bàn tay của hắn đẩy mạnh lên trên một cái, cả tòa thành trì rung bần bật, thiếu chút nữa đã bị nhấc bổng.
Cường giả bí ẩn giữa bầu trời đột nhiên xoay người lại, không còn nhìn về Đế quan nữa là là nhìn về phía An Lan, đỉnh lớn chấn động.
Nơi phía miệng đỉnh ngập tràn mẫu khí vạn vật, rất nhiều thiên thể từ từ chuyển động, nơi thành đỉnh mang theo máu huyết là biểu đạt cho sự thê thảm của cuộc chiến, cũng là đại diện cho chiến tích huy hoàng.
Người bí ẩn đứng trên đỉnh và ép về phía An Lan.
Nhưng mà, An Lan không hề động đậy chút nào.
Xoẹt!
Đỉnh lớn lao qua, chút xíu nữa đã đánh lên trên người của An Lan, khiến cho vài lọn tóc của hắn tung bay.
"Ha ha ha!" Cường giả bí ẩn cười lớn.
Phía sau, bên trong sa mạc vô ngần, trăm nghìn vạn đại quân dị vực khiếp sợ, người này đang muốn làm gì, đang khiêu khích tín ngưỡng của bọn họ, chế nhạo tồn tại chí cao trong lòng bọn họ ư?
"Giết!"
Có người nhịn không được hét lớn.
Keeng!
An Lan xuất mâu, trường mâu hoàng kim đâm thẳng về trước, nó lướt sát qua đỉnh lớn rồi đâm thẳng về phía lồng ngực của cường giả bí ẩn kia.
"Ngươi có thể thử một chút đó!"
Bầu không khí trở nên căng thẳng, một cuộc chiến có khả năng lan tới sông dài năm tháng sắp sửa bạo nổ?
"Khiến người khác không biết phải làm sao mà." Cường giả bí ẩn phát sáng, trên đỉnh đầu lao ra tinh lực nồng đậm chiếu rọi chư thiên, khiến cho dòng sông thời gian phía trên đều run rẩy theo.
Con ngươi của An Lan co rút lại, hắn thay đổi sắc mặt, ngươi này muốn động thủ thật ư?
"Lùi về sau!"
Hắn hét lớn, mệnh lệnh cho trăm nghìn vạn đại quân rút lui, vẻ mặt đầy nghiêm túc, một khi hai người phát sinh xung đột thì hậu quả rất nặng nề, có thể bất cứ thứ gì cũng sẽ không tồn tại nữa.
Người không cùng không gian tuế nguyệt va chạm thì sẽ hủy diệt đi quỹ tích vốn có của thế giới!
Ầm ầm!
Mẫu khí vạn vật lưu chuyển, trong miệng đỉnh tựa như là một vùng vũ trụ, hỗn độn mãnh liệt, tiên khí cuồn cuộn, sức mạnh khủng khiếp nhất tỏa ra.
Cường giả bí ẩn đạp bên trên chiếc đỉnh, cánh tay phải vung ra, nắm đấm phát sáng đầy óng ánh từ từ ép xuống phía dưới.
"Ò!"
Trâu lớn lưng vàng đứng bên dưới sớm đã trốn đi rất xa chợt sợ hãi tới tận linh hồn, cả người lạnh run.
Ngoài ra, đại quân của dị vực càng thêm đại loạn, tất cả không ngừng lùi lại.
Bởi vì, An Lan đã ra lệnh!
Lúc này, An Lan đang phóng thích ra khí tức của Vương Bất hủ để bảo vệ cường giả các tộc bên dưới, sợ người bí ẩn kia đột nhiên gây khó dễ.
Nắm đấm ép xuống, mà chiến mâu hoàng kim lại nghênh hướng lên trên, tất cả đều chậm rãi thế nhưng lại kéo ra cảnh tượng kỳ dị trong đất trời, khiến cho một đám sinh linh sợ hãi vô cùng!
Trong thiên địa xuất hiện vết rách, tất cả mọi người trên sa mạc vô ngần đều mơ hồ, bao gồm những người trên tường thành Đế quan cũng là như thế, rất nhiều sinh linh đều phai mờ!
"Ngừng tay!"
Xa xa, Du Đà gào lớn.
Bởi vì, tuy rằng hai người này vẫn không có giao thủ thế nhưng sự đối kháng như vậy cũng rất đáng sợ, nếu tiếp tục thì một cuộc chiến kinh thế sẽ phát sinh, khả năng sẽ thay đổi cổ sử nơi đây.
Boong!
Đỉnh lớn chấn động, bên trên hiện lên rất nhiều vết máu, trong đó có một ít trở nên lóng lánh tựa như kim cương năm màu phát sáng, xán lạn dị thường.
Đồng thời, sa mạc vô ngần, trên tường thành Đế quan, toàn bộ bóng hình của các sinh linh cũng trở nên mơ hồ, nhiều lần gần như muốn biến mất.
Hai cường giả không cùng một thời không vẫn chưa hề khai chiến thật sự mà đã ảnh hưởng tới sinh linh vạn vật trong thiên địa rồi.
Ầm!
Đột nhiên, trên tường thành Đế quan dựng lên một chùm ánh sáng chói mắt, Thạch Hạo không tự chủ chợt gầm nhẹ một tiếng.
Bởi vì, trong thể nội của hắn chợt xuất hiện một giọt máu, một giọt huyết châu chói mắt từ trong cơ thể bay ra.
Thời khắc này, giọt máu đó bắt đầu tràn ngập như muốn hóa thành một vùng biển, cuồn cuộn tuôn ra sức mạnh vô thượng, chấn động cả Đế quan lẫn sa mạc vô ngần.
Thạch Hạo phát sinh dị biến!
Ai cũng có thể nhìn ra được, toàn bộ đều do giọt máu đó gây nên, nó vừa lan rộng thì sau đó đột nhiên thu nhỏ lại, tiếp đó là nhỏ xuống Bông hoa đại đạo bên trên đỉnh đầu của hắn, nó lần lượt bay qua ba bông hoa đó.
Bông hoa thứ nhất, người tí hon tựa như sinh sống ở quá khứ chợt mở mắt, vẻ thần bí càng mạnh bạo hơn.
Bông hóa thứ hai, người tí hon bị thủy khí khóa chặt mạnh mẽ giãy giụa, đã lấy được tự do từ trong gông xiềng, thủy khí quấn quanh người trở thành màn bảo vệ nhưng cũng không dễ chịu!
Bông hoa thứ ba, giọt huyết châu lăn qua thì bóng hình ngồi xếp bằng ở bên trên đã rõ ràng hơn, chấn động trên dưới đất trời.
"A..."
Thạch Hạo hét lớn, mái tóc đen tung bay, hắn đột nhiên ngửa đầu, con ngươi trống không tựa như thay đổi thành một con người khác.
Xoẹt!
Ngoài ra, vài vệt Luân Hồi ấn xuất hiện và di chuyển tới trên đỉnh đầu của hắn, diễn biến thành áo nghĩa Luân hồi.
Ầm ầm!
Vài vệt Luân Hồi ấn chợt xoay tròn rồi bao vây lấy ba người tí hon kia, tiếp đó hòa ba người thành một thể.
Xoẹt!
Cuối cùng, giọt máu kia tiến vào trong người của người tí hon duy nhất đó rồi vọt thẳng vào trong thể nội của Thạch Hạo.
Ánh sáng thần thánh ngập trời bạo nổ, cơ thể của Thạch Hạo bốc cháy hừng hực tựa như là một vị Chiến thần tắm trong ngọn lửa sống dậy, phục sinh trở lại từ vô tận năm tháng trước đây!
Tiếp đó, thần quang lại chấn động tựa như đang nối liền với tương lai, mượn nhờ thần uy vô thượng để hàng lâm.
Gì vậy? Tất cả mọi người đều ngây ngốc!
"Giọt máu này, rất kỳ dị!" An Lan đánh giá như thế.
Việc này khiến cho thần sắc của hắn trở nên trịnh trọng, trong mắt lộ ra thần mang, tuyệt đối là chuyện to lớn.
Chàng trai thần bí đạp đỉnh kia ngự không bay lên bầu trời, đứng ở vết nứt trước dòng sông thời gian lẳng lặng đứng nhìn, không còn lên tiếng nữa.
Ầm ầm!
Thạch Hạo thay đổi, giọt máu đó dung hợp ba người tí hon lại và hấp thu Luân Hồi ấn, tiếp đó là tiến vào trong cơ thể khiến hắn trở nên hoàn toàn khác biệt.
Hiện giờ, ai cũng không nhận ra đó là Thạch Hạo nữa!
Khí chất ấy quá ác liệt, con ngươi không còn trống rỗng mà như muốn đâm nhói người, ánh sáng bắn ra tựa như tiên kiếm khiến người khác không dám nhìn thẳng, phù văn lưu chuyển bên ngoài thân thể như muốn ép sụp mảnh càn khôn này.
Hắn tung người, không hề mượn nhờ truyền tống trận mà cứ thế rời khỏi Đế quan, khiến mỗi một người đều kinh ngạc.
Trận pháp hộ thành tuyệt thế của Đế quan lại không thể ngăn cản được.
"Đã không phải là Hoang nữa rồi, là giọt máu kia!" Có người lên tiếng nói ra phán đoán chuẩn xác.
"Ai đang nói vô địch, kẻ nào dám nói sẽ bất bại? Thời đại Đế cũng chết vẫn chưa hề nghe thấy!"
Thạch Hạo lên tiếng mang theo sự ác liệt cùng với một loại cảm giác tang thương, tựa như là một vị Đế vương từ cổ đại xa xôi tới đây, sau khi thức tỉnh và chứng kiến thương hải tang điền nên quát hỏi trời xanh.
"Giọt máu kia đã bị ngươi đoạt được!" An Lan lạnh lùng nhìn về phía người trẻ tuổi đối diện kia.
"Ừ!"
Thạch Hạo đáp lại, lúc hắn trả lời câu này thì chính bản thân hắn mở miệng, rất tỉnh táo.
"Chỉ một giọt máu mà cũng muốn làm loạn?" Ánh mắt của An Lan trẻ nên âm trầm.
"Không phải là làm loạn, mà là trấn áp ngươi!" Người trẻ tuổi phía đối diện quát lớn!
...