...
Một đám sinh linh đều tập trung về Thạch Hạo, dù cho là Vô Úy sư tử cũng là như thế, nó cảm thấy có gì đó không đúng, đã qua lâu như vậy rồi mà Hoang cũng không hề bị hòa tan!
"Đừng nói là tên nhân tộc này có thể chịu đựng nổi nhen!" Ông lão trầm giọng nói.
Lại có thêm một vài sinh linh bên dưới chân núi tiến lên và vây quanh trên bờ hồ, tổng cộng cũng phải tới sáu bảy mươi người, ai nấy đều lộ vẻ khác thường, dù cho họ có căm thù người trẻ tuổi trong hồ kia đến thế nào đi nữa thì cũng không thể không thừa nhận rằng, đây là một đối thủ vô cùng đáng sợ, thiên phú dị bẩm.
"Không thể nào, Tiên Tăng vương chỉ có một, là người duy nhất, không một ai có thể bước theo con đường của người được!" Hoàng Kim sử tử hoảng sợ nói.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trong hồ, khóe miệng của người trẻ tuổi kia rỉ máu, cả người rạn nứt thế nhưng không hề bỏ mạng, vẫn đang tiếp tục kiên trì.
"Thân thể đã rạn nứt sạch rồi, hắn không kiên trì nổi nữa đâu!" Có người nói rồi lộ ra nụ cười, bởi vì mọi người nhìn thấy được, thương thế của Hoang đang chuyển biến xấu, nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ là con đường chết.
Vết thương trên người Thạch Hạo càng ngày càng nhiều hơn, vết rách càng to hơn có thể nhìn thấy cả xương cốt!
Hoàng Kim sử tử nhìn thấy cảnh này thì thầm thở phào, cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
"Mang chiếc rương kia lên đây đi!" Có người đưa ra đề nghị.
Vào lúc này, bọn họ cảm thấy mình đang nắm lấy phần thắng, sắp hoàn thành nhiệm vụ, đã vây kín Hoang ở ngay nơi này, kết cục chắc chắn sẽ phải chết, cái rương gỗ mục ấy sẽ tới tay ngay.
Nhưng mà, việc làm người khác khó xử chính là, Ao Luân Hồi quá đặc thù, nước ao có thể ăn mòn tất cả, vừa nãy chính ngay một vị đại tu sĩ ra tay mà cũng phải ăn lấy thiệt thòi, như vậy làm sao có thể mang rương gỗ mục kia lên được đây?
Tựa hồ chỉ có mình Hoàng Kim sư tử mới có thể làm được.
"Các vị tiền bối, ta vào trong ao Luân Hồi này là để đắp nặn lại kim thân, hiện đang vào thời khắc mấu chốt nên xin hãy chờ thêm chút nữa." Hoàng Kim sư tử mỉm cười nói.
Những lời này vừa ra thì người người ở đây đều chấn động, kim thân của mạch Cổ tăng, đó là thành tựu đáng sợ tới mức nào chứ, có thể xưng là thân thể Kim cương bất hoại!
Một khi luyện thành thì sức mạnh của bên ngoài khó mà thương tổn tới thể phách của bọn họ, mạnh mẽ tuyệt thế. Ít nhất, những sinh linh cùng cấp khó có thể tổn thương tới thân thể họ được.
Trước mắt, con sư tử này tựa như sắp sửa thành công, thành tựu được kim thân hoàn mỹ!
Bọn họ tin chắc, Hoàng Kim sư tử chắc chắn đang đắp nặn lại kim thân hoàn mỹ, không hề thiếu sót chút gì, đây là một thành tựu kinh người.
Bên trong Cổ tăng có rất nhiều người tu kim thân, thế nhưng có mấy ai có thể tu tới cảnh giới hoàn mỹ? Đều sẽ có chút kẽ hở, Vô Úy sư tử thong dong lẫn nở nụ cười tự tin như vậy, hiển nhiên là đang muốn tiến vào cảnh giới vô thượng.
Cái ao này quả nhiên được sinh ra vì nó, đào tạo nên một cao thủ bất bại!
Kim thân bất hoại, có ý nghĩa là bất bại trời sinh trong cùng cấp!
Tiên Tăng vương năm xưa cũng chính là như vậy, đứng ngay nơi ấy, Trượng Lục kim thân bất động, mặc cho người người công kích cũng không thể nào đánh thắng nổi, thật sự mạnh mẽ tới khủng khiếp.
"Khục!" Thạch Hạo ho ra ngụm máu, lần này càng nghiêm trọng hơn nữa, bên trong miệng mũi đều ứa máu tươi, đồng thời hai mắt cùng hai lỗ tai cũng có tơ máu chảy xuống.
Việc này rất là nguy hiểm, thân thể của hắn đã chịu lấy tổn thương cực lớn, chất lỏng bên trong ao này quá khủng khiếp, không ngừng nghiền ép lấy hắn.
Chất lỏng trong ao, từ cực lạnh chuyển thành cực nóng cũng chỉ là vấn đề nho nhỏ mà thôi, không đáng là gì, lúc này chất lỏng óng ánh này lại nắm giữ một luồng sức mạnh ma quái, tựa như là cối xay không ngừng xoắn nát cơ thể hắn.
Rắc!
Có thể nghe được rõ ràng âm thanh bẻ gãy của xương cốt trong cơ thể hắn, huyết nhục biến hình, vết rách vô số, hắn gần như tan rã.
Máu tươi từ những vết thương chảy ra ngoài nhuộm đỏ cả hồ nước.
"Ta không tin là không có cách nào kéo lấy chiếc rương gỗ kia." Một vài người trẻ tuổi đứng trên bờ không phục, thậm chí có một vài nhân vật lớn tuổi cũng cảm thấy không phải là không lấy ra được.
Có người xuất thủ, một vài người trẻ tuổi tranh giành triển khai tổ thuật, diễn biến quy tắc, hoặc là hình thành nên bàn tay to lớn, hoặc là hình thành nên chiếc lưới rộng dài, tất cả đều tiến vào trong ao.
Kết quả, chỉ vừa mới tiếp xúc với bề mặt nước thì đều tan rã toàn bộ.
Bởi vì, ao nước sục sôi và lao lên hàng ngàn hàng vạn sợi hào quang phân giải đi những luồng năng lượng kia, sau đó là hấp thu toàn bộ và biến mất vào trong ao nước.
Sắc mặt của những người trẻ tuổi này lúc xanh lúc trắng, ai nấy cũng không cam lòng, Hoàng Kim sư tử thì đang đắp nặn lại kim thân ngay bên trong ao nước, mà bọn họ chỉ biết đứng bên trên chứ không thể nào đi xuống được, sự khác nhau quá rõ ràng.
"Cũng khá đó chứ, thần kỳ như vậy luôn ư, để ta thử một lần." Lại thêm một đại tu sĩ xuất thủ, thực lực siêu phàm, là đỉnh cao trong cảnh giới Độn Nhất.
Hắn là cao thủ số một số hai trong nhóm sinh linh này, diễn dịch thần thông, vận chuyển đạo hạnh toàn thân, năm ngón tay mở rộng, gợn sóng liên miên chộp về ao nước.
Ầm!
Nhưng mà, sóng nước ngập trời đánh tan toàn bộ những gợn sóng kia, toàn bộ thần lực mênh mông mà hắn thả vào trong ao đều bị cướp sạch.
Ông lão ngớ ra, vẻ mặt thẫn thờ, tình huống rất là rõ ràng, những gì Hoàng Kim sư tử nói đều là sự thật, chiếc ao này rất kỳ lạ, không cách nào chạm tới được.
Những sinh linh này tin chắc, một khi bọn họ tiến vào trong ao thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới sinh mệnh ngay.
Dù cho vài ông lão mạnh mẽ nhất cũng vô cùng kiêng kỵ, không dám đẩy bản thân vào nguy hiểm.
"Ồ, còn chưa chết luôn à?" Mấy người khác lộ vẻ cổ quái.
Vừa nãy khi nhìn thấy Thạch Hạo không ngừng phun xối xả máu tươi, miệng mũi lỗi tai cùng hai mắt đều loang lổ vết máu, thế nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống, chưa hề tiêu vong.
"Mạng của hắn cũng lớn thật đó chứ, ta cho rằng sẽ trở thành đám mưa máu ngay tức khắc, ai dè khổ sở chống cự tới tận lúc này."
Mấy người nghị luận, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
"Ta cảm thấy cần phải đưa Hoang lên trên ngay, nếu cứ để tự sinh tự diệt như vậy thì quá có lợi cho hắn rồi!" Một cường giả trẻ tuổi của dị vực lên tiếng.
"Đúng đó, để hắn chết ở nơi này thì quá nhân từ rồi, mấy ngày qua hắn đã giết bao nhiêu tinh anh giới ta rồi? Phải tiêu diệt!" Có người ánh mắt lạnh lẽo gật đầu đồng ý.
Ầm!
Có người đấm tới một quyền về thẳng mi tâm của Thạch Hạo, mạnh mẽ và bá đạo.
Đáng tiếc, thần quang dâng trào, cú đấm ấy đã bị hóa giải, toàn bộ thần lực đều bị ao nước ấy hấp thu, cơ bản không thể nào tới gần được.
Sắc mặt của người đó u ám, một quyền đó cũng là do thần lực hóa thành, nếu như là nắm đấm bằng da bằng thịt thật sự thì hơn nữa cũng sẽ bị hòa tan luôn.
Keeng!
Có người lấy ra binh khí, đó là một bảo ấn vuông vức được chế tạo từ một khúc thần cốt nào đó, nó mang theo tinh khí mịt mờ, lượn lờ thần quang, người này ném mạnh tới trước.
Nó tựa như là một ngọn núi nhỏ bao phủ cả ao nước ấy.
Kết quả, sóng nước dâng lên tận không trung rồi quấn chặt lấy bảo ấn này, tiếp đó thu nó vào trong và không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Bị hòa tan luôn rồi!"
Việc này quá khó xử, dù cho muốn ra tay giết chết Thạch Hạo thì cũng không thể được, bất kỳ sức mạnh nào tới gần ao nước thì đều sẽ bị hóa giải, bị phân giải thành tinh khí.
"Ta sắp xong rồi, chờ ta tới chém hắn!" Hoàng Kim sử tử mở lời.
Nó đã đạt dược chỗ tốt cực lớn đủ để người khác ghen tỵ cùng ước ao, kim quang mênh mông tựa như là một lò lửa khổng lồ đang đặt ra muôn vàn thử thách cho nó, tinh khí điên cuồng tràn vào thân thể.
Nó đang thay máu cũng như đang tróc ra lớp lông da bên ngoài, thân thể càng mạnh mẽ hơn, đang hướng tới con đường kim thân hoàn mỹ.
Ngược lại, các vị trí như tay chân của Thạch Hạo như đứt rời, như muốn hòa vào trong ao nước ấy, trở thành một phần của nó.
Vô Úy sư tử nhìn về phía Thạch Hạo, trong con ngươi màu vàng bắn ra thần mang chói lóa, nói: "Mơ mộng tranh tạo hóa với ta à, cũng không nhìn xem thử đây là nơi nào, là Ao Luân Hồi có thể hòa tan vạn vật, phổ độ tất cả chúng sinh, nhưng không phải một mạch Cổ tăng thì tiến vào cũng chỉ uổng mạng mà thôi!"
Thạch Hạo cũng chẳng hề để ý, tuy rằng thân thể cùng linh hồn của hắn gần như bị xé nát, thế nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, vẫn cố gắng kiên trì và vật lộn.
Hắn không tin lời nói của Hoàng Kim sư tử, bởi vì, hắn từng nhìn thấy Thiên Thử tiến vào trong ao này, sẽ không bị hòa tan.
Thời khắc này, từ đầu tới cuối Thạch Hạo không hề buông tay, vẫn như trước nắm chặt lấy rương gỗ mục, hai mắt mở to khiến hai hàng máu tươi chảy dài, chịu lấy thương tổn nghiêm trọng.
Con ngươi đều dính máu chứ đừng nói tới những vị trí khác trên thân thể, hắn nhìn về phía Hoàng Kim sử tử thì thấy được đối phương đang đắp nặn lấy kim thân, đã tới thời khắc mấu chốt rồi.
"Ngươi nói nhiều quá đó!"
Thạch Hạo lên tiếng, lời nói đầy kiên định, hắn ra sức vật lộn, dùng hết khả năng để thoát khỏi trói buộc của chiếc ao này, muốn xuất thủ đánh về phía Vô Úy sư tử.
Ầm!
Sóng nước ngập trời, chiếc ao cuồn cuộn kịch liệt, tinh khí dâng trào tựa như khói mờ bao phủ, nơi đây trở nên vô cùng khủng khiếp.
Thạch Hạo không ngờ lại có thể chuyển động, hắn gian nan giơ lên cánh tay rồi vỗ về phía Hoàng Kim sử tử.
"Bị giam cầm lâu như vậy, đáng lẽ đã bị hòa tan sạch tinh khí thần toàn thân mới đúng chứ, không ngờ ngươi lại còn hoạt động được, chính ra cũng giỏi đó chứ!" Vô Úy sư tử đánh giá, nó rất là giật mình.
"Gào!"
Nó gào lớn một tiếng, chủ động công kích về phía Thạch Hạo, dù cho đang đắp nặn lấy kim thân và không thích hợp để làm chuyện này, thế nhưng vẫn ráng nhịn và xuất kích.
Vù vù!
Đột nhiên, một phần thân thể của Thạch Hạo đang lộ bên trên mặt nước chìm xuống dưới, toàn thân đều tiến vào trong ao tránh thoát khỏi sóng âm của con sư tử này.
Công kích của người khác thì có thể hắn không chú ý tới, chờ ao nước này hóa giải, thế nhưng con sư tử này quá đặc biệt, ở ngay nơi này nó đã nắm giữ ưu thế bẩm sinh, không hề bị ao nước này ảnh hưởng nên Thạch Hạo phải đề phòng.
"Sao Hoang còn chưa chết nữa chứ, vả lại hắn còn chủ động xuất thủ, nhìn kìa, hắn đang di chuyển trong ao nước!"
Mọi người thấy được, Hoang tựa như là một con cá đang bơi về phía Hoàng Kim sử tử, nhưng mà phía sau thân thể của hắn là màu đỏ tươi, đó rõ ràng là vết máu.
"Ha ha, ta rất thích nhìn cảnh này, mặc ngươi giãy giụa, mặc ngươi nỗ lực, mặc ngươi ra sức tấn công, thế nhưng vẫn sẽ bị giết chết." Hoàng Kim sư tử nở nụ cười chứ chẳng hề lo lắng gì cả, nó híp lại con ngươi màu vàng, nói: "Giết chết ngươi như vậy, có phải rất giống như chó chết nước không ta?"
Là sỉ nhục, lúc lên tiếng thì cực kỳ bình thản, từ từ giơ lên móng vuốt to lớn vàng óng của mình rồi đè mạnh tới!
"Không nên khinh thường, nhanh chóng tiêu diệt hắn đi, vạn nhất lại trở thành Tiên Tăng vương thứ hai thì phiền phức rất lớn đó!" Một ông lão trên bờ nghiêm túc nói.
...