...
Thạch Hạo, Tào Vũ Sinh tiến về trước, dọc theo ven bờ tiến vào hồ Bích Lạc, cả hai đạp lên trên một con thuyền liền tạo nên từng gợn sóng nhỏ.
Xung quanh hồ có rất nhiều linh sơn rộng rãi và xinh đẹp, bao quanh là làn sương trắng cùng với sinh trưởng các loại linh thảo giàu linh tính, tựa như là cổ sơn tiên gia vậy.
Còn có một số người khác cũng đang tiến vào hồ Bích Lạc, bởi vì thời gian đã sắp tới rồi.
Trong lúc này, một vài chiến xa được thần thú kéo lần lượt xuất hiện, bên trên là một vài thiên tài trẻ tuổi lao tới nơi đyaa, người ngày một đông hơn, vương giả trẻ tuổi của các tộc đều tụ tập.
"Ồ, tin tức kinh thiên nề, người của Cấm khu nói không chừng sẽ tới đó, hình như ta thấy có người đã tiến vào Đế quan, không biết có phải sau khi bọn họ nhận được thiệp mời nên mới tới hay không nữa."
Có người nói ra tin tức như vầy nên đã dẫn tới sự náo động khong nhỏ, tất cả mọi người kinh ngạc tới ngây người.
Thật sự Cấm khu đã điều người tới Đế quan? Đây là chuyện kinh động thiên hạ tới mức nào chứ, từ xưa tới nay cũng không ai thấy qua bọn họ nên cũng không biết hình dáng tột cùng ra sao.
Một giây lát sau, chuyện này đã trở thành tiêu điểm cho cuộc nghị luận.
Rất nhiều người hưng phấn, nếu như Cấm khu trên cửu Thiên có sinh linh tới đây thì quả là một cuộc thịnh hội trước nay chưa từng có.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, trong hồ Bích Lạc chợt xuất hiện từng màn ánh sáng, sóng lớn ngập trời, một hòn đảo lấp lánh màu xanh biếc nổi lên trên mặt nước, nó được màn ánh sáng bao bọc bên trong, dù cho là ở dưới đáy hồ thì nước vẫn không cách nào tiến vào trong đảo được.
Trong hồ Bích Lạc có đảo, hiện giờ đã xuất hiện!
Về phía tu sĩ thì đảo lơ lững trên không trung hay là ngâm mình dưới biển nước thì cũng không tính là chuyện kinh ngạc gì, chỉ là hòn đảo này lại có chút đặc biệt, có thể là di chỉ của Chân Tiên, từng có Tiên sinh sống.
Dù cho hiện tại không tìm được động phủ nào mà chỉ còn lại đôi chút gạch vụn cùng với thực vật xanh um tùm, thế nhưng cũng rất hấp dẫn người khác.
Bởi vì, từng làn khí tức Tiên đạo không ngừng tản ra từ hòn đảo này, nghe đâu, dù cho là một cục sắt bình thường mà được Chân Tiên chơi đùa trong thời gian dài thì cũng có thể hóa thành báu vật.
Cho nên, nơi mà Chân Sinh sinh sống thì đời nào lại không có thứ gì được lưu lại chứ, nơi này dù gì cũng tràn ngập tiên vận.
Đã tới giờ, thiên tài tụ tập sẽ bắt đầu.
Mọi người dồn dập lên hòn đảo này, chính xác, chiến xa Ngũ Linh vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người, lập tức có một đám người vây kín.
Đồng thời, đám người tiểu Thiên vương ,Đại Tu Đà, Thác Cổ Ngự Long cũng trở thành tiêu điểm được người vờn quanh.
Ngay cả tứ hoàng Vệ gia cũng không cần phải bàn làm gì, nữ tu sĩ vừa tài tình tuyệt diễm vừa xinh đẹp quyến rũ thì luôn được nam nhân hoan nghênh, một đám thanh niên tuấn kiệt tụ tập nơi ấy chào hỏi đầy thân thiện.
"Người nhiều thật." Thiên Giác nghĩ nói.
"Ồ, là ngươi?!" Một tu sĩ khi nhìn thấy Thiên Giác nghĩ thì sắc mặt trắng bệch.
Đây chính là người từng truyền tin, hắn vẫn nhớ như in điệu bộ lớn lối đầy đáng sợ của Kiến nhỏ, gọi Vương Trường Sinh là oắt con, nếu như hiện tại lại nói thêm những lời gì quá đáng nữa thì có thể sẽ hù chết hắn mất.
"Haizz, ngươi cũng tới hả, thật là xúi quẩy!" Hắn tính lùi lại thì nhìn thấy Tào Vũ Sinh liền nổi đầy gân xanh trên trán, lập tức nhanh chóng xoay người rời đi, bởi vì ba ngày trước hắn đã bị tên Tào mập này đánh bầm dập một trận.
Hòn đảo Bích Lạc rất là nên thơ, cỏ xanh lấm tấm như đệm, cây cối um tùm, thần tuyền róc rách, kỳ dược tản hào quang, hương thuốc nồng nặc khiến người khác mê say.
"Hoảng gì mà hoảng thế hả, đúng phải ta rồi đây nè!" Một thanh niên tóc tím quát vị 'đưa tin' kia.
"Xin lỗi, vừa nãy..."
"Vừa nãy thì lám ao?"
"Có người không được mời nhưng vẫn tới." Tín sứ* nói, trong lúc lên tiếng thì liếc nhìn Tào mập.
(*) Người đưa tin.
"Người nào dám làm như thế, muốn quấy phá thịnh hội à?" Thanh niên tóc tím duy trì trật tự nơi này nhanh chân chạy về phía Tào Vũ Sinh, sau khi tới gần thì quát lớn: "Ngươi... rời đi, ngay!"
Tào Vũ Sinh liếc liếc, nói: " Muốn đánh nhau à, dám hô hào chỉ trỏ vậy với khách quý? Mở cái mắt chó của ngươi ra nhìn xem thử đây là cái gì?" Đang nói chuyện thì hắn vung vẩy tấm thiệp nơi tay.
Người vừa tiến tới ngờ vực nhìn Tín sứ.
"Xin lỗi cho ta, mặc dù ta không có thiệp mời thì đã như thế nào chứ, đáng ra ngươi phải nể nang khách sao chứ? Xin lỗi." Tào Vũ Sinh nói.
"Thật là hắn không có thiệp mời, đó là của người khác." Tín sứ đứng cách đó không xa nói.
"Ngươi dám trộm thiệp mời của người khác?" Thanh niên tóc tím duy trì trật tự nơi này gằng giọng.
Xung quanh lập tức có không ít người quay đầu, bởi vì động tĩnh nơi này hơi lớn khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc, lại có người dám tới đây quấy phá ư?
"Không phải là trộm của người khác, mà hắn là bạn của ta." Tào Vũ Sinh nói.
"Không được, mặc dù bạn của ngươi không tới thì ngươi cũng không thể đi thay được, không có thiệp mời thì đừng hòng tiến lên hòn đảo." Thanh niên tóc tím rất nghiêm túc, rất không vừa mắt Tào Vũ Sinh.
"Có đúng như vậy không, ta có thể thấy được đám người Kim Triển Vương Hi sau khi tới thì những người khác thuộc Kim gia Vương gia cũng đi cùng đó thôi, ta không tin cả bộ tộc bọn họ chỉ nhận được hai tấm thiệp mời." Tào Vũ Sinh cười lạnh nói.
Sau khi tiến vào thì hắn đã quan sát rất cẩn thận, tiểu thúc Kim Chí Phi của Kim Triển cũng đã tới vả lại còn có một vị anh họ của Vương Hi cũng tiến vào!
"Ngươi..." Thanh niên tóc tím tức giận, quả thật có một vài người dẫn theo người thân của mình tiến vào, hơn nữa số lượng không phải ít.
"Đúng rồi, lão già kia tuổi cũng quá lớn, không phải là kỳ tài trẻ tuổi gì cả, vậy mà ngươi cũng không đuổi đi, thế nhưng lại tới gây ồn ào với ta hả." Tào Vũ Sinh chỉ về Kim Chí Phi, đây là người từng chiến với Thạch Hạo không lâu trước đây và đã bị đoạt đi tọa kỵ, hắn lại nói tiếp: "Không biết ta chính là chí tôn thú hai trong thế hệ trẻ tuổi đương đại này à?"
Nhìn dáng vẻ bặm trợn của hắn khiến thanh niên tóc tím cười khẩy, nói: "Dù nói gì thì ngươi cũng không thể tiến vào được, không có tư cách đó!"
"Vì sao bọn họ có thể đi vào?" Tào Vũ Sinh chỉ về đám người của Vương gia Kim gia, rồi lại chỉ về một vài người không có thiệp mời khác
"Ngươi có thể so bì với bọn họ à, đó chính là thiên kiêu của thế gia Trường Sinh, người dẫn bọn họ vào đây đều xưng tôn thiên hạ cả!" Thanh niên tóc tím chế nhạo nói.
Rất rõ ràng, động tĩnh nơi này đã chuyển biến lớn, rất nhiều người đều tập trung về phía này.
"Nè... Tào mập!" Có người gọi nhỏ, đó là tu sĩ ở cửu Thiên đã nhận ra hắn và biết hắn có quan hệ rất thân với Thạch Hạo, cảm thấy nếu chọc tên mập này thì chắc chắn Hoang sẽ ra mặt.
"Thế muốn tư cách gì vậy?" Đúng lúc này thì Thạch Hạo từ phía sau bước tới nhìn chằm chằm thanh niên tóc tím này.
Lúc này có vài người nhận ra hắn, ví dụ như Đại Tu Đà, Trích Tiên, hậu đại của Thủ Hộ giả Độc Cô Vân, Thích Cổ... Tất cả đều là người quen nên gật đầu hỏi thăm với hắn.
"Ngươi là ai?" Thanh niên tóc tím hỏi.
Tiên sứ vội vã tiến lên rồi nói nhỏ vài câu vào tai hắn.
Thanh niên tóc tím liền trợn tròn mắt rồi hít vào ngụm khí lạnh, không ngỡ là Hoang, hắn lại tự mình tới đây!
"Có chút hiểu lầm, nếu như Thạch huynh đã tới thì có thể dẫn theo một vài người bạn của mình." Thần sắc của hắn trở nên lúng túng.
"Rốt cuộc là ai thế?" Có người không vừa lòng hỏi.
Ngay tại lúc này liền truyền khắp tiếng nhốn nháo, chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành bước tới, đứng cách đó không xa cười hỏi: " Vị này chính là Thạch huynh ư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt thật sự là quá may mắn!"
Tất cả mọi người đều thất kinh, truyền nhân của Vô Địch giả - Tề Hoành không ngờ lại tự mình tới nghênh tiếp, vả lại còn rất khách sáo với người trẻ tuổi điển trai kia, đúng là khiến người người chấn động.
Trước đây không lâu có một đám người nghênh tiếp Tề Hoành, ai nấy cũng đều vây quanh, thế nhưng hiện giờ chính hắn lại đi nghênh tiếp người khác.
"Thì ra ngươi chính là Hoang, vừa nãy đã gặp qua rồi! Tướng mạo lại điển trai như vậy, chiến tích cũng rất xuất sắc, trong tưởng tượng của t a thì ngươi đáng phải là ba đầu sáu tay, đầu báo mắt tròn mới đúng!" Tứ Hoàng Vệ gia bước tới, trong đó có một thiếu nữ cười hì hì.
Mọi người kinh hãi, ngay cả bốn thiếu nữ thiên tài cũng tới chào hỏi với người thiếu niên trẻ tuổi này, đồng thời cũng đang tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, trông rất là khách sao, vậy hắn là người nào?
"Ha ha, Hoang, một trận chiến liền thành danh, ở biên cương Đại Xích Thiên đã giết mười Vương dị vực khiến thiên hạ khiếp sợ, hôm nay rốt cuộc cũng gặp mặt được." Thác Cổ Ngự Long của thế gia Trường Sinh bước tới, mái tóc tím tung bay, thần uy lẫm lẫm.
Ngay cả hắn cũng tiến lên, thành ra làm người người run sợ biến sắc.
Đồng thời vào lúc này thì mọi người cũng biết người tới là ai, đã được Thác Cổ Ngự Long nói ra, hắn là Hoang!
Thạch Hạo kinh ngạc, không nghĩ tới mấy người này lại tới nghênh tiếp hắn như vậy.
Tứ Hoàng của gia tộc Trường Sinh Vệ gia cũng không thôi, dù sao cũng không có xung đột lợi ích nào cả, thế nhưng chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh là Tề Hoành rõ ràng đi tới đây cùng với Kim Triển, mà muội muội của Thác Cổ Ngự Long lại đi chung với Vương Hi, làm sao giờ lại khách sáo với mình như vậy
Nơi đây sôi trào, tu sĩ tới từ cửu Thiên đều biết Thạch Hạo thế nhưng rất nhiều sinh linh ở trong Đế quan lại chưa từng thấy quá.
Hiện giờ cũng đã rõ ràng, người trước mắt kia là ai, từng ánh mắt nóng bỏng quét tới.
"Trời ơi, hắn chính là Hoang à, vừa nãy ta đi chung đường cách hắn không hề xa, không nghĩ tới lại cùng đồng hành nửa đường."
"Thạch huynh, tại hạ vô cùng bội phục cùng với kính nể huynh. Trận chiến ở biên cương Đại Xích Thiên, huynh đã chiến ra uy phong của giới ta! Làm cho mọi người đều thổi tan luồng uất ức trong lòng, vẫn luôn nghe tới danh của huynh thế nhưng vẫn chưa thể gặp mặt, hôm nay quả thật là rất may mắn!"
Rất nhiều người lũ lượt kéo tới, ồn áo nhốn nháo không thôi, còn có một ít thiếu nữ trẻ tuổi với ánh mắt bỏng rát đảo quanh trên người Thạch Hạo.
Đế quan, là tuyến đầu của giới này, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với sự huy hiếp của dị vực, không một ai có thể hiểu hơn bọn họ về mức độ đáng sợ của sinh linh thế giới kia, giết liên tiếp mười Vương, đối với bọn họ thì đây quả là thần thoại!
Nơi đây trở nên nổ tung, đông đảo tu sĩ vây kín.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều nhiệt tình như thê,s ví như Kim Triển vẫn ngồi yên nơi đó, trước sau vẫn chẳng hề nhúc nhích gì, tỷ như Vương Hi với bạch y như tuyết, vẻ mặt lạnh tanh chưa hề đảo qua Thạch Hạo dù chỉ một lần.
Còn có một số ít người khác như Lục Quan vương Ninh Xuyên cũng không hề nói gì cả.
...