Chương 1610: Nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh


...

Hoang chạy thoát rồi!

Tin tức này như một tiếng sấm nổ vang vọng trên bầu trời dị vực, các tu sĩ kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm, chỉ là một thiếu niên, thân lại là tù nhân, vậy mà ung dung thoát khỏi cổ giới cao thủ như mây này.

Chuyện này thật quá hoang đường, khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.

Mà tồi tệ nhất chính là rất nhiều người cũng đã nghe được tin này. Hoang cưỡi trên một con cá chạy thoát, quả thực làm kinh ngạc một đa số mọi người.

Lúc nhận được tin tức thì phản ứng của tất cả mọi người đều giống nhau, đó là tuyệt đối không thể tin, quá hoang đường rồi!

Coi dị vực là nơi nào hả? Ngồi trên lưng một con cá, bay lên trời và cứ thế rời đi rồi?

Chuyện như vậy khiến người ta cảm thấy như là một con trâu bị thổi bay lên trời không.

"Khoác lác quá mức, chắc chắn là có nội gián đã để cho Hoang chạy thoát, lại cố ý tìm lý do, quá buồn cười mà!"

"Ha ha, ta đã nghe được chuyện gì, Hoang cưỡi một con cá và cứ thế chạy thoát? Cái chuyện cười này không buồn cười cho lắm, thật nhạt nhẽo."

...

Rất nhiều người đều không tin vì chuyện này quá bất hợp lí.

Thế nhưng, khi càng lúc càng có nhiều tin tức truyền tới, sau khi dần vạch ra đó là sự thật thì sinh linh các tộc đều đã há hốc mồm rồi.

"Khó mà tin nổi, một sinh linh trẻ tuổi cảnh giới Trảm Ngã, một thân một mình chạy thoát khỏi giới ta?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đều có một loại kích động muốn nguyền rủa, muốn chửi má nó, không ít tu sĩ các tộc đều hận chết Hoang, kết quả... hắn đã chạy thoát rồi.

Sớm biết như vậy còn không để cho Chí tôn lập tức dùng một ngón tay đè chết hắn cho rồi!

Phong ba nổi lên khắp dị vực, khó có thể yên tĩnh, đặc biệt là toàn bộ thế hệ trẻ tuổi đều xôn xao, cái tên Ma vương khủng bố, trên tay đầy rẫy máu tanh kia, thật vất vả mới bắt được hắn, kết quả lại chạy thoát như thế ư?

Rất nhiều người cũng không cách nào tiếp thu!

"Cá con nguyên thủy gì chứ, đó là thứ quái quỷ gì vậy, chưa từng nghe nói. Không phải nội bộ bên phía chúng ta có quỷ đã cố ý để cho Hoang chạy thoát đấy chứ, mau mau kiểm tra cho rõ!"

"Ta không hiểu nổi, giới ta có Bất hủ giả, có thể quét ngang sinh linh bên kia Đế quan, làm sao lại để cho chuyện như vậy xảy ra chứ?"

Từ sau ngày hôm đó, dị vực nổi lên bão táp, gợi ra sóng lớn mênh mông, đâu đâu cũng có tranh cãi.

Rất rõ ràng, việc Hoang bất ngờ chạy thoát đã làm cho họ chấn động rất lớn.

Trên thực tế, quả thật là như vậy, không chỉ sinh linh trẻ tuổi của các tộc đang la hét, thù hận khó mà tiêu tan.

Mà ngay cả những nhân vật già cả cũng không thể bình tĩnh, thậm chí cao tầng đều đang lo lắng.

Người Vương Bất hủ chỉ đích danh yêu cầu lại thoát đi như thế mà không thể giữ lại, đây là chuyện tày trời, lời nói ra của tồn tại cấp độ chí cao kia cũng chính là pháp chỉ, không được cãi.

Đế quan đã yên tĩnh nhiều ngày rồi.

Bởi vì, từ sau khi Hoang bị giao ra, bầu không khí của toàn bộ tòa thành đều hơi khác thường, lòng người không ổn định.

Tuy nhiên, trong hai ngày nay, một vài tin tức ngầm truyền đến khiến bầu không khí trong thành trở nên vi diệu, bởi vì đó là những tin tức liên quan đến Hoang.

Đầu tiên, có người mang đến tin tức nói Hoang đã bị người phế bỏ ở dị vực, bị trở thành tù nhân, chịu đủ sự hành hạ, đều này làm cho người trong thành vì đó mà trầm mặc.

Mấy người Thanh Y, Thỏ nhỏ càng vì đó mà đau lòng, thất vọng đến rơi lệ.

Tạo thành tất cả những thứ này là ai, lại có thể trách ai đây?

Là bọn họ đã giao Hoang ra, vốn hắn có cống hiến to lớn cho Đế quan, đánh chết rất nhiều địch thủ dị vực, còn mang về cả rương gỗ mục mà Vương Bất hủ cũng phải động lòng.

Nhưng mà cuối cùng lại rơi vào một kết cục như vậy.

Rất nhiều người có tâm trạng phức tạp, mấy người Thanh Y, Trường Cung DIễn càng vì đó mà đau lòng, trong tim đầy căm phẫn, vô cùng không cam lòng.

Thế nhưng, rất nhanh lại có tin tức truyền tới, nói là Hoang đã phục hồi như cũ, thực lực lại tinh tiến, ở dị vực đánh bại cả Đế tộc, giết thế hệ trẻ phải lui tránh, đánh đâu thắng đó.

"Chuyện này có thật không?" Sau khi Thái Âm thỏ ngọc nghe xong thì nhảy cẫng lên đầy hưng phấn.

Không nghi ngờ chút nào, tin tức này khiến người ta vui mừng khôn xiết, những bạn bè cũ có quan hệ với Thạch Hạo đều phấn chấn cả lên, vô cùng cao hứng.

Cũng có người hoài nghi, Hoang có ghê gớm đến cỡ nào thì sau khi trở thành tù binh làm sao có thể ở dị vực sống vui vẻ được? Chuyện này khiến người ta hơi khó có thể tin.

"Tin tức nặng ký đây, Hoang đã bỏ chạy, thoát ly khỏi dị vực, đã bước lên đường về, chúng ta chuẩn bị tiếp ứng!"

Ngay ngày hôm nay, một tin tức càng thêm vang dội truyền đến, khiến các tu sĩ chấn động đến đờ cả người, hai tai vang lên ong ong.

Hoang trốn thoát rồi? Sao có thể có chuyện đó, hắn làm sao làm được?!

Dị vực mạnh mẽ, ở Biên hoang không thèm đề phòng, không giống phía cửu Thiên phải xây dựng Đế quan để chặn đường qua lại, cho nên tương đối mà nói thì xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng truyền tới đây hơn.

Tin tức Thạch Hạo đánh bại Thú Thời Gian, dương uy ở dị vực giống như thủy triều truyền tới, đồng thời càng có một vài bí ẩn cao hơn đó là hắn đã cưỡi một con cá lớn chạy thoát.

"Chuyện này... có thật hay không?"

Ngay cả sinh linh bên trong Đế quan cũng đều không biết phải nói gì. Đánh bại Đế tộc còn khiến người ta nửa tin nửa ngờ, chứ nói cưỡi trên một con cá chạy thoát thì có chút hoang đường rồi.

Ít nhất, bên này còn chưa thấy hắn trở về!

"Không hay rồi, có tin tức nói, Hoang đã phản bội, quy thuận dị vực!"

Ngay trong cùng ngày, lại có tin đồn như vậy xuất hiện.

Chuyện này gợi nên xôn xao, khiến rất nhiều người bị kinh động.

Người có công bị giao ra, đưa đến dị vực, trở thành tù nhân khiến trái tim hắn lạnh lẽo, nếu là phản bội thì việc này cũng dễ dàng khiến người ta tin tưởng và tiếp nhận.

Thậm chí có vài người cũng có loại ý nghĩ kia, nếu chính mình bị đối xử như vậy thì còn không bằng tính toán lập tức phản bội!

"Người truyền tin đồn, chém!"

Cùng ngày, Mạnh Thiên Chính hạ xuống một cái mệnh lệnh, ai dám nói xàm, đầu độc lòng người thì giết chết không cần luận tội.

"Ta tin tưởng, Hoang thật sự đang trên đường trở về, tu sĩ dị vực đang cố ý giội nước bẩn, bôi nhọ hắn, mục đích là gây thị phi xích mích, một khi hắn xuất hiện sẽ khiến chúng ta nảy sinh hiềm khích."

Quả thực, Hoang đã chạy thoát khỏi dị vực, có người bắt đầu cố ý tản ra một vài lời nói có tính công kích, cố ý truyền tới Đế quan.

Trong lúc nhất thời, bên trong Đế quan đạt được các loại bí ẩn, tin tức bay đầy trời, cùng không biết loại nào là thật nữa!

Có người tin tưởng chắc chắn Hoang ngang dọc dị vực, đã đánh bại Đế tộc, xem Thú Thời Gian như thức ăn, huy hoàng đến cực điểm.

Nhưng cũng có người cảm thấy hẳn là nên lý trí một chút, những loại hành động vĩ đại kia không quá thực tế, có lẽ Hoang đã thật sự giận dữ mà phản bội rồi, tâm không còn hướng về cửu Thiên nữa.

Hoang là anh hùng, một thân chính khí, hay là vì căm giận mà phản bội, hóa thành Ma vương?

Trong lúc nhất thời, bên ngoài mọi người không dám nhiều lời nhưng trong âm thầm lại đang bàn tán sôi nổi, thậm chí là cãi vã!

Đến cùng là Hoang đang ở nơi nào!

Lúc này, hắn thật sự đã tiến vào vùng đất quái lạ, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ngoại giới.

Cá con nguyên thủy ra sức nhảy một cái thoát khỏi Hải bộc, trở nên mơ hồ và mờ đen, thoát khỏi vùng cổ giới này.

Ở dị vực, rất nhiều Vương tộc đều biết phần cuối của Hải bộc rất đáng sợ, tùy tiện đến gần thì hài cốt sẽ không còn, hình thần đều diệt, sẽ biến mấy khỏi giới này.

Hiện tại, mấy người Thạch Hạo đã được trải nghiệm một loại giày vò sống không bằng chết.

Trên người cá con nguyên thủy phát sáng, dường như một vầng mặt trời màu đen đang chống cự lại một loại sức mạnh thần bí nào đó, bản thân thì đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

Mà mấy người Thạch Hạo cũng phải chịu áp lực lớn lao, khung xương trong thân thể vang lên đùng đùng không dứt, tất cả đều gãy rồi!

Sao lại như vậy? Thần Minh hoa dung thất sắc, mạnh mẽ như nàng, thân là Táng sĩ hoàng kim cảnh giới Độn Nhất, hiện giờ cũng sắp phải mất mạng.

Tam Tạng cũng giống như thế, cả người tả tơi, khí tức thánh khiết suy yếu, toàn thân bị nghiền ép sắp nổ tung rôi!

Còn Thạch Hạo thì tình trạng cũng đáng lo như vậy, lúc nào cũng có thể sẽ chết đi.

Bởi vì hắn còn chưa tới Độn Nhất cảnh!

Tuy nhiên, nơi này quái lạ, áp lực mang đến chỉ là vượt qua cực hạn của mỗi người, như là một loại thử thách đặc biệt nào đó.

Rất nhanh, vẻ mặt của bọn họ thay đổi, toàn thân cá con nguyên thủy là máu, máu thịt bầy nhầy, mắt thấy sắp không xong rồi. Nên biết, lần này chính là nhờ nó mà rời khỏi dị vực, ngay cả nó cũng sắp không chống đỡ nổi rồi sao?

"Mau nhìn, tổ văn trên người nó đã mờ rồi, sắp tiêu tán toàn bộ, chuyện này có nghĩa là nó sẽ không còn che chở nữa!" Thần Minh nói.

Ầm.

Cuối cùng, trong một tiếng rung mạnh, tất cả mọi người đều hôn mê, trong quá trình này bọn họ chỉ còn lại một chút ý thức và đã nghe thấy tiếng thờ cúng mơ mơ hồ hồ.

Thậm chí, mơ một giấc mơ rất không chân thực.

Cá con nguyên thủy dùng tổ văn của bản thân làm lửa, dùng máu hiến tế, thiêu đốt bản thân và nhảy ra dòng sông vận mệnh, muốn đi đến một chỗ nào đó.

Không biết qua bao lâu, Thạch Hạo tỉnh lại, bên tai vẫn còn nghe được âm tiết cuối cùng của tiếng cúng bái, như là đang thật sự tiến hành một loại nghi thức nào đó mà lúc này vừa vặn kết thúc.

Hắn rất thảm, thế nhưng còn sống.

Xương cốt toàn thân gãy hết, máu thịt be bét, nhưng điều này vẫn có thể chấp nhận được. Khi ngồi xếp bằng xuống thì thân thể Thạch Hạo không ngừng nổ vang, tất cả xương gãy bắt đầu liền lại.

Cách đó không xa, Thần Minh, Tam Tạng càng thê thảm hơn, thân thể đã bị phân thành rất nhiều khối, đã bị tháo rời như vũ khí, hầu như hoàn toàn hủy diệt.

Rất lâu sau, bọn họ mới mở mắt ra, thế nhưng lại cực kỳ suy yếu, ngọn lửa nguyên thần đều đã lờ mờ, xém tắt.

Hai người cười thảm, đây thật sự là quá thê thảm mà, đạo hạnh toàn thân đều bị gọt hết bảy tám phần, muốn phục hồi như cũ thì cần phải có thời gian, càng phải đánh đổi một cái giá rất lớn.

"Ngươi... bị ảnh hưởng không lớn?" Khi bọn họ ghép thân thể chia năm xẻ bảy lại với nhau, và sau khi nhìn thấy trạng thái của Thạch Hạo thì cả hai đều thay đổi sắc mặt, vô cùng giật mình.

"Không hổ là Hoang!" Đối với việc này, Tam Tạng chỉ có một câu đánh giá như vậy.

"Ta đang suy nghĩ chọn ngươi làm đạo lữ." Thần Minh càng trực tiếp hơn, cố nén đau đớn, nháy mắt quyến rũ, sự mê hoặc điên đảo chúng sinh tỏa ra, câu hồn đoạt phách.

"Con cá này thế nào rồi?" Thạch Hạo nhìn về phía xa xa.

Con cá kia, chiều dài đã rút ngắn lại quá nhiều, hiện chỉ còn khoảng trăm trượng, toàn thân là máu, rách rưới tả tơi, tất cả các xương đều đã vỡ nát, có vẻ không sống được nữa.

Tuy nhiên, trên người nó còn có một khối tổ văn chưa bị tiêu diệt, lúc này lóng lánh phát ra ánh sáng chói lọi rực rỡ, dùng tinh huyết của bản thân nó bắt đầu tỏa ra.

Trong tiếng lạch cạch lạch cạch, con cá kỳ lạ này xảy ra dị biến, lần nữa thu nhỏ lại, chỉ còn dài mười trượng, tương ứng với đó là những khúc xương gãy vụn khép lại, thân thể rách nát phục hồi như cũ, sinh mệnh đang trở lại.

Điều này tựa như là tiêu hao toàn bộ tinh lực của bản thân, thu nhỏ thân thể lại để khôi phục tính mạng.

Rất rõ ràng, nó nhỏ yếu hơn trước đó.

Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là hình dạng của nó cũng phát sinh biến hóa, bình thường cái đầu Bá Long và sừng trâu trên mặt thoái hóa, bắt đầu chuyển biến về hướng giống như chim.

Đầu của nó càng giống như con Bằng, vàng óng ánh lấp lánh!

Thân thể vẫn là thân cá, không có thay đổi nhiều, thế nhưng hoa văn đang sinh ra lại rất phức tạp và huyền ảo.

Lúc này Thạch Hạo chấn động, tinh thần tập trung cao độ, hoa văn này hơi giống với phù văn Côn Bằng, hắn hiểu rõ loại sinh vật kia.

Sao có thể có chuyện đó, cá con nguyên thủy sắp hóa thành Côn Bằng ư?

Cuối cùng đầu Bằng biến mất, nó lại trở thành một con cá màu đen, thế nhưng rõ ràng hơi thở hàm chứa trong cơ thể nó đã không bình thường nữa.

"Nhảy ra dòng sông vận mệnh, cá con nguyên thủy này xảy ra dị biến, đã không lường được rồi." Tam Tạng nói.

Thạch Hạo nhíu mày hồi lâu, đến cùng là cá con nguyên thủy đã xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu con, Côn Bằng là được sinh ra như vậy sao?

Rất nhanh, bọn họ bình tĩnh lại tâm tình, cân nhắc an nguy của bản thân, quan sát tình huống xung quanh.

Nơi này đến cùng là nơi nào, quá trống trải rồi, không hề có chút tiếng động, tựa như là một vũ trụ cổ xưa đã tàn tạ, là một vùng hoang vu, quạnh hiu và trống rỗng vô ngần.

Rõ ràng bọn họ đã rời khỏi dị vực, siêu thoát ra ngoài, tiến vào một vùng tinh không cổ xưa bí ẩn.

"Nhìn kìa, nơi này còn có mấy con cá con nguyên thủy!" Thần Minh nói.

Có điều, mấy con cá con nguyên thủy kia thật bất hạnh, đã chết hết rồi, có con dài đến vạn trượng, cũng có con chỉ dài mười trượng, nhưng lại lột xác thất bại, không biết đã chết đi bao nhiêu vạn năm rồi.

Trừ cái đó ra thì rất hoang liêu, đây là vũ trụ cổ xưa bỏ đi, là vùng đất tàn tạ còn sót lại ư?

Đột nhiên, nơi xa có sóng chấn động truyền tới, đồng thời truyền đến tiếng cầu xin thật lớn, lại càng có tiếng thờ cúng vang lên, phảng phất như người dân thời thượng cổ đang đồng loạt khóc lóc đau khổ, đang cầu xin.

"Có người?"

Mấy người đều giật mình trợn to hai mắt, bọn họ âm thầm quan sát, phát hiện mấy trăm sinh linh chỉnh tề như một, đang vượt qua hư không yên tĩnh đi tới.

Lúc này, Thạch Hạo đờ người ra, bị kinh động đến sợ hãi, trên thực tế, loại sinh vật kia xuất hiện một hai con đều sẽ gợi ra náo động vô cùng chấn động, vậy mà nơi này lại xuất hiện mấy trăm con?

Quan trọng nhất chính là chúng nó mang theo một chiếc chiếu, bên trên có một người nằm!

Tiếng than khóc chính là chúng nó phát ra, như đang cúng tế một vị Đại Đế vạn cổ chết đi!

...