Chương 1271: Hoang vẫn như trước


...

Một vầng mặt trời tím rịm lơ lững, thần diễm hừng hực, khí tím lan tỏa hàng ngàn hàng vạn làn, toàn bộ bao phủ lấy hư không.

"Thiên quân vô địch, đánh nát toàn bộ thần thoại!" Rất nhiều người hô lớn, nhìn về phía mặt trời màu tím trên trời cao kia.

Trong nhóm người này có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, không thiếu những minh châu tới vừa một vài đại tộc, các nàng hưng quấn lớn giọng cỗ vũ cho Tử Nhật Thiên quân.

Đồng thời, cũng có một vài chàng trai tựa như Ngô Thái lại đang nhếch mép cười khẩy về phía Thạch Hạo, hắn rất chờ mong sẽ nhìn thấy được cảnh tượng bại vong của Hoang.

Hắn từng đại bại ở Giới phần, bị Thạch Hạo cướp mất giáp trụ xanh thẳm nên lòng ôm hận tới nay, giờ nào phút nào hắn cũng muốn rửa đi mối nhục này.

Thư đồng cũng hô lớn: "Chủ thượng, nhất định phải trấn áp hắn, Hoang là gì chứ, thần thoại cái gì chứ, chẳng là cái gì cả, chủ thượng xuất chiến chắc chắn hắn phải chết!"

Kim Giác tê trợn to hai mắt, con mươi vàng óng bắn ra thần quang thăm thẳm, nó vô cùng kích động, nếu như Tử Nhật Thiên quân áp chế Thạch Hạo vậy thì nó chắc chắn an toàn nên lúc này cũng gầm khẽ.

Hiện giờ, nơi đây trở nên nhốn nháo đầy náo nhiệt, rất nhiều cao thủ đều đã tới.

Đại nhật màu tím từ từ di chuyển, sau khi cách Thạch Hạo không tính là quá xa thì chợt dừng lại, bóng người mờ ảo bên trong tỏa ra thần uy cái thế!

Hồng Mông Tử Khí chủng, được mệnh danh là vô địch thời Tiên cổ!

Những người qua từng đời dung hợp với loại chủng này thì đều là một trong những người có sức chiến đấu mạnh nhất trong cửu Thiên thập Địa này, có thể nói là tuyệt diễm, có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới thứ này!

Hiện giờ, muôn người chú ý, ai cũng ngó chừng vầng mặt trời tím giữa không trung kia, bên trong có sự kính cẩn cùng kính nể.

Tử Nhật Thiên quân trở thành tiêu điểm, hắn đứng giữa không trung, bóng người mờ ảo tựa như một tiên nhân cái thế, cả thiên hạ không ai sánh được, ngạo thị quần hùng, vầng đại nhật màu tím bên ngoài tỏa ra ánh lửa hừng hực khủng khiếp.

Mấy người bên dưới run rẩy và khụy gối quỳ lạy.

Bởi vì, ánh tím của mặt trời kia không ngừng tỏa ra những gợn sóng chói lói khiến cho cường giả nơm nớp lo sợ, ngay cả linh hồn cũng đang rung động.

Một bên khác, Thạch Hạo rất yên lặng, ống tay áo phấp phới theo gió, dáng vẻ trông như đơn chiết buồn tẻ, đồng thời cũng có luồng khí tức xuất thế nhưng lại thiếu đi sự ngang tàn.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung hết về mặt trời lớn màu tím trên cao kia, đều nhìn về vị Thiên quân ấy, ngoại trừ đám Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn, Thỏ nhỏ... ra thì hiếm có ai quan tâm tới Thạch Hạo.

Bởi vì, trong lòng các người giả đều đã ngầm nhận định, hôm nay Hong chắc chắn sẽ bại, dù cho hắn đã từng huy hoàng vô địch thế nhưng chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ là cục đá kê chân của Tử Nhật Thiên quân.

Mấy người này thở dài tiếc thay cho hắn, anh danh của Hoang có thể sẽ chấm dứt từ đây.

Còn có vài người không ngậm được nụ cười khẩy, cuối cùng thời khắc sỉ nhục về cuộc đại bại của hắn đã tới, ví như Ngô Thái, Thư đồng, Kim Giác tê chẳng hạn.

"Tới đây đi, chiến một trận Thiên Thần cảnh, Hoang, hãy để ta xem thử ngươi mạnh được bao nhiêu, có phải mọi người đã nói quá hay không!" Lời nói của Tử Nhật Thiên quân rất lạnh lùng, rất vô tình, ẩn chứa vẻ ngột ngạt khiến người khác khó thở.

"Thạch Hạo!" Phía sau, đám người Thái Âm ngọc thỏ, Tào Vũ Sinh, Phượng Vũ đều lộ vẻ lo âu, dù là quyết đấu ở cấp Thiên Thần thì cát hung khó mà liệu được.

Bởi vì, sau khi đối phương dung hợp một hạt giống hoàn mỹ thì toàn bộ trên thân thể đều đã được tiến hóa, có thể áp chế được cảnh giới Thiên Thần, tố chất thân thể đã ở bậc bên trên.

"Không cần lo lắng." Thạch Hạo nở nụ cười với bọn họ, hắn bước tới, đón lấy vầng đại nhật màu tím kia.

Rốt cuộc cũng đã bắt đầu, tất cả mọi người đều hồi hộp, một vài ánh mắt bắt đầu tập trung về phía Thạch Hạo.

"Hắn cũng dám nghênh chiến nữa à?" Trong Tiên viện có mấy người lộ vẻ kinh ngạc.

"Ha ha, dù gì hắn cũng là Hoang mà lại, đã từng là chí tôn trẻ tuổi một đời, đời nào dễ dàng thối lui chứ, dù có như thế nào thì cũng sẽ tử chiến tới cùng." Ngô Thái cười ha hả trên nổi đau của người khác, cuối cùng hắn cũng đã chờ được tới giây phút này, rất muốn nhìn thấy cảnh tượng thảm bại của Hoang.

Không một ai xem trọng Thạch Hạo, mặc kệ là người có thù hằn với hắn hay là những người không liên quan, ai cũng cảm thấy sau khi Tử Nhật Thiên quân dung hợp đạo chủng thì dù ở cảnh giới nào cũng chẳng một ai có thể sánh được!

"Thật đáng thương quá mà, đã từng huy hoàng nhưng nay lại phải nhận lấy kết thúc đầy đau thương như vầy!" Kim Giác tê trong vẻ khiếp sợ lên tiếng, nó vô cùng hưng phấn.

"Yên tâm, chủ thượng đã ra tay thì không một ai có thể chặn được, từ nay về sau chắc chắn Hoang sẽ dần suy bại, đi khỏi thần đàn!" Thư đồng cười lạnh nói.

Ầm!

Đúng lúc này chợt truyền tới tiếng rung mạnh, tất cả mọi người đều im bặc, bởi vì một luồng khí đại đạo lưu chuyển khiến mọi người sợ vỡ cả mật, nội tâm bất an.

Đại nhật màu tím từ từ xoay tròn tựa như đã tồn tại cả ngàn tỉ năm qua, tựa như từ nơi sâu nhất của vũ trụ tinh hà di chuyển chậm chạp và giáng lâm xuống nơi này.

Đó chính là Hồng Hông tử khí* biến thành, nó vô cùng cổ xưa, năm tháng cũng không thể phai mờ được!

(*): Khí tím Hồng Mông.

Lúc này, nó bao quanh lấy Tử Nhật Thiên quân, kéo lấy đạo tắc khó lường rồi ầm ầm ép về hướng Thạch Hạo.

Sức mạnh của cấp Thiên Thần?

Mọi người sợ hãi, quả thật còn đáng sợ hơn so với một ít Giáo chủ khác, làm sao chống đỡ được, tựa như đang chỉ trỏ trước mặt Bất Hủ vậy!

Rầm!

Đúng lúc này thì Thạch Hạo chuyển động, hằn từ từ vỗ nhẽ vào hư không một cái, lập tức luồng khí tím đang ập xuống kia chợt cuồn cuộn theo cú chưởng này của hắn và tạo ra những âm thanh của giông bão.

Những luồng khí tím đang hướng về phía hắn đều tản hết, không cách nào tới gần thân thể được!

Ánh mắt của mọi người trợn tròn, quả nhiên Hoang có đủ phong thái để ngạo nhân ở Thiên Thần cảnh, ngay cả như Tử Nhật Thiên quân tựa như mặt trời ban trưa vẫn không thể làm gì được hắn ư?

"Nếu như không có gì bất ngờ thì ta và ngươi vốn không gặp mặt nhau, sẽ không có bất cứ cơ hội nào để quyết đấu, thế nhưng ta lại rất muốn biết, thời kỳ huy hoàng của ngươi sẽ tới mức nào!" Tử Nhật Thiên quân mở miệng.

Ý nghĩa rất rõ ràng, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hiện giờ hắn đang ở trong hàng ngũ cấp Giáo chủ nên vô cùng xem thường khi giao thủ với Thạch Hạo, bởi vì đối phương đã mất đi tư cách làm đối thủ của hắn.

Hiện giờ, hắn lại tự trói buộc tay chân mình, tự hạ tu vi tới Thiên Thần cảnh nên hai bên mới tạm thời gặp nhau.

"Ngươi quá tự tin rồi đó!" Thạch Hạo bình tĩnh nói, chỉ đúng một câu như vậy, chẳng hề bác bỏ thứ gì.

"Hoang, hãy thi triển toàn bộ thủ đoạn đi, hi vọng sẽ không làm cho ta thất vọng!" Tử Nhật Thiên quân quát lớn, âm thanh của hắn tựa như là sét nổ giữa trời nắng to, đinh tai nhức óc, tiếp đó hắn nhào mạnh tới.

Trong giây lát, nhật nguyệt ảm đạm, sơn hà biến sắc, cả thiên địa đang run rẩy ầm ầm, cả vùng hư không sụp nứt!

Vầng mặt trời được Hồng Mông tử khí hóa thành bao phủ lấy hắn rồi lao nhanh xuống, tựa như là Đế tinh trong vũ trụ xông mạnh tới, mang theo uy nghiêm cùng với áp lực không gì sánh được.

Ầm ầm!

Ánh tím đầy trời, càn khôn bị nhấn chìm!

Khí tức khủng khiếp tựa như đại dương đang cuộn trào đầy mãnh liệt, đây là một loại chiều hướng vô địch, không gì có thể thay đổi, có thể trấn áp tất cả!

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đây là thực lực chân chính của Tử Nhật Thiên quân ư? Chỉ ở Thiên Thần cảnh mà đã không gì sánh được như vầy rồi, nếu như không áp chế thì sẽ kinh người tới mức nào đây?

Các cường giả đều nhìn thấy, bóng người bên dưới bị khí tím chôn vùi chẳng thể thấy được, đó là Hoang, hắn có vẻ rất mỏng manh, rất thanh tú và cũng khiến người khác cảm htoong.

Sẽ kết thúc như thế ư? Bởi vì, luồng uy thế này của Tử Nhật Thiên quân quá mạnh mẽ, nó khủng khiếp gấp mấy lần so với Thạch Hạo khi chiến đấu với Cửu U ngao năm xưa!

Trong mắt Tào Vũ Sinh, việc này làm người ta tuyệt vọng, đám Thái Âm ngọc thỏ, Phượng Vũ... thì tái nhợt sắc mặt. Trước kia ai cũng vô cùng lo lắng, hiện giờ thì cho rằng hơn nửa đã xong, khả năng Thạch Hạo sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

"Ta biết ngay mà, Hoang đã xong, có là cái thá gì đâu, chẳng mấy chốc sẽ bị chủ thượng bắt gọn mà thôi!" Thư đồng cười to.

"Khà khà, Hoang, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay, có thấy không hả, thực lực của Tử Nhật Thiên quân mạnh hơn ngươi lúc xưa tới mấy lần luôn đấy, ngươi tiêu rồi!" Ngô Thái nở nụ cười đầy vui sướng.

"Chỉ vừa mới bắt đầu mà đã muốn kết thúc rồi à?" Có người cười to.

Ở nói đó, trong tử nhật* lao ra từng luồng thần hà tàn phá ở bên dưới, từ từ nhấn chìm nơi đó.

(*): Mặt trời tím.

Ban đầu, nơi ấy vẫn rất yên tĩnh thế nhưng về sau mọi người lại cảm thấy có gì đó không đúng, vì sao sau khi tử nhật ép xuống, vẫn bao phủ lấy nơi đó thế nhưng vẫn chưa hề phá nát thật sự?

Quả nhiên, vẻ ngột ngạt đã bị đánh vỡ, một bóng người cao ráo đang nắm chặt quyền ấn bên dưới tử nhật ấy, dùng uy thế lôi đình chống đỡ và oanh kích lên trên đại nhật màu tím kia.

Tiếp đó, khí an lành cùng với ánh tím không cách nào bao phủ tới nơi đó được, tất cả đều bị đánh vỡ!

Ầm!

Cuối cùng, một luồng sấm sét rạch nát hư không, đánh tan càn khôn và nổ vang nơi đó!

Rầm!

Tiếp theo, bóng người bên dưới tử nhật ấy từ từ trở nên rõ ràng hơn, Thạch Hạo vẫn thanh tú như trước, vẫn trông rất xuất trần thế nhưng một khi động thủ thì lại rất bá đạo, nắm đấm nhìn thì đơn giản, chẳng chút ánh sáng thế nhưng lại đánh thẳng vào đại nhật màu tím ấy, khiến cho nó rung động và như muốn tan rã!

Mọi người ngơ ngác, nhất thời nơi đây trở nên yên tĩnh như tờ, bên ngoài khu chiến trường vẻ yên lặng đủ để nghe được tiếng kim rơi.

Sao vậy? Vừa nãy còn nhìn thấy Tử Nhật Thiên quân điều khiển thần nhật lao xuống chặn lấy Thạch Hạo, vì sao trong chớp mắt lại hoàn toàn biến đổi, đại nhật kia gần như bị nổ nát rồi!

Những người vừa nãy dùng những lời lẽ vô tình chế nhạo Thạch Hạo đều ngậm chặt miệng, trong lòng chợt dấy lên luồng khí lạnh, từng người chẳng hề nói lời nào.

Ngay cả Thư đồng cũng câm miệng, căng thẳng nhìn vào chiến trường, Ngô Thái thì tựa như con vịt bị cứa đứt yết hầu, im bặt tức khắc, còn những người khác thì chợt run rẩy toàn thân.

Hoang, mạnh hơn cả trước nữa rồi!

Cũng là ở Thiên Thần cảnh, thế nhưng hắn lại lợi hại hơn xưa!

Rất nhiều người cảm thấy sóng gió như đang cuộn trào trong lòng mình, cảm xúc đầy phức tạp nhìn Thạch Hạo, không ai biết nói gì cho phải, một người đã từng là chí tôn như vầy, quá đáng tiếc mà, vì sao lại không đạt được cổ chủng chứ?

Dù cho những kỳ tài khác đang tiến bộ, do đạt được bảo chủng nên mới lột xác vì thế mới tăng nhanh như gió, ấy vậy Hoang cũng chẳng hề thua kém, vẫn có dáng vẻ ngạo thế như trước dù đang ở Thiên Thần cảnh.

Rầm!

Lại tiếng rung mạnh vang ra, Thạch Hạo giang tay tựa như Côn Bằng giương cánh, tỏa ra uy thế không gì sánh được chấn động cả chiến trường!

Hắn chấn nứt đại nhật màu tím kia rồi tiếp đó xông thẳng lên không trung!

Xoẹt!

Đại nhật rạn nứt rồi hóa thành hàng ngàn hàng vạn luồng khí tím đầy phồn thịnh, chúng đè ép cả thiên địa và tiến vào trong cơ thể của Tử Nhật Thiên quân đang đứng giữa không trung kia.

"Ta nói rồi, sẽ không dùng tới sức mạnh của cảnh giới cao hơn, cho nên những luồng khí tím này không thể dùng tới được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới chiến đấu của ta, hiện tại thu lại!" Tử Nhật Thiên quân mở miệng.

Lúc này, toàn bộ khí tím đều được nội liễm thế nhưng hình dáng của hắn vẫn chẳng hề khác trước, vẫn không thể thấy rõ được vì có ánh sáng tím lấp lánh bao phủ cơ thể, ngay cả gương mặt cũng trở nên rất mờ ảo.

Nhưng mọi người đã có thể thấy được hình thế của hắn, oai hùng kiên cường, tóc tím buông xõa, con mắt tựa như điện lạnh, vẻ anh tuấn uy vũ kèm theo là ngông cuồng vô song.

Vẻ ôn hòa trước kia đã không còn, hiện giờ là oai hùng khiếp người, ngông cuồng và thẳng thắn.

"Hoang, tới đây nào, hãy chiến một trận thật thõa thích, đừng có làm ta thất vọng!" Tử Nhật Thiên quân xông tới.

Ầm!

Một lát sau, mọi người chợt cảm thấy tia chớp quấn chặt, lôi đình nổ vang, ánh điện xèn xẹt, khí thế khiếp người.

Lúc Tử Nhật Thiên quân ra tay thì nhanh như điện xẹt, chỉ trong chớp mắt đã va chạm với Thạch Hạo tới mấy trăm lần, mấy ngàn lần, cảnh tựng kinh người khiến người nghe sợ hãi!

Xoẹt!

Có thể thấy được, cả người hắn đều được ánh tím bao phủ, vẻ hừng hực kinh thế, mỗi lần di động tựa như là sao chổi ngang trời!

Sau lưng hắn hiện ra một con kỳ lân tím đầy đáng sợ tựa như muốn diệt thế vậy, nó gào thét giữa trời, thân thể khổng lồ còn hơn cả núi cao, đâm thẳng vào trong mây trắng.

Khí thế ấy ép cho người người nghẹt thở.

Mọi người kinh ngạc, đây là bảo thuật Kỳ Lân!

Tử Nhật Thiên quân giơ tay là đánh ra một trong bảo thuật Thập Hung, có thể tưởng tượng ra gốc gác hùng hậu của hắn như thế nào rồi, thẳng thắn dứt khoác, Kỳ Lân quyền kinh thế!

Cả người Thạch Hạo phát sáng, lần nữa bắt đầu sáng rực tựa như hóa thành một con Côn Bằng, cũng dùng bảo thuật Thập Hung quyết đấu.

Ầm!

Một chim bằng giương cánh kích thiên, xé nát bầu trời, gầm rú trời long đất lở, không gì sánh được, áp chế mọi thứ!

Trong hoàn cảnh này, Thạch Hạo tựa như một vị ma chủ đứng giữa không trung, tỏa ra khí thế vô địch đầy hùng hồn.

Giờ khắc này, rốt cuộc mọi ngưỡi cũng cảm thấy sợ hãi, Hoang còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng, thật sự không cách nào suy đoán được, khí tức được phóng ra đủ chống đỡ với uy thế của Tử Nhật Thiên quân.

Gào...

Kỳ Lân gầm thét, hình thể của nó lo tớn hơn cả núi cao, đỉnh thiên lập địa, ánh tím nhằm thẳng về bốn phương tám hướng, toàn bộ càn khôn đều là thân ảnh to lớn của Kỳ Lân, nó dữ tợn và khủng khiếp.

Ầm

Móng vuốt to lớn của Kỳ Lân đánh về phía Côn Bằng, hư không nơi đó nổ tung, rất nhiều khe hỡ to lớn đen ngòm lan tràn, vòm trời bị phá tan.

Côn Bằng hót dài sộc thẳng lên trời cao, tựa như muốn phá vút vào trong vũ trụ, trong chớp mắt cũng không biết đã lao đi bao nhiêu dặm.

Thạch Hạo cũng không phải lui tránh mà là đầy anh dũng đón đánh, là chống đỡ trực diện.

Rầm!

Hai bên va chạm, móng vuốt Kỳ Lân va vào móng vuốt Côn Bằng, hư không tan tành.

Kỳ Lân tím khổng lồ như núi gầm thét, đánh tan tầng mây đầy trời, lôi điện giáng lâm, nó hùng dũng lạnh lùng vô tình đứng nơi đó.

Tiếp theo, nó đánh thẳng về phía Côn Bằng, muốn quyết một trận tử chiến.

Trong phút chốc, cánh Côn Bằng giao nhau, hai khí đen vàng lưu chuyển, âm dương cùng hiện, lúc va chạm thì ánh hỗn độn bạo nổ.

Ầm!

Kỳ Lân gặp phải đòn đánh nghiêm trọng nên khóe miệng tứa máu, bay tạt sang ngang.

Tử Nhật Thiên quân mang theo thương thế bay vút ra ngoài.

Thạch Hạo giang hai tay, hắn hóa thành Côn Bằng rồi lao nhanh lại, hai bên tranh đấu liều mạng.

"Hú!"

Trong hư không truyền tới tiếng rú gào, Kỳ Lân tím chém giết với Côn Bằng lên tận chín vạn dặm, cả hai quấn chặt lấy nhau, chỉ trong nháy mắt máu tươi tung tóe, hư không nát tan.

Đại chiến của bọn họ rất kịch liệt, gay cấn tới tột đỉnh.

Hơn nữa, tốc độ của hai bên quá nhanh, chỉ chớp mắt là có thể công kích tới trăm chiêu, vì vậy tuy rằng thời gian ngắn nhưng tần suất va chạm lại đáng sợ tới kinh người.

Phụt!

Kỳ Lân gào thét, sóng máu cuồn cuộn, một chiếc sừng bị móng vuốt sắc bén của Côn Bằng cưỡng ép bẻ gẫy, cùng với đó là mảng lớn máu tươi chảy ra.

Mặc dù là bảo thuật biến thành thế nhưng vẫn tác dụng ngược đến người thi pháp, Tử Nhật Thiên quân run lên bần bật, mi tâm chảy máu, nhận lấy phản chấn vô cùng khủng khiếp.

Hắn lảo đảo lùi lại, tại sao lại như thế?

Hắn đã bị Hoang kích thương!

Đột nhiên Tử Nhật Thiên quân biến sắc, hắn lại thất bại, nói về một người luôn tự phụ, là một người vô địch trong thế hệ trẻ tuổi, đây là một kết quả không cách nào tiếp nhận được!

Những người khác thì như hóa đá, ai cũng không ngờ rằng lại có kết quả như thế này, mi tâm của Tử Nhật Thiên quân nhuốm máu, đã bị thương.

"Gào!"

Tiếng gào kinh thiên động địa, thân thể của Tử Nhật Thiên quân nhanh chóng hóa lớn rồi trở thành một con chim thần, nó có bộ lông tím đầy ướt át, linh vũ còn dài hơn cả dãy núi.

Đây là một con tử hoảng* to lớn vô biên, mỗi cọng lông chim bao la như dãy núi lớn, cả người lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy, ánh tím lấp lánh đầy chói mắt.

(*): Phượng Hoàng màu tím.

Mọi người thay đổi sắc mặt, chấn động không thôi.

"Bảo thuật Chân Hoàng!"

Có người kinh ngạc bật thốt lên, thần thông lợi hại này được triển khai thì ai có thể địch được?

Trong lòng của người đời, Chân Long cùng với Chân Hoàng đều là những con vật tuyệt thế, không thể nào chiến thắng được, có ý nghĩa rất đặc thù.

Ầm!

Chân Hoàng màu tím vừa ra liền khiến thiên địa biến sắc, phong vân biến ảo, khủng khiếp tuyệt thế, tiếng sấm ầm ầm chợt hiện ra và tự chủ giáng lâm.

Thạch Hạo vẫn là Côn Bằng hình người chống trả lại một bá chủ trong hình dáng hung cầm khác, Côn Bằng quyết đấu Chân Hoàng!

Xoẹt!

Hai người hóa thành hai tia chớp nhanh chóng lao vào nhau, chỉ trong nháy mắt, ánh sáng chói lọi bạo phát khắp đất trời, không cách nào có thể nhìn thẳng vào được.

Nơi đó, sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét, gió lạnh rít gào, sóng máu cuồn cuộn giữa càn khôn, thi thoảng sẽ có linh vũ rơi rớt nhiễm phải máu tươi, hai con tiên cầm chém giết tranh đấu đầy kịch liệt.

Là một cuộc quyết chiến vô cùng thê thảm.

Hú!

Rõ ràng là một con tử hoàng thế nhưng từ miệng lại phát ra tiếng gào hú như hung thú, tiếng này chấn cho huyết khí của mỗi người cuồn cuộn, thậm chí có vài người ho ra đầy máu.

Con tử hoàng này nhanh chóng hóa lớn, trong giây lát đã chọc thẳng vào trời cao, tựa như muốn lao ra ngoài vực ngoại, tiếp đó nó há miệng nuốt Côn Bằng vào trong.

Nên biết, Côn Bằng lúc này cũng to lớn không biết bao nhiêu lần so với núi cao, thế nhưng hiện giờ lại bị nuốt gọn.

Đây chính là uy thế của Phượng Hoàng, ngông cuồng cái thế, muốn nuốt và muốn luyện hóa địch thủ!

Mọi người hãi hùng khiếp vía khi nhìn thấy cảnh này, ai cũng chỉ biến trợn tròn mắt quan sát.

Nhưng, vẫn chưa kịp để cho đám Thư đồng reo hò thì vào thời khắc này, nơi bụng của con tử hoàng kia chợt căng phồng, tiếp đó là tiếng sấm nổ vang rền, sau cùng là phát ra tiếng nổ tung.

Nơi đó óng ánh hào quang đầy chói mắt, một con Côn Bằng hình người xuất hiện, Thạch Hạo nắm quyền ấn đánh đâu thắng đó, bất kể là phù văn của hoàng vũ hay là hoàng cốt cũng không cách nào ngăn chặn được!

Ầm!

Hắn dùng quyền ấn vô địch xé rách bụng của Chân Hoàng, cứ thế mà thoát vây lao ra ngoài.

Tuy rằng đây không phải là vị trí bụng thật sự của Tử Nhật Thiên quân, thế nhưng vẫn làm cho hắn trọng thượng, phượng hoàng thu nhỏ lại và hiện ra chân thân của hắn, tiếp đó cả người bay vút sang ngang!

Ầm!

Tử Nhật Thiên quân bị đánh bay ho ra đầy máu, ngã nhào ở nơi xa.

Đại chiến kinh thiên động địa, không một ai biết rõ đã giao chiến bao nhiêu chiêu thức, bởi vì tốc độ của đôi bên quá nhanh, cứ thế mà kết thúc ư?

Tử Nhật Thiên quân đứng dậy với sắc mặt đầy lạnh lùng, hắn muốn tái chiến thế nhưng chỉ biết cắn răng, tóm lại là không tiếp tục chiến nữa!

Những người vốn chuẩn bị hô hào ăn mừng chiến thắng chợt trầm mặc, ai cũng á khẩu không nói nên lời, không ngờ lại có kết quả như vầy!

"Còn muốn chiến nữa không?" Thạch Hạo hỏi.

Lời này vừa ra, hai hàng lông mày của Tử Nhật Thiên quân dựng thẳng, nắm đấm nắm chặt.

Ngay cả những người khác thì cũng không biết nói gì cho phải, những người nhằm vào Thạch Hạo trước kia cũng chỉ biết ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng.

"Ha ha... ha ha..." Thỏ nhỏ là người nở nụ cười đầu tiên, hơn nữa còn hả hê vô cùng.

Tiếp đó, đám người Tào Vũ Sinh cũng nở nụ cười theo, thế nhưng khi rơi vào tai của Tiên viện thì lại rất chói tai.

"Ha ha, chúng ta thắng rồi, Hoang đại thắng đó nghen, Tử Nhật Thiên quân không cách nào đấu lại Hoang của Thư viện Thiên Thần chúng ta!" Những đệ tử của Thư viện Thiên Thần hưng phấn hò hét.

"Bớt đắc ý đi, cuộc tỷ thí này đáng gì chứ!" Thư đồng đứng nơi đó lên tiếng, hắn chẳng hề cam lòng chút nào.

"Buồn cười lắm hả?!" Ngô Thái cũng tức giận, lớn tiếng về phía mọi người phía Thư viện Thiên Thần gần đó.

"Ầm!"

Thạch Hạo xuất thủ, như trước vẫn là dùng một đầu ngón tay, nó phóng lớn rồi vững vàng ép thẳng lên trên người của tên Thư đồng kia, lập tức tiếng xương cốt vỡ nát vang lên đồng thời cả người bay ngược ra sau, lần nữa bị tàn phế.

"Ngươi..." Thư đồng tức giận ho ra đầy máu, cặp mắt trợn tròn, thế nhưng Thạch Hạo chẳng hề quan tâm, một cước đá bay hắn ra xa.

Ngay trước mặt Tử Nhật Thiên quân ra tay chẳng chút lưu tình như vậy, đánh nát gân mạch của Thư đồng, việc này làm mọi người chấn kinh.

"Ồn ào!" Thạch Hạo chỉ nói hai chữ như vậy.

"Ầm!"

Tiếp theo, Thạch Hạo nắm quyền ấn, chỉ đúng một đòn đánh cho xương cốt của Ngô Thái gãy thành từng khúc một rồi bay ngược ra sau, suýt chút nữa thì hắn đã hóa thành bánh thịt nát, không cách nào tránh né được.

"Còn mày nữa, lại đây, để tao nếm thử sừng tê giác có hương vị ra sao." Thạch Hạo nhìn về phía Kim Giác tê đang nơm nớp lo sợ ở nơi xa.

Mọi người ngây dại, Hoang chẳng hề nể nang gì cả, ngay trước mặt Tử Nhật Thiên quân mà lại ra tay thẳng thừng như thế, cơ bản chẳng hề quan tâm tới hắn!

...