Chương 1428: Khách tới từ Cấm khu


...

Nên biết, Cấm khu thần bí ở cửu Thiên xưa nay rất yên ắng, mặc cho trăm đời đổi thay, Tiên cổ thành không cũng không hề để ý tới hồng trần, không hề tiếp xúc cùng với ngoại giới!

Bọn họ hoàn toàn tách biệt với thế gian, không hề bước chân ra ngoài, mặc cho thời gian như đưa thoi, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, thời đại sau mai táng thời đại trước, trước sau vẫn quạnh hiu như thế.

Nhưng, tất cả mọi người đều biết, bên trong Cấm khu đó chắc chắn có sinh linh, nơi đó là cấm địa không thể đặt chân vào, bằng không giết không tha!

Vô số năm tháng tới hiện tại, dù cho tất cả mọi người đều biết bên trong có sinh linh đầy đáng sợ thế nhưng cũng không một ai biết họ thuộc chủng tộc nào, mạnh tới mức nào.

Đối với thế gian thì bọn họ vô cùng thần bí, xưa nay không thể gặp mặt, tựa như sinh sống ở hai thế giới khác nhau.

Hôm nay, khi nghe được Thác Cổ Ngự Long nói thế thì sao không khiến người người khiếp sợ chứ, lại đưa thiệp mời tới cấm địa sinh mệnh của cửu Thiên, đây là việc làm vô cùng lớn.

"Sẽ có sinh linh xuất thế và tới Đế quan ư?" Một tu sĩ trẻ tuổi hỏi, lời nói không lớn thế nhưng lại khiến mọi người chú ý, ảnh hưởng quá lớn.

"Rất có thể, bởi vì bọn họ cũng khá hứng thú với tấm bản đồ này." Thác Cổ Ngự Long đáp.

"Đã thấy được nhóm người ở Cấm khu này ư, bọn họ thuộc chủng tộc gì?" Ngay cả Thập Quan vương cũng lên tiếng hỏi, rất là lưu ý tới việc này.

"Người phái đi kia cũng không có nhìn thấy, chỉ là nhận được lời đáp lại mà thôi." Thác Cổ Ngự Long trả lời.

Việc này rất hiếm thấy, nếu như trước kia thì dù cho ngươi có van nài, cầu xin ở ngoài Cấm khu như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ có sinh linh bên trong xuất hiện, lại càng không có ai trả lời.

Hơn nữa, một khi ngươi xông vào trong Cấm khu, đi về nơi sâu bên trong thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp họa sát thân, sẽ bị xóa bỏ một cách vô tình!

Lần này, người đưa thư không chỉ bình an tiến vào trong mà còn nhận được lời đáp lại, chuyện này vô cùng hiếm thấy, đã cho thấy rõ thái độ của sinh linh bên trong.

Tấm da thú trải rộng và tất cả mọi người vây quanh quan sát, vật này tuy rằng bị hư hao rất nhiều thế nhưng đại thể núi sông bên trên vẫn có thể nhận biết được.

Vừa mới quan sát thì trong lòng mọi người chợt cảm thấy nặng nề, đây tuyệt đối là nơi nguy hiểm, không nên tiếp cận.

"Ở trong rừng rậm Thiên Thú, khu mai táng cổ, dãy núi Thần dược, nơi này đều bị phong tỏa thì làm sao tiến vào trong, chắc chắn phải chết đó!" Có người cảm thán.

Nơi đây cũng chẳng hề khác Cấm khu là mấy, xông bậy xông bạ vào trong thì sẽ chết không có chỗ chôn ngay.

"Không phải, các ngươi xem nè, nơi này vẫn có thể tiến vào, cũng không hề bị đóng kín." Thác Cổ Ngự Long chỉ.

"Nhưng mà, chỗ này lại thiếu đi một khoảng, ta cảm thấy nội dung quan trọng nhất đã bị mất, không còn vị trí đánh dấu gì nữa." Có người bắt bẻ.

Bởi vì, mọi người đều nhìn thấy phần thiếu là phần rất quan trọng, hẳn sẽ có nhắc nhở gì đó, hiện giờ chỉ còn thấy được nửa cái đầu lâu màu đen mà thôi.

Việc này cho thấy, nơi đây cực kỳ nguy hiểm!

Nửa chiếc đầu lâu ấy rất khiếp người!

Tất cả mọi người đều cảm thấy, nơi ấy đáng ra phải có chú thích nói rõ ràng, thế nhưng lại không thấy đâu cả.

Ngoài ra khu vực bị thiếu kia cũng không tính là nhỏ, hẳn là còn có phần nhắc nhở nào đó nữa.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bên trên tấm da thú này còn có rất nhiều mũi tên chỉ dẫn, mà gần chỗ này lại thiếu đi rất nhiều, như là bất chợt bị cắt ngang vậy.

"Nơi đây rất là nguy hiểm, thiếu nhiều vị trí chỉ dẫn, ta cảm thấy đó là phần chỉ dẫn an toàn."

"Cũng không đúng lắm, các ngươi xem nè, tại sao lại có rất ít và rời rạc các mũi tên chỉ về phía rừng rậm Thiên thú, khu mai táng cổ, dãy núi thần dược chứ, tất cả đều liên hệ về chúng."

Mọi người quan sát thật cẩn thận đồng thời cùng nhau thảo luận, ai cũng cảm thấy không hề bình thường chút nào, chỗ này không biết sẽ có tạo hóa gì, có đáng giá để sinh linh của dị vực tìm kiếm trong bí mật không.

Thạch Hạo cũng đang quan sát nghiên cứu, ghi nhớ thật kỹ những ghi chép bên trên tấm da thú.

"Những nhân vật thượng tầng đã nghiên cứu rất lâu, đồng thời đã phái cường giả đi tìm kiếm, nhưng tất cả một đi không trở lại." Thác Cổ Ngự Long nói.

Việc này khiến người khác hít vào ngụm khí lạnh, sau khi nhân vật cao tầng nghiên cứu thật kỹ và phái ra cao thủ, thế nhưng tựa như đá chìm đáy biển, chuyện này không bình thường, khiến người kiêng kỵ.

Đám người bọn họ đều trẻ tuổi, dù cho tiềm lực tương đối lớn thế nhưng không nhất định là phù hợp để đi thăm dò ngay lúc này.

"Cũng không hề hay biết nơi cần tới là như thế nào luôn à?" Có người hỏi.

"Không biết, tấm da thú này thiếu sót quá nhiều, những chỗ quan trọng đều không còn, không có bất kỳ ghi chép nói rõ nào cả." Thác Cổ Ngự Long nói.

Mọi người không ngừng cân nhắc và suy nghĩ, bức tranh này rất trọng yếu nếu không thì làm sao dị vực lại coi trọng như vậy chứ, phái ra một nhóm người bí mật đi tìm kiếm, nếu không phải cao thủ của Đế quan bất ngờ gặp phải thì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Hả? Phát sinh chuyện gì thế?"

Bỗng nhiên, mọi người cảm nhận được sự rối loạn từ xa truyền tới, có người đang tiếp cận, rất nhiều người đang bàn luận và hô hào thứ gì đó.

Nơi đây là một hòn đảo trong hồ Bích Lạc, những người nhận được thiệp mời thì mới có thể tiến vào, mà trên bờ hồ lại có rất nhiều người trẻ tuổi không có tư cách tiến vào nên đang ngóng nhìn vào bên trong.

Lúc này, chính là bọn họ dẫn tới sự rối loạn.

"Là... sinh linh của Cấm khu tới!" Có người hét lớn đồng thời tiến vào trong cung điện để truyền tin, dẫn tới rất nhiều tuổi trẻ anh kiệt chấn động, từng người dồn dập đứng dậy.

Lại có người của Cấm khu tới, việc này khiến lòng người rung động.

Đồng thời cũng là người cầm thiệp mời đặc biệt tới đây, cho nên mới có thể vào Đế quan và tiến thẳng tới đây.

"Chỉ có sinh linh thuộc một Cấm khu thôi hả?"

"Đúng!"

Mặc dù là như vậy thì cũng đã làm người người chấn động, ai nấy cũng dồn dập đi ra đại điện và nhìn về nơi xa, ai cũng muốn tới nghênh tiếp và nhìn xem thử khách từ Cấm khu có hình dáng ra làm sao.

Đã nhiều năm trôi qua, toàn bộ mọi người đều muốn biết chủng tộc sinh sống cô lập, tự thành một giới riêng biệt này là như thế nào.

Bên trên hồ Bích Lạc, có sinh linh từ xa bước tới, từ từ đạp trên sóng nước, xuyên qua màn sương tinh khiết tiến tới hòn đảo, vẻ u tĩnh không cách nào nói ra được, thu hút sự quan tâm tột độ của mọi người.

Rốt cuộc, cũng nhìn thấy.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều không mở miệng nói chuyện, thay vào đó là nhìn chằm chằm nơi ấy.

Mọi người không nói gì cả, rất khó để biểu đạt tâm trạng lúc này.

Bởi vì, khách tới từ Cấm khu hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của mọi người.

Trong nhận thức của mọi người, sinh linh của Cấm khu hoặc là oai hùng siêu phàm, hoặc là dữ tợn đáng sợ, sẽ không phải là người bình thường, thế nhưng sinh linh trước mắt này lại khiến người khác chẳng biết nói gì cho phải.

Cũng không phải là một vị thần nhân anh tuấn, cũng không phải là một tiên tử đầy quyến rũ, mà là một con gà trống.

Hơn nữa còn là một con gà trống già, nó rất cao lớn, chí ít phải vài trượng, chỉ là cả người gần như rụng hết cả lông.

Chỉ có chiếc mào gà đỏ tươi tựa như là ngọn lửa đang cháy vậy.

Cặp cánh trọc lốc có thể thấy được da thịt, trên thân có nơi có lông, có nơi lại trụi trơn lộ ra lớp da gà khô già.

Vì lẽ đó, không ai nói nên lời, việc này có nhầm lẫn gì không, đây chính là sinh linh tới từ Cấm khu ư, lại có thể uy hiếp được cửu Thiên thập Địa?!

Cặp mắt của con gà trống già này rất vẩn đục, bước đi chậm rì, chính vì như vậy nên thời gian gây rối rất dài nhưng vẫn chưa tiến lên hòn đảo.

"Một con gà lớn như vậy, sống từ cổ tới kim, ẩn chứa vô số tinh hoa thiên địa, làm thành một nồi gà hầm thì chắc chắn hương vị rất thơm ngon." Thạch Hạo và Tào Vũ Sinh thì thầm.

Đương nhiên, đây là dùng thần niệm để trao đổi, nếu không sẽ dọa hết những người xung quanh, đây là đại nghịch bất đạo, ai lại đi đắc tội với sinh linh trong Cấm khu chứ.

"Tiền bối giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, kính xin thứ tội." Thác Cổ Ngự Long lên tiếng, thiệp mời là do hắn sai người đưa tới cho nên lúc này rất là khách sáo.

Nhưng mà, con gà trống già này cũng không hề biểu thị bất luận cái gì, tuổi già sức yếu cho nên vẫn chậm rì như trước.

"Tiền bối!" Thác Cổ Ngự Long la lớn.

Đồng thời, mấy người như chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành cũng lên tiếng, hóa giải sự lúng túng thay cho Thác Cổ Ngự Long.

Dù cho Cấm khu siêu phàm, cao cao tại thượng đi nữa thì cũng không nên kiêu căng như vậy mới đúng, mục đích tiến vào Đế quan này cũng là vì bức tranh da thú cổ kia, có việc cầu người mà còn tỏ thái độ như vậy nữa.

"Khục!"

Đúng lúc này chợt vang lên một tiếng ho khan, cũng không phải con gà trống này mà là bắt nguồn từ bên trên lưng của nó.

Nơi đây, từ bên trong đám lông gà thưa thớt chợt chui ra một ông lão ngái ngủ, nói: "Tới rồi à."

Hắn dùng ngôn ngữ Tiên cổ, là ngôn ngữ trên một kỷ nguyên trước, hoàn toàn khác với thời đại này.

Nhưng, rất nhanh hắn lại thay đổi ngôn ngữ, dùng ngôn ngữ đương đại để nói chuyện, sau đó quét nhìn đông đảo người trẻ tuổi nơi đây, hơi mỉm cười nói: "Các vị tiểu huynh đệ, chớ trách nhé!"

"Con gà này là thú cưỡi của ta, trận chiến năm xưa đã lưu lại chút mầm bệnh, ngũ giác đều gần như biến mất nên không hề nghe thấy lời hỏi thăm của các ngươi, cũng không phải nó kiêu căng tự đại đâu." Hắn tiến hành giải thích.

Đồng thời, hắn đứng thẳng dậy từ trên con tọa kỵ đặc thù này, lộ ra chân thân của mình.

Mọi người yên lặng, trước kia đã nhận lầm khách tới từ Cấm khu, xem tọa kỵ của hắn là chính chủ, thế nhưng vị này cũng rất là quái lạ.

Đây là một ông lão, thân cao chưa tới ba thước, thật sự là rất thấp, tựa như là một đứa trẻ vậy, dáng người gầy gò và già nua, mái tóc vàng tựa như cỏ khô.

Nếp nhăn đầy mặt, vừa nhìn thì cũng biết độ tuổi đáng sợ tới mức nào rồi, chỉ có một đôi mắt bất phàm màu vàng, không có tròng mắt và cũng chẳng thấy con ngươi, tựa như là hai ngọn đèn vàng vậy.

Vị khách tới từ Cấm khu lại lùn như vậy, cao không quá ba thước, tóc vàng, nhãn cầu màu vàng óng, là chủng tộc gì đây?

Hơn nữa, hắn lại cưỡi bên trên một con tọa kỵ rất quái dị.

Xoẹt, người này nhảy khỏi lưng con gà trống kia rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Lúc này mọi người thấy được, ống quần bên trái của hắn trống rỗng phiêu đãng, hiển nhiên không có chân trái, việc này càng khiến người khác kinh ngạc hơn, đã tới cấp bậc này thì mọc tay mọc chân rất là đơn giản, làm sao lại mất đi một chân?

Tựa như hiểu mọi người đang suy nghĩ điều gì, trước tiên hắn theo thói quen nói một câu Tiên cổ ngữ rồi sau đó là sửa lại, dùng ngôn ngữ đương đại nói: "Đây là do kẻ địch đã chém xuống đó."

Đang khi nói chuyện thì hắn kéo ống quần lên và lộ ra sự thật.

Chân trái của hắn, từ đầu gối trở xuống đã bị chém lìa, hơn nữa vết thương còn rất là đáng sợ, vết máu màu xanh lam tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ chảy xuống, ánh sáng yêu diễm lan tỏa.

Máu màu xanh lam, chắc chắn không phải là nhân tộc, ít nhất không phải là tinh khiết, dù cho hắn có là hình người đi nữa!

Vết thương ấy rất bằng phẳng tựa như bị vũ khí sắc bén cắt bay, có thể nhìn thấy được xương cốt, huyết nhục, mạch máu... Nó tạo nên một mặt phẳng trơn bóng, máu được chảy ra từ nơi này.

"Tiền bối, trên đường đi người đã gặp phải sự công kích của địch thủ ư?" Thác Cổ Ngự Long hỏi.

Vết thương này trông rất là mới, vẫn còn chưa khép lại.

"Không, đây là trận chiến năm xưa lưu lại đó, đã hơn một trăm năm mươi vạn năm rồi." Ông lão hơi xuất thần, có chút tiếc nuối cùng ngây dại, tiếp đó là lắc lắc đầu nói.

Thế nhưng, khi lọt vào tai của mọi người thì chẳng hề nhẹ nhàng như vậy, mà tựa như là tiếng sấm nổ bên tai, làm cho tất cả mọi người đều chấn động mạnh.

...