Chương 1647: Pháp môn Hắn hóa tự tại


...

Tất cả mọi người như gặp mộng, là như thế nào, sao Hoang lại biến thành ba người, khiến người khác không thể nào hiểu được, hai người khác kia là ai!?

Đây là những người xuất hiện một cách vô căn cứ, thân phận cùng lai lịch đáng sợ tới kỳ lạ, thực lực cái thế, tất cả đều có thể chiến với Vương Bất hủ!

Trên bầu trời, cường giả bí ẩn đứng phía trước khe hở lớn của Thiên uyên cũng ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ khác thường, nếu như người khác có thể thấy được dáng vẻ của hắn thì sẽ nhận ra được điểm quái lạ bên trong.

Người này cũng cảm thấy đôi chút kỳ lạ và cũng rất là ngạc nhiên, không nghĩ tới, Hoang có thể biến ra một sinh linh rất giống mình và trên đầu lại lơ lửng tiên đỉnh!

Trên tường thành Đế quan, mọi người đều ngây dại khó mà tin, vẫn còn là Hoang ư, lại có thể chiến với An Lan! Đồng thời, làm sao lại biến thành ba sinh linh, hai đại cường giả kia là chuyện gì đang xảy ra?

Người bí ẩn với chiếc đỉnh tiên kim chín màu trên đỉnh đầu cùng với mẫu khí vạn vật lưu chuyển, không phải đứng cách đó không xa sao, Hoang làm sao có thể xây dựng nên được?

Còn một người khác thì có ánh sáng sông dài năm tháng đi kèm, trên đỉnh đầu có một chiếc tháp cổ chín tầng bồng bềnh càng thần bí hơn, hắn là vị thần thánh nào nữa?

Mọi người kinh ngạc tới ngây người!

"Cổ tổ An Lan bất lợi rồi!" Về phía dị vực, cường giả các tộc đều chấn động, trong lòng ngập tràn sóng lớn, từng người đều cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương cốt.

Đạo lý gì thế này? Là Vương Bất hủ bất bại, là cường giả chí cao cao cao tại thượng, là tín ngưỡng trong lòng các tộc, sao lại rơi vào thế hạ phong!

Chiếc đỉnh lớn kia ngang trời, được đúc thành từ chín loại tiên kim và mẫu khí vạn vật, là một chí bảo, cả thiên hạ chỉ có một.

Trong miệng đỉnh có rất nhiều sao lớn chuyển động, mang theo uy áp mênh mông trấn áp xuống An Lan đứng bên dưới.

Boong!

Thần sắc của An Lan trở nên nghiêm túc, một tay nắm chặt chiến mâu màu vàng đâm hướng đỉnh lớn, hai bên va chạm và bùng phát ra ánh sáng rực rỡ, tia lửa văng khắp nơi.

Hắn rất mạnh, quả thật là chí cường giả đỉnh cao, có thể quan sát vạn cổ, ngạo thị thiên hạ thế nhưng lúc này cũng đã gặp phải phiền toái lớn!

Vừa mới va chạm với đại đỉnh thì tòa tháp chín tầng ép xuống, tuyệt thế không gì sánh được, ép cho thân hình của hắn hơi khựng lại, ngay sau đó lại có một bóng người khác cầm kiếm thai bổ xuống tiếp.

Ầm!

Ba đại cao thủ tiến về trước, An Lan rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm.

Lúc này cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà đã tranh đấu tuyệt thế như vậy rồi, có lẽ chỉ trong nháy mắt máu tươi sẽ tứ tung, Thạch Hạo cùng hai cường giả khác tiến lên ngăn chặn lấy An Lan.

Đây là cuộc chiến tuyệt thế, tranh đấu đỉnh cấp, An Lan chưa từng rơi vào tình thế nguy cấp nào như thế này, sơ sẩy một cái thôi là sẽ bị người khác trấn áp!

"Cổ tổ!"

"Tại sao lại như thế chứ?"

Bên phía dị vực có rất nhiều người kinh ngạc thốt lên, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ hôm nay cổ tổ An Lan vô thượng của mình sẽ gặp phải phiền toái, thần thoại bất bại sẽ bị đánh vỡ ư?

Ầm ầm!

Giữa chiến trường, thiên địa rung lên bần bật!

Một bóng người hùng vĩ, trên đầu lơ lửng tòa tháp cổ chín tầng, trên thân tháp có khí tức thời gian quấn quanh, tựa như sông dài của lịch sử đang cuộn trào che kín cả bầu trời.

Sinh linh ấy như tới từ quá khứ tới hiện tại, thân và tháp gần như dung hợp lại cùng với nhau, cùng nhau đánh giết An Lan, ngang ngược đến tột đỉnh.

Trong lúc giơ chân tựa như Thiên Đế ngang trời, tùy ý trấn áp bề tôi, không ai dám không theo, ai dám đỡ chứ?!

Quá kinh người, quá khủng khiếp, cả người hắn tựa như hóa thành một tòa tháp, lúc giơ tay là khí thế bàng bạc như muốn cố định trói buộc lại An Lan đang đứng ấy.

Rầm!

Đỉnh lớn lao tới, nhân cơ hội này nó va mạnh vào chiến mâu hoàng kim, đánh thẳng lên đầu vai của An Lan khiến hắn lảo đảo thối lui, bàn chân đạp nát hư không khi lui nhanh về sau.

Đồng thời, khóe miệng của hắn cũng đã xuất hiện một vệt màu đỏ sẫm, một đòn đầy mãnh liệt của cường giả đồng cấp, hơi một tí sẽ vỡ nát tinh không, cắt ngang vũ trụ.

Có thể nói, đây là thần năng vô lượng!

Hắn lại có thể gắng gượng đỡ được!

Ba đại cao thủ vây công, hắn không hề tránh né, đây là cuộc tranh bá tuyệt thế.

Một đám người chấn động, An Lan bất bại đã bị thương, đây là chuyện động trời, tựa như trời đất sụp đổ vậy.

Đông đảo sinh linh dị vực đứng phía sau hét lớn, Vương Bất hủ của bọn họ, Chiến thần bất bại của bọn họ lại bị thương ở đây, việc này khiến người khác khó mà tiếp thu được.

Mẫu khí vạn vật tuôn chảy tựa như từ tương lai tiến tới kết hợp cùng với người kia, giết thẳng tới trước.

Tiếp đó, Thạch Hạo tay cầm kiếm thai cũng nhanh chóng lao tới, lúc này không ai sánh được, bịch, kiếm thai chém xuống ngăn cản An Lan lại.

"Sao lại như thế?"

Bên phía dị vực, đám người sợ hãi, lo lắng thay cho An Lan, đồng thời cũng có vô vàn nghi vấn.

"Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn có thể đưa tới hai người này, lẽ nào thật sự có tồn tại luân hồi ư?"

"Đó là bản thân quá khứ cùng với bản thân tương lai của Hoang ư?" Có người mẫn cảm và lớn mật nhắc tới vấn đề này, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Việc này liền dẫn ra chấn động mạnh, bản thân tam thế của Thạch Hạo?

Tất cả mọi người đều ngây người nhìn về phía chiến trường, càng cảm thấy chuyện này tựa như muốn nổ tung linh hồn của một số người, quá chấn động.

"Ầm ầm!"

Trong chiến trường, ba bản thân của Thạch Hạo chuyển động cùng giết thẳng tới trước, tựa như giống với sự suy đoán vậy, kéo lấy sự sát phạt của ba đời, đánh đâu thắng đó!

An Lan rất vất vả, dù cho hắn có mạnh mẽ hơn nữa thì khi đối mặt với sát cục này cũng sẽ rơi vào thế bị động.

"Chẳng lẽ hắn là một sinh linh luân hồi?" Có người run rẩy khẽ nói.

Ầm!

Vào lúc này, An Lan bạo nổ, tay trái xuất hiện một tấm khiên cứng rắn không hủy ngăn trở lấy kiếm thai Đại La, tay phải cầm thanh mâu hoàng kim đâm tới, ánh vàng vô lượng.

Hắn triển khai phản kích đầy mãnh liệt, tay trái cầm khiên, tay phải nắm mâu, thần uy kinh thế!

"Luân hồi, ta nhìn xuống khắp vạn cổ, đã quen với sinh tử! Ai đang luân hồi? Dù cho Tiên vương có bị chém cũng sẽ trở thành cặn bã, ai dám luân hồi trước mặt ta? Luân hồi cũng chỉ là một chuyện cười đầy lôi cuốn, cường giả thật sự, chưa bao giờ tin vào luân hồi!"

An Lan hét lớn, âm thanh chấn động cả thiên địa.

Phương xa, Du Đà với vẻ mặt hờ hững, nói: "Không có người luân hồi, chỉ có chuyện luân hồi."

Hai đại cường giả đều phủ định lại luân hồi, cơ bản không tin hai người kia là bản thân luân hồi của Thạch Hạo.

"Đều do giọt máu kia đang tác oai tác quái ư?" Phương hướng dị vực, chợt có người hỏi.

"Thế thì giọt máu kia quá mạnh rồi?" Một người nói nhỏ, bởi vì nó cũng đã áp chế cổ tổ An Lan rồi đấy thôi?

"Rất mạnh, giọt máu kia có huy hoàng trước khi chết, đạo quả một đời tái hiện lại, đại biểu cho sự đỉnh cao thế nhưng nó cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu, chỉ là sự ngưng tụ lại dấu ấn khi còn sống, bùng phát ra huy hoàng trong chớp mắt!" Du Đà nói.

Mọi người đã rõ, mặc dù chỉ là một giọt máu thế nhưng lại là sự tái hiện của huy hoàng, không thể lấy số lượng để hình dung được.

"Thật sự không có luân hồi ư?"

Mấy người vẫn không hề tin, không phải luân hồi thì làm sao thể hiện như kia chứ?

"Ta đang nghĩ, khả năng là... tái hiện lại pháp môn Hắn hóa tự tại !" Du Đà nghiêm túc, sau khi nói ra những câu này thì chính bản thân hắn cũng tập trung tâm thần cao độ.

"Đại pháp Hắn hóa tự tại từ thời đại Đế cũng phải chết!" Xa xa, rốt cuộc An Lan cũng nói ra câu nói này, dĩ nhiên cũng có suy đoán giống với Du Đà.

"Đó là pháp môn gì vậy ạ?" Phía sau có một sinh linh Bất hủ hỏi Du Đà.

"Có thể hóa thành bản thân người khác, mượn đạo quả của người đó, Hắn hóa tự tại vô cùng ghê gớm, là đại pháp của thời đại Đế cũng phải chết!" Du Đà nghiêm túc nói, trong lòng nổi sóng ngập trời.

Hiện giờ hắn đã có thể xác định, chắc chắn là đại pháp vô thượng kia, không ngờ rằng hắn còn có thể nhìn thấy trên thế gian!

"Một giọt máu không cách nào kéo dài được lâu, một lát sau sẽ tản đi, An Lan, chỉ cần cố gắng kiên trì thì sẽ chắc thắng!" Du Đà nói.

Ầm!

Nhưng mà, giọt máu này đang huy hoàng tới cực điểm, chưa từng tản đi, ba đại cao thủ đang bạo phát ra uy thế vô địch.

Rầm!

Đỉnh lớn hạ xuống đập thẳng lên trường mâu của An lan, va thẳng vào ngực của hắn.

Hơn nữa, tháp chín tầng cũng hạ xuống đánh văng tấm thuẫn rồi ép mạnh tới.

Sau đó, kiếm thai quét tới chém thẳng lên người của An Lan, đánh cho hắn phải phun ra một ngụm máu tươi.

Một giọt máu đầy rực rỡ, trong nháy mắt thắp lên huy hoàng của năm xưa!

Ầm ầm!

Ba đại cao thủ đuổi theo An Lan, đồng thời mãnh liệt xuất thủ.

Thời khắc này, An Lan rơi vào hiểm cảnh, phát sinh nguy cơ.

An Lan thi triển bí pháp thông thiên giết thẳng ra một con đường, xông ra khỏi vòng vây của ba người, kết quả là tháp chín tầng phát sáng diễn biến ra không gian vô lượng trói buộc lấy hắn.

Ầm!

Đỉnh lớn hạ xuống như muốn nuốt trọn lấy hắn.

Rầm, chiến mâu trong tay An Lan đâm thẳng về trước chặn lại nắp đỉnh này.

Kiếm reo vang trời, Thạch Hạo xoay chuyển kiếm thai rồi đập xuống, tên là kiếm thai, bởi vì nó không hề có lưỡi, sau khi đánh lên lưng của An Lan thì đập hắn bay ngược lên trên.

Tất cả mọi người đều ngây dại, An Lan bị thương, bị người khác đuổi giết, vô cùng chật vật!

"Đại pháp Hắn hóa tự tại?!"

Trên tường thành Đế quan, rốt cuộc mọi người cũng đã hiểu rõ, vì sao lại xuất hiện thêm hai sinh linh kia, lại là do pháp môn cổ này gây nên.

Nhưng dù vậy thì bọn họ cũng chấn động không thôi.

Giữa bầu trời, người bí ẩn đứng trước khe nứt lớn của Thiên uyên nhẹ thở dài, nói: "Pháp môn Hắn hóa tự tại, dĩ nhiên là nó!"

Hiển nhên, công pháp này có lai lịch rất ghê gớm, không phải vậy thì tuyệt không thể được hắn đánh giá như thế.

"Rầm!"

An Lan lại lần nữa bị truy kích, thân thể của hắn bị đỉnh lớn đập trúng khiến cả người bay ngược ra sau, phun ra đầy máu tươi, đã bị thương nặng.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, pháp môn Hắn hóa tự tại phát uy, ba sinh linh đuổi giết An Lan, chấn động mỗi một người xem!

...