Chương 1238: Lấy thân làm chủng


...

Rừng Tử Trúc rất yên tĩnh, chẳng một ai quấy rầy, từng cây trúc phát ra ánh tím lấp lánh, từng phiến lá đung đưa nhẹ nhàng, cùng với làn khói tím mỏng manh đang lan tỏa.

Bên cạnh con đường mòn được lát từ những tảng đá cội chính là dòng suối đang chảy róc rách, chúng chảy xuyên qua từng ngọn rễ trúc trong suốt như ngọc thạch, thi thoảng sẽ phát ra những tiếng rì rào rất êm tai.

Thạch Hạo tĩnh tọa quan sát cẩn thận những thứ nơi tay, trong lòng không ngừng suy tư, con đường sau này của mình sẽ đi như thế nào?

Chỉ dựa vào những thứ này thì có thể bước lên con đường tu cổ pháp hay không?

Hắn không biết hạt giống kỳ dị này như thế nào cả, thậm chí cũng không biết bên trong đang thai nghén ra thứ gì, trước kia Tề Đạo Lâm cũng chỉ nói là một loại tiên kim nào đó.

Nghiêm chỉnh mà nói, hắn vẫn còn một lựa chọn khác, không nhất định phải đi theo con đường Cổ pháp này, vẫn còn Kim Thế pháp đang chờ ở trước mặt.

Hắn đã tu thành Động thiên duy nhất mà trước nay chưa từng ai tu qua, nếu như không xem xét về hạt giống hoàn mỹ này thì có thể từ bỏ Cổ pháp, tiếp tục kiên định bước trên con đường Kim Thế pháp.

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

Chỉ là Thạch Hạo có chút không cam, hắn rất muốn tu Cổ pháp trước rồi mới tới Kim Thế pháp, hai cánh cùng giang rộng, tham khảo lẫn nhau để rồi thông hiểu đạo lý.

Tư tưởng của hắn rất lớn, không phải là tự phụ và kiêu ngạo mà là bị bức ép phải như vậy, ngươi của dị vực quá mạnh mẽ, đã đánh bại tiên dân của thời Tiên cổ, thậm chí từng đã giết qua Tiên!

Kết quả này quá thảm khốc, làm người người sởn gai tóc, không thể không kính sợ, cho nên cần phải có sức mạnh thật mạng mẽ mới có thể chống lại được!

Thạch Hạo khát vọng sức mạnh, hi vọng trở thành người nằm trong hàng ngũ mạnh nhất, đứng trên đỉnh núi cao, như vậy thì mới có khả năng bảo vệ mình, mới có thể giành được chút hi vọng thắng lợi trong quá trình chính chiến cùng với dị vực tương lai sau này.

Một chiến trường hùng vĩ chắc chắn sẽ có Chân Tiên giáng lâm, hấp dẫn Bất Hủ giả hơn một kỷ nguyên trước, chỉ vừa tưởng tượng thôi thì nhiệt huyết của Thạch Hạo đã sôi trào, đó mới là một trận chiến tuyệt thế!

Hắn không muốn trở thành kẻ tầm thường, không muốn trở thành cát bụi trong lịch sử, mà muốn sống sót, muốn được tham dự trận chiến đó, bảo vệ người thân bằng hữu mình!

Nếu như có thể, hắn hy vọng sẽ xoay chuyển được càn khôn, sửa lại lịch sử, chiến thắng trong vẻ huy hoàng, chứ không phải để cả đời này héo tàn biến mất khỏi thế gian.

Thạch Hạo thu hồi kinh thư, kiếm thai Đại La, Nguyên Thủy Chân Giải... Chỉ để lại mỗi hạt giống kia, nó vẫn không ngừng biến hóa như trước, lúc to lúc nhỏ và ngập tràn khói mờ hỗn độn.

Loại hạt giống này không cách nào đánh giá và không cách nào biết được cấp bậc, hắn nghi rằng, có thể hạt giống này không cách nào hợp đạo được?

"Trước tu Kim Thế pháp, sau đó tu Cổ pháp ư?" Thạch Hạo lẩm bẩm, nếu như hạt giống này không thích hợp thì chỉ đành chọn cách này.

Nhưng, tu Kim Thế pháp, đột phá cực hạn thì cần hàng loạt thiên tài địa bảo, hắn vẫn còn nhớ, khi hắn sáng tạo ra Động thiên duy nhất thì Liễu Thần từng lấy chất lỏng tinh túy nhất của mình trợ giúp cho việc đột phá của hắn.

Hiện giờ vẫn là thế, theo như người của Thánh viện từng nói, tốt nhất là phải dựa vào những thứ như Tâm đầu huyết của Chân long, máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất của Thiên Giác nghĩ, dựa vào chúng để mở ra các thần tàng trong cơ thể như Động Thiên, Hóa Linh...

Thư viện Thiên Thần có à?

Thạch Hạo biết, trong thư viện có Phượng Hoàng huyết không thuần thế nhưng đều đã phân chia cả, mà hiện giờ hắn lại cần tinh huyết tinh túy.

Cũng không cần tới mười ngày, ngay trong ngày hắn đã tới cầu kiến Đại trưởng lão, hắn không muốn làm trễ nãi thời gian, mỗi giây mỗi phút đều rất quý giá với hắn, không thể để lãng phí được.

Nơi nghỉ ngơi của Đại trưởng lão rất đơn sơ, chẳng phải là linh sơn, cũng không phải khu rừng cây liên miên thần mộc, mà là bên trong một vùng đầm lầy.

Một ngôi nhà tranh rất đơn giản, không ý vị đại đạo, không hề tiên khí, rất mộc mạc.

Chu vi của ngôi nhà tranh là những bờ đê trên nền bùn nhão chẳng hề nối liền với nhau, chúng được bố trí xung quanh ngôi nhà, thi thoảng có thể bắt gặp được những chú cá bơi lội bên dưới.

Đại trưởng lão với một thân áo tối màu đang ngồi ngay ngắn bên trên tảng đá lớn màu nâu, tay cầm một cần trúc câu cá, thư thái và yên bình.

Thạch Hạo cúi chào, lẳng lặng chờ đợi chứ không có quấy rầy, bởi vì hắn nhìn thấy tựa như có thứ gì đó đang cắn câu.

Miếng mồi rất tinh tế, tản ra mùi hương thơm ngát tựa như là một cây thánh dược lấp lóe hào quang, nếu như không phải ở bên trong nước thì chắc chắn hương thơm sẽ vô cùng nồng đậm.

Việc này khiến Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, là đang câu thứ gì mà lại dùng tới thánh dược làm mồi, quá xa xỉ mà!

Cần trúc uốn cong xuống, hiển nhiên đã có thứ cắn câu, Đại trưởng lão nhấc nhẹ lên và một sinh linh lộ lên khỏi mặt nước, nó không ngừng há miệng cắn lấy khúc thánh dược ấy.

Đó là một con rùa trắng dài hơn một thước, mai rùa tựa như dương chi ngọc đầy kỳ lạ, chiếc đầu trắng bóng của nó lại giống như đầu hổ, hoàn toàn khác biệt với những con rùa bình thường khác.

Ngay cả chiếc duôi cũng dài tới hơn một mét tựa như đuôi rắn.

Là rùa à? Tại sao lại quái dị như thế chứ, rồi lại dùng thánh dược để câu?

Trong lòng Thạch Hạo chợt lóe lên như nhớ ra chuyện gì đó, thần quang trong mắt lan tỏa, nói: "Là... Bát Trân quy?"

"Thứ chết tiệt tham ăn này lại phá đi tâm tình thả câu của ta." Đại trưởng lão cười nhẹ rồi vung mạnh một cái, thả rùa đầu hổ trắng như tuyết vào trong đầm lầy.

"Bát Trân quy, là vật đại bổ đó!" Bất thình lình Thạch Hạo nuốt một ngụm nước bọt, thứ này rất quý giá, được mệnh danh là một trong Bát Trân thời Thái cổ, là mỹ vị hiếm có trên thế gian.

Ngoài ra, sự bổ huyết của nó được mệnh danh là đệ nhất, dù cho ai khô cạn tinh lực mà dùng nó thì chắc chắn sẽ mang tới hiệu quả, bổ sung những hao tổn.

Đây chính là thứ yêu thích nhất của những tu sĩ già nua, không một ai có thể ngăn nổi năm tháng, sẽ luôn có lúc tinh lực suy yếu, thân thể khô quắc, Bát Trân quy này có thể trì hoãn lại xu hướng suy tàn, tuy rằng không thể ngăn cản được sự già yếu của nguyên thần, thế nhưng nó có thể tẩm bổ và giúp thân thể thêm cường trán hơn.

Thạch Hạo không nghĩ tới, trong những bờ đê bùn nhão này lại có thứ này, chẳng trách Đại trưởng lão lại dùng thánh dược để thả câu, quá giá trị.

Chỉ là hắn không hiểu, tại sao lại thả nó đi?

"Thứ ta muốn câu không phải là nó, mà là sinh linh ở bên trong một động phủ, chỉ là con vật kia quá tinh ranh, thả đã mấy năm rồi mà chưa hề mắc câu." Đại trưởng lão mỉm cười như nhìn thấu được tâm tư của hắn.

Thạch Hạo kinh hãi, thứ này còn hi hữu hơn cả Bát Trân quy, giá trị càng kinh người hơn? Đó là vật gì.

Hắn chấn kinh cả người, nghĩ ngay tới việc, lúc hắn vừa mới vào Thư viện Thiên Thần thì nghe được một lời đồn, bên dưới vị trí Thư viện Thiên Thần tọa lạc có một động phủ Tiên gia chưa được khai hoang và đang chờ để phá giải.

Nghĩ tới đây thì hắn liền hiểu, đầm lầy này khả năng chính là nơi nối liền với động phủ Tiên gia bên dưới lòng đất kia.

Cũng khó trách, nếu không dựa vào bản lĩnh của Đại trưởng lão thì cần gì phải dùng mồi câu chứ, trực tiếp bắt ngay vào tay là được, cũng chỉ có tòa động phủ kia mới có thể ngăn cản được hắn.

"Đến sớm vậy à, ngươi đã nghĩ ra con đường trong tương lai rồi à?" Đại trưởng lão hỏi.

"Dạ!" Thạch Hạo gật đầu đầy trịnh trọng, nói: "Bất kể là Cổ pháp hay là Kim Thế pháp, con đều muốn học!"

Trong mắt của Đại trưởng lão loe lên tia sáng, lần đầu tiên quay đầu nhìn hắn, bộ áo tối màu phần phật trong gió, hắn tuy rằng tuổi tác rất lớn, tóc bạc phấp phới thế nhưng trong vẻ bình thản ấy lại lộ ra một luồng uy thế kinh người.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó thứ uy thế này liền biến mất.

Và cũng chính trong tích tắc này, Thạch Hạo tựa như từ trần gian hãm sâu xuống địa ngục và rồi quay trở lại nhân gian, trong nháy mắt đó vô cùng đáng sợ.

Bị Đại trưởng lão tập trung chỉ trong nháy mắt đã khiến cho máu huyết khắp người hắn như đông cứng lại, ngay cả tư duy cũng trở nên trống không, tựa như đang đối mặt mới Thập Hung phục sinh, một sinh linh lại có thể khủng khiếp như vầy!

"Tư tưởng của ngươi chẳng hề nhỏ tí nào." Đại trưởng lão lên tiếng, khôi phục lại vẻ bình thản vốn có.

"Bởi vì con biết, rất có thể kỷ nguyên này sẽ lần nữa héo úa, vạn linh đều diệt! Con không cam lòng, Đại trưởng lão cũng không cam lòng, hết thảy sinh linh trên cửu Thiên thập Địa này đều không cam lòng, việc mà toàn bộ chúng ta có thể làm chính là bắt đầu từ bản thân mình, con muốn trở nên mạnh mẽ hơn, con muốn thay đổi tất cả những thứ này!" Giọng nói của Thạch Hạo trầm thấp biểu đạt sự quyết tâm, hắn nói rõ nguyên do của bản thân, hắn muốn càng mạnh mẽ hơn nữa, sẽ không hề sợ hãi các lộ cao thủ của dị vực!

"Tu Cổ pháp cần phải có đạo chủng, với tư chất của ngươi mà không có một hạt cổ chủng vô thượng thì quá đáng tiếc." Đại trưởng lão đề cập lại vấn đề này.

Thạch Hạo nhíu mày, nói thẳng: "Con tin rằng, một khi thư viện giữ con lại thì chắc chắn có thể giúp con tìm được một hạt."

Quả thật hắn có ý nghĩ như vậy, đặc biệt là thấy mồi cầu vừa nãy của Đại trưởng lão, nghĩ tới việc bên dưới thư viện còn có một động phủ Tiên gia đang chờ khai quật, làm cho hắn cảm thấy hi vọng càng lớn hơn.

"Dưới lòng đất có một tòa động phủ thế nhưng chưa chắc đã có hạt giống, loại này dù là ở kỷ nguyên Tiên cổ cũng hiến thấy dị thường, rất khó để tìm thấy." Đại trưởng lão than thở.

"Con cũng đã chuẩn bị sẵn một viên, thế nhưng cũng không biết có thích hợp hay không nữa." Thạch Hạo lấy ra một hạt giống được hỗn độn bao quanh và không ngừng biến hóa.

"Ồ, hạt giống này có chút thú vị đó, vẫn còn chưa thành hình và đang trong giai đoạn trưởng thành, thai nghén tạo hóa thiên địa!" Ánh mắt của Đại trưởng lão trở nên thâm thúy như muốn nhìn thấu cả cửu u.

"Đại trưởng lão, hạt giống này như thế nào?" Thạch Hạo thỉnh giáo.

"Không đơn giản, vô cùng quý giá, thế nhưng hiện giờ vẫn còn trong giai đoạn thai nghén, cũng không biết chờ đợi tới khi nào nữa." Đại trưởng lão lên tiếng, rất coi trọng hạt giống này.

Đồng thời, hắn hỏi rõ về nơi đã tìm được.

Thạch Hạo cẩn thận trả lời, rồi lại nói; "Trước kia con cũng chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách mà giành được, vốn muốn dùng cuống rốn thiên địa này thái nghén ra bản thân của con, chứ không phải chờ cho tới khi nó trưởng thành rồi dung hợp vào trong cơ thể."

"Có ý hay, để ta truyền cho ngươi một môn đạo pháp tương hỗ, rất có thể sẽ thành công đó." Hai mắt của Đại trưởng lão léo lên thần mang!

"Ồ?" Thạch Hạo kinh ngạc, đây bất quá cũng chỉ là ý nghĩ lúc trước mà thôi, hiện giờ vẫn không biết nên thực hiện hay là buông bỏ nữa.

"Trong thiên địa này thì có mấy hạt bảo chủng vô địch chứ? Toàn bộ từ xưa tới giờ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù Tiên viện có tới mấy viên thế nhưng đều là của Tiên dân hơn một kỷ nguyên trước cố ý lưu trữ lại, chứ không rất khó cầu được!" Đại trưởng lão nói.

Hắn đi khắp cửu Thiên thập Địa này hòng tìm kiếm dù chỉ một viên, thế nhưng vẫn thất bại, rất khó để đạt được một hạt giống hoàn mỹ.

Trong Giới phần có, hắn cũng đã tới tìm kiếm thế nhưng Vạn Đạo thụ, Thiên chủng cũng đều không cách nào đoạt được, tất cả đều được người bảo vệ nên không cách nào quấy phá, nếu không sẽ xảy ra biến cố kinh thiên.

Ngoài ra thì chẳn còn gì cả!

Mà điều nãy cũng đã minh chứng thêm về sự hi hữu và quý giá tuyệt thế của đạo chủng hoàn mỹ!

Cũng chính vì như thế, Đại trưởng lão đã lật xem không biết bao nhiêu sách cổ, tìm hiểu kinh nghiệm và trí tuệ của tiền nhân.

Cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng có chút thu hoạch, thế nhưng con đường kia lại đứt rời.

"Không có đạo chủng vô thượng, vậy thì lấy thân làm chủng, tế luyện chân ngã!" Đây chính là lời nói của Đại trưởng lão.

Thạch Hạo giật nảy cả mình, ý tưởng này vô cùng kinh người, lấy bản thân làm đạo chủng, căn bản không hề mượn nhờ vật ngoài, cứ thế để thân thể thành Đạo, nguyên thần quy nhất, diễn biến chân ngã.

Việc này làm như thế nào? Sở dĩ chọn Âm Dương chủng, cây non Thế Giới thụ, hạt giống của Mô hình vũ trụ, đó là vì chúng nó hoàn mỹ, là hoàn mỹ thật sự, trời sinh trở thành Đạo!

Dung hợp như thế mới có thể bước ra con đường chí cao vô thượng, mới có thể hợp Đạo, thành tựu con đường vô địch.

Hiện giờ lại nói một câu rất đơn giản, lấy thân làm chủng, việc này có thể được hay không, bản thân có thể vượt qua được hạt giống của Mô hình vũ trụ, Vạn Đạo thụ, Thiên chủng hay không đây?

"Kỷ nguyên Tiên cổ có ai thành công không vậy ạ?" Thạch Hạo hỏi dò.

"Đều thất bại, hoặc là trở thành phế nhân, hoặc là tự đẩy mình vào con đường chết!" Đại trưởng lão bình thản đáp.

...