...
Nhưng nhìn thấy cảnh này có chút ngoài tưởng tượng của Hàn Lập.
Cự kiếm vừa tiếp xúc ti võng, lập tức ti võng này lam quang lóe, hiện ra một võng tuyến rắn chắc vô cùng.
Cự kiếm chém vài cái quang võng nhưng không có phá được ngược lại còn bị vật ấy thao túng, càng lúc bị nó vây lấy. Tuy nhiên không quang võng này khắc chế nhưng nhất thời khó có thể mà thoát ra.
Hàn Lập nhướng mày, đang muốn làm phép thì phía đối diện lão giả lại động thủ trước.
Nét mặt lóe lên vẻ âm hàn, hai tay nhanh chóng kết xuất các loại thủ ấn kì quái, nhất thời từng đạo pháp quyết đủ màu sắc từ hai tay nhanh chóng bắn ra, toàn bộ đánh vào bên trong đoàn linh quang trên đầu.
Tức thì lam sắc linh quang bắt đầu co rút, theo tiếng chú ngữ khó hiểu kia mà biến hình, trong nháy mắt bạo liệt vỡ ra.
Vô số băng tinh khoảng cỡ nắm tay xuất hiện xung quanh lão giả, lam quang lập lòe trải rộng hơn mười trượng.
Lão giả trong mắt hiện hiện lên vẻ tàn khốc, hai tay đột nhiên mở rộng chỉ vào Hàn Lập, trên miệng lạnh lùng hô "Đi".
Nhất thời toàn bộ băng tinh đầy trời giống như cung đã giương lên, tất cả theo theo tiếng hô của lão giả mà bạo phát.
Một làn lam quang dày đắc nhất thời đem toàn bộ vị trí của Hàn Lập bao vây trong đó, thoạt nhìn thanh thế thật dọa người.
Đây là linh thuật?
Hàn Lập rùng mình, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bất quá hai tay cũng không có dừng lại, một mặt xuất ra hoa lam cổ bảo, mặt khác vỗ vào túi linh thú bên hông, một đàn Tam Sắc Phệ Kim Trùng bay ra, bao phủ Hàn Lập vào trong.
Bất quá lần này Phệ Kim Trùng không có ngưng tụ thành vật gì mà trực tiếp điên cuồng bay xung quanh hình thành một cái trùng tráo, phía trong thân hình Hàn Lập nhìn không rõ, có chút mơ hồ.
Hoa lam cổ bảo sau khi rời khỏi tay hóa thành một đạo bạch khí, hướng phía băng tinh đầy trời lao đến.
Kết quả toàn bộ băng tinh bị bạch khí này thu nhỏ lại rồi hút vào bên trong.
Vừa thấy màn này, các băng tinh còn lại phảng phất như thông linh phân ra hai bên bắn tới trùng tráo trước người Hàn Lập.
"Phốc" " Phốc" âm thanh vang lên không ngừng.
Lăng hình băng tinh bị trùng tráo cản lại, băng tinh tuy bị khựng lại nhưng đã phá rách một lỗ trên trùng tráo, nhưng trùng tráo sau đó hồi phục nguyên dạng, tre già măng mọc, lớp lớp không dừng; bên trong vô thanh vô tức, dường như xem như không có chuyện gì xảy ra.
Lão giả thấy cảnh này nhất thời kinh ngạc.
Chiêu "Băng Tinh Thuật" này nhìn giống như "Băng Vũ Thuật" của tu sĩ ngũ hành nhưng số lượng nhiều hơn một chút. Nhưng trên thực tế toàn bộ băng lăng này đều là hắn tự mình tu luyện thành huyền tinh hàn khí, chẳng những sắc bén hơn nữa kỳ hàn vô cùng. Đừng nói đến thân thể của tu sĩ mà ngay cả hộ thân pháp bảo cũng chỉ có thể tạm thời ngạnh kháng mà thôi, nhưng cũng một lát là bị đóng băng lại rồi bị nghiền nát.
Nhưng hôm nay băng tinh bắn ra như giọt nước rơi vào đại dương làm cho lão giả không khỏi kinh ngạc.
Lão giả chần trừ một chút đang muốn đem thần thức dò xét trùng tráo kia bỗng nhiên trên đầu vang lên một tiếng nổ.
Hắn chỉ cảm thấy hai tai "ong" "ong" có tiếng vang lên, sau đó trước mặt tối sầm, không kịp đề phòng xém chút nữa từ trên rơi xuống.
Mục lão giả hoảng sợ, vội vàng huy động hai tay vung lên, trên người bỗng xuất hiện một tầng bạch quang bảo hộ. Lúc này thân hình hắn mới trầm ổn, nâng tay nhìn lại.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu, cự chung màu bạc chẳng biết đã đến khi nào, âm thanh vừa rồi đúng là từ đây phát ra.
Lúc này ngân quang cự chung lóe ra, tiếng nổ thứ hai phát ra nhưng không nhằm vào lão giả mà thả ra một cơn lốc âm ba nhắm hướng lam sắc cự võng đang giữ chặt thanh sắc cự kiếm.
"Không ổn" lão giả rùng mình lập tức tỉnh ngộ, vội vàng muốn làm phép ngăn cản nhưng rõ ràng đã chậm một bước.
Kết quả lam sắc ti võng bị ngân sắc âm ba đánh trúng, cự kiếm thoát khỏi sự kiềm giữ, không khách khí một lần nữa hướng lão giả điên cuồng chém xuống.
Kiếm phong chưa tới nhưng uy lực đã đánh tới.
Mặc dù trên người lão giả còn một tầng hộ tráo bảo vệ nhưng cũng không dám trực tiếp đón đỡ cự kiếm, sắc mặt tái lại, thân hình chớp động đã cách xa hơn mười trượng vừa lúc tránh được một kích bổ tới.
Sau đó hắn không dám dừng lại, chỉ vào viên châu trên không chụp một cái, pháp bảo này bay đến trên đỉnh đầu, trong miệng phun ra một tia linh khí, pháp bảo một lần nữa xuất ra quang mạc bảo vệ hắn. Sau đó sắc mặt lão giả lập tức ngưng trọng, đưa mắt nhìn về phía đối diện.
Mặt hắn biến sắc, nhợt nhạt hẳn đi.
Mà trùng tráo đối diện đã tản ra, một lần nữa hóa thành một đám mây trùng phiêu phù trên đầu Hàn Lập
Mà Hàn Lập đang cầm một vài viên đá màu xanh, ánh sáng nhàn nhạt trong tay.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đối phương lạnh như băng làm cho lão giả rùng mình, nhưng sau đó xoay chuyển ánh mắt không nhìn về phía Hán Lập mà nhìn chằm chằm vào hoa lam cổ bảo, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi.
Băng hoa dưới ánh sáng mặt trời long lanh trong suốt, xinh đẹp dị thường. Nhưng lão giả không quan tâm chuyện này, hắn để ý cho dù hoa lam cổ bảo cách xa Hàn Lập như thế nhưng vẫn cảm ứng băng hàn linh lực kinh người mặc dù có chút lạ lẫm làm cho lão giả kinh sợ. Điều này làm cho lão giả, một kẻ tu luyện băng thuộc tính hơn trăm năm âm thầm lo sợ trong lòng.
Trong phút chốc lão giả nhếch miệng, sắc mặt khó coi mở miệng nói.
"Bổn thượng sư vừa phát ra linh thuật, chính là bị đạo hữu dùng vật ấy phá vỡ? Đây là bảo vật gì? Đạo hữu có thể nói đến 1 chút".
Hàn Lập vừa nghe nói, cười nhẹ trả lời: "Bảo vật? Tạm thời xem như vậy, về phần đây là vật gì nếu các hạ đồng ý đem linh thuật lúc nãy nói ra tại hạ có thể tiết lộ một chút" Hàn Lập sau khi cười lạnh nhạt nói.
"Như thế nào? Các hạ thân là tu sĩ cũng đối với linh thuật pháp sĩ chúng ta cảm thấy hứng thú? Chuyện này có chút ý tứ" Nét khiếp sợ trên mặt lão giả dần lui đi, một lần nữa khôi phục vẻ âm lãnh.
Nhưng đôi mắt Hàn Lập vẫn nhìn thẳng, mơ hồ nhìn ra đối phương kiêng kị chính là hoa lam cổ bảo trong tay mình, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, bộ dáng cũng chẳng muốn trả lời.
Lão giả thấy vẻ mặt Hàn Lập trong lòng liền nổi giận.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vỗ vào Túi trữ vật bên hông, sau khi hắc quang chớp động bỗng nhiên xuất hiện một vật.
Trong bóng tối đúng là một tòa tiểu sơn xinh đẹp.
Hàn Lập đứng yên đang cẩn thận đánh giá vật ấy thì lão giả đã niệm chú, sau đó đem tòa tiểu sơn hướng phía trên ném đi, nhất thời hắc quang lưu chuyển, điên cuồng bành chướng, trong nháy mắt đã gần mười trượng nhưng vẫn tiếp tục hóa lớn.
Hàn Lập thấy cảnh này không khỏi hít một hơi.
Hắn không cần phải suy nghĩ hướng thanh quang cự kiếm chỉ một cái, cự kiếm sau khi ngâm lên một tiếng liền hóa thành một đạo thanh hồng trực tiếp bắn tới đỉnh tòa tiểu sơn trên không, hung hăng chém xuống.
"Ầm" một tiếng nổ lớn phát ra, đá vụn bay đầy trời, quang mang đại phóng, hắc mang và thanh quang va chạm cùng nhau.
Hàn Lập ánh mắt nheo lại,liếc nhìn một cái. Tòa hắc phong trên đỉnh bị hắn 1 kiếm chém ra,vết cắt dài bảy tám trượng, sâu không thấy đáy nhưng muốn chém làm đôi thì rõ ràng không đủ.
Nhưng ngay lúc hắn đang nhìn, mắt thường có thể thấy được tốc độ phục hồi nhanh chóng, kiếm thứ hai chưa chém tới đã phục hồi hơn phân nữa.
Ngay lúc này, ngọn núi đen đã tăng khích thước lên trăm trượng không còn là một ngọn đồi nữa, cho dù Hàn Lập to gan, thấy tòa hắc sơn nguy nga đứng vững trước mặt ánh mắt cũng không khỏi kinh hoàng, thoạt nhìn sắc mặt có chút khó khăn.
Không cần nghỉ hắn cũng biết nếu bị ngọn núi này đánh trúng thì trùng tráo cũng không thể ngăn cản được, nhất định sẽ bị nát bấy.
Lúc này cự kiếm của Hàn Lập chém vài cái lên ngọn núi nhưng căn bản chẳng làm nên chuyện gì.
Lão giả âm thầm cười, giơ tay chỉ vào ngọn núi một cái.
"Vù" một tiếng, tòa đại sơn bỗng nhiên xuất hiện trên đầu Hàn lập, tiếp theo hung hăng nện xuống.
Hàn Lập thất kinh, không nghĩ ngọn núi khổng lồ lại đến nhanh như vậy. Sau lưng hắn một tiếng sấm vang lên, ngân quang chớp động liền biến mất.
Cách xa hơn mười trượng thân hình Hàn Lập lại hiện lên, phía sau xuất hiện đôi cánh màu bạc chính là Phong Lôi Sí.
"Ồ" thấy Hàn Lập trong nháy mắt biến mất, đến phiên lão giả giật mình.
Hắn sắc mặt đại biến, trong nháy mắt thân hình ngay lập tức bắn ra giữ khoảng cánh với Hàn Lập. Bộ dáng vô cùng cẩn thận, ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Lập tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Lúc này Mạc lão giả cũng hiểu đối phương không phải là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường. Có thần thông thuấn di, hắn căn bản không có khả năng lưu đối phương lại. Lần này đến đây xem ra hơn phân nữa là ra về tay không.
Dù sao lấy tu vi của hắn khu sử tòa hắc phong lớn như thế trong khoảng khắc cũng là quá sức, chỉ có thể làm được mấy lần.
Mỗi một lần thi triển sẽ làm pháp lực tổn hao không ít, hắn cũng không dám sử dụng nhiều.
...