Chương 1329: Thiên Uyên Phường Thị


...

Đại hán bích nhãn vừa hạ xuống gần Nguyên Từ Sơn liền đem hồ lô trong tay ném xuống Thấu Bội Thú ở phía dưới.

Lập tức từ trong hồ lô phun ra một mảng quang hà màu bạc, vây quanh lượn tròn dưới núi, đột nhiên hoá thành mấy ngân văn cực lớn, rồi nhập vào bên trong thân cự thú.

Bên trong con cự thú trong suốt lập tức toàn thân phóng ra một tầng ngân quang, ngay sau đó thân hình bị thu nhỏ lại, một lát sau chỉ nhỏ bằng nắm đấm

Điều quái dị chính là Nguyên Từ Sơn cũng thu nhỏ lại cùng cự thú, hoàn toàn không để cho cự thú có chút cơ hội thoát thân nào.

Lúc này hồ lô lại phun ra một đám ngân hà, bao vây cự thú sau khi đã thu nhỏ lại vào trong.


Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Cùng lúc này, Hàn Lập từ xa chỉ tay, ngọn núi nhỏ màu đen từ từ bay lên, cự thú lập tức hoá thành bạch quang rồi bị hút vào trong hồ lô

Đại hán bích nhãn vội vàng đóng nắp hồ lô lại, đồng thời dán lên trên nó một phù triện kim sắc.

Lúc này hắn mới thở phào một hơi

Đám người còn lại cũng thu lại pháp bảo, hạ xuống đất, nhưng khi đối diện với Hàn Lập thì khuôn mặt đều tỏ ra vẻ cung kính vô cùng.

Tận mắt nhìn thấy đòn ra tay vừa nãy của Hàn Lập, ai cũng biết vị đội trưởng mới này thần thông khó lường, tuyệt đối không phải là tu sĩ hoá thần sơ kì bình thường.

Điều này làm cho họ vô cùng vui mừng, đồng thời cũng bất giác có cảm giác kính sợ.

"lại nghỉ ngơi một lát đã, rồi tiếp tục lên đường."

Hàn Lập thu Nguyên Từ Sơn vào trong tay áo, lại chỉ nói với đám người mấy câu. Sau đó một mình đi về phía khác, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Những người khác đương nhiên không có ý phản đối, lần lượt tản ra, ngồi nghỉ ngơi một lần nữa, bắt đầu hồi phục pháp lực tiêu hao lúc nãy.

Nhưng vị Hứa tiên tử lại đứng nguyên tại chỗ, không động đậy.

Cô ta do dự một chút, rồi đột nhiên đi về phía Hàn Lập, chỉnh đốn y phục hành lễ rồi nhẹ nhàng nói:

"Da tạ tiền bối hồi nãy đã ra tay tương cứu, nếu không băng tinh kiếm của vãn bối đã bị huỷ rồi." "Băng tinh kiếm? Phi kiếm của ngươi là dùng huyền ngọc vạn năm chế thành à?" Hàn Lập mở to hai mắt nhìn nữ tu sĩ, bình tĩnh hỏi.

"Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, phi kiếm của vãn bối đúng là phần lớn đều dùng huyền ngọc luyện thành." Hưa tiên tử rùng mình, thừa nhận nói.

"Nếu như đã dùng loại kiếm cực hàn này, thì công pháp của ngươi cũng là thuộc tính băng, vậy ta nói đến một người, không biết ngươi có quen không?" Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, từ từ nói.

"Tiền bối xin cứ nói." Hứa tiên tử tim đập mạnh, nhưng lập tức đồng ý.

"Có một thượng cổ tu sĩ được gọi là Băng Phách tiên tử, cũng tu luyện cực hàn công pháp, hơn nữa lại là một phi thăng tu sĩ, không biết đạo hữu có quen người này không?" hàn Lập nhìn vào con ngươi phát quang lóng lánh của đối phương, miệng hơi động đậy, truyền âm ra.

Lúc trước khi hắn nhìn thấy nữ nhân này, đã cảm thấy có chút quen quen, sau này nghĩ kĩ lại, mới phát hiện con ngươi của nữ nhân này lại giống như quang ảnh của vị tổ sư Băng Phách tiên tử được triệu hồi khi đám tu sĩ tiểu cực cung nhân giới mở Hư Linh điện, dường như nó là độc nhất vô nhị.

Tuy chỉ là quang ảnh, nhưng hai con ngươi của Băng Phách tiên tử lại luôn chớp sáng giống như ngôi sao, quả thực làm cho người ta khó mà quên được, vẫn ghi nhớ như in.

Bây giờ lại gặp nữ nhân này cũng là thần thông thuộc tính băng, hơn nữa pháp bảo cũng là dùng huyền ngọc luyện chế thành, liền mang một tâm trạng nghi ngờ, rồi tiện lời hỏi một câu.

"Băng Phách tiên tử là tiên tổ của Hứa gia chúng tôi rất lâu về trước, tiền bối tại sao lại biết. Lẽ nào tiền bối và tiên tổ đến từ cùng một hạ giới?" Hưa tiên tử rất bất ngờ, ngạc nhiên trả lời. "Ha ha, cũng không thể nói là biết. Nhưng Hàn mỗ có thành quả như ngày hôm nay, may mà khi ở dưới hạ giới đã được lệnh tổ truyền lại cho một chút điều tốt. Ừ…Tại sao phi kiếm của Hứa đạo hữu không dùng hoàn toàn huyền ngọc luyện thành, nếu không uy lực ít nhất cũng có thể tăng lên gần một nửa." Hàn Lập cười nhạt giải thích hai câu, rồi đột nhiên chuyển sang chuyện khác.

"Tiền bối nói đùa rồi. Huyền ngọc vạn năm tuy không thể so sánh với những vật liệu bậc nhất ở thế giới Man Hoang, nhưng nếu muốn thu thập với số lượng lớn thì cũng là khó khăn khác thường. Phi kiếm bây giờ có thể dung nhập nhiều huyền ngọc như vậy đã là duyên cớ mà vãn bối không tiếc bất kì giá nào để thu mua nó." Hứa tiên tử ban đầu có chút ngạc nhiên về mối quan hệ của Hàn Lập với tiên tổ của mình, nhưng trong mồm lại thành thật trả lời câu hỏi. "Hoá ra là như vậy, Hàn mỗ đúng lúc trong tay có một số huyền ngọc vạn năm, đủ để luyện mới lại phi kiếm. Nếu như Hứa tiên tử và Băng Phách tiên tử có cùng một nguồn gốc, thì ta tặng cho đạo hữu vậy. Cũng coi như là trả lại tình nghĩa." Hàn Lập hơi trầm ngâm, rồi nói. Sau đó hắn một tay lấy chiếc vòng trữ vật ra, phất một cái, bạch quang loé lên, một hộp ngọc lấp lánh rất lớn hiện ra trong tay, đưa cho nữ tu. "Đa tạ tiền bối ban tặng." Khuôn mặt nữ tu tỏ ra vô cùng vui mừng, vội vàng nói lời cảm ơn, rồi nhận chiếc hộp ngọc, mở nắp ra.

Nữ tu hít một hơi.

Trong chiếc hộp quả thật có chứa bốn miếng tinh thạch màu trắng to bằng nắm đấm, toàn thân phát ra màu trắng sữa.

Những huyền ngọc này không những có thể luyện mới lại phi kiếm của cô ta, mà thậm chí những vật liệu còn lại còn có thể luyện thêm một pháp bảo huyền ngọc khác.

Con ngươi như lửa của nữ tu sáng lên, sau khi cất hộp ngọc đi, lại một lần nữa đến làm lễ với Hàn Lập. Hàn Lập xua xua tay, dáng vẻ không để ý tới, lại nhắm hai mắt lại, Bất luận là ngọn lửa của hư thiên đỉnh, hàn tuỷ hay cực hàn thì cơ hồ còn lưu lại chút tình người hơn hậu nhân của Băng Phách tiên tử, nó sau khi tâm ma bị cướp đi, đương nhiên lại mất đi một chỗ sơ hở trong lòng.

Hứa tiên tử có được trọng bảo, tất nhiên biết điều, không quấy rầy Hàn Lập nữa, từ từ rời đi. Đám người đại hán bích nhãn ở phía xa cũng chủ đến cử động của Hàn Lập và nữ tu này.

Khi nhìn thấy Hàn Lập đưa cho một hộp ngọc, nữ tu này lập tức vui mừng vô cùng, khác biệt rất nhiều so với thái độ lạnh lùng lúc trước, thì mọi người đều cảm thấy rất hiếu kì, nhưng không ai ngốc mà đi hỏi trực tiếp cả.

Kết quả là, sau khi nghỉ ngơi vào canh giờ, sau mệnh lệnh xuất phát của Hàn Lập, đám người lại bắt đầu khởi hành.

Lộ trình phía dưới cung không phát hiện dị tộc khác, đám người sau khi đi hết con đường tuần tra, cuối cùng đến một địa điểm đã được thiết định sẵn, đợi Kim Đình chu (thuyền) đến đón.

Đám người phân thành hai tốp, ngồi lên linh chu, đi thẳng về thành Thiên Uyên.

Vì gặp phải người của dị tộc và bắt được một man thú do man thú nhân thuần hoá, thì sau khi đám người Hàn Lập giao cho Dị Linh đường con cự thú trong suốt đó, đương nhiên nhận được sự ban tặng hậu hĩnh.

Dựa theo quy định, sau mỗi lần tuần tra đều sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, còn sau khi kết thúc một vòng mười năm tuần tra thì khu vực tuần tra mới có thể tuỳ cơ mà biến đổi.

Còn Hàn Lập vì đã hoàn thành được lần tuần tra đầu tiên của mình nên cũng nhận được một viên "Diệt trần đan". Ăn ngay thì có thể sống được cả nghìn năm.

Sau đó đám người cũng từ trong điện đường tản ra, đám người đại hán bích nhãn cáo từ Hàn Lập, rồi rời đi.

Khi nữ tu họ Hứa từ biệt Hàn Lập, đột nhiên nói một tin tức mà làm cho Hàn Lập chợt động lòng. "Tiền bối, hai ngày sau, ở chính thành này sẽ có một ngày bán đấu giá ba năm tổ chức một lần những vật phẩm của Man Hoang. Tiền bối phải chăng cũng đinh tham gia."

"Vật phẩm của Man Hoang! Thế nào, Hứa đạo hữu cũng có hứng thú với chuyện này sao?" Hàn Lập mi mắt hơi động, hỏi lại một câu.

"Tiền bối nói đùa rồi. Những người có thể tham gia đấu giá ít nhất cũng phải là hoá thần tu sĩ như tiền bối, vãn bối thân phận chỉ là tu sĩ vô danh, sao có tư cách tham gia đấu giá. Hơn nữa, mỗi vật phẩm Man Hoang hầu như đều có giá trên trời, cũng là những thứ mà người như vãn bối chẳng dám mơ ước. Tiền bối quả thật có thể đến đó để thử vận may." Nữ tu cười gượng một tiếng, nói.

"Đa tạ đạo hữu đã cho biết, Hàn mỗ có lẽ sẽ đi xem thử." Hàn Lập ậm ừ nói

Nữ tu họ Hứa thấy ý tốt của mình đã được Hàn Lập đón nhận, thì không nói gì nữa, cung kính cáo từ bay đi, còn Hàn Lập nhìn theo bóng của nữ tu, hai mắt lơ đãng hơi nheo lại.

Kì thực cho dù nữ tu này không nhắc đến chuyện đấu giá thì hắn cũng không có ý lập tức rời khỏi thành.

Từ sau khi đến linh giới, hắn vẫn chưa bắt đầu tìm kiếm thu thập những phương thuốc và linh dược thích hợp, vốn định sau lần tuần tra này sẽ hành động, mà bây giờ lại có cái gì mà hội đấu giá vật phẩm của Man Hoang, vừa tiện thể đi xem thử chút.

Dù sao cũng xem xem có các loại vật phẩm Man Hoang nào liên quan đến truyền thuyết mà hắn sớm đã nghe thấy tên tuổi từ lâu

Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Lập ung dung rời khỏi Thanh Thạch cự tháp, lúc này hoá thành một bức quang, bay thẳng đến nơi mà trên địa đồ đã đánh dấu.

Huyện của thành Thiên Uyên đương nhiên quy mô rất lớn, cơ hồ trên mảnh đất tam cảnh thất yêu này những thứ quý báu hiếm gặp đều có.

Hơn nữa lại thường xuất hiện một số vật phẩm Man Hoang, càng làm cho nơi này náo nhiệt hơn.

Bất luận là thủ vệ của thành Thiên Uyên hay người ngoài đến đều ra vào không ngớt.

Điều mà làm cho người ta sợ hãi chính là bức màn ngăn cách hai tộc Nhân Yêu, vừa đúng từ giữa huyện đi qua, sẽ phân huyện thành hai nửa.

Nhưng trong trung tâm cua một huyện lại xây một ngôi đại điện đường cực lớn, có thể trực tiếp đi qua hai bên Nhân Yêu, làm cho hai tộc Nhân Yêu có thể tự do trao đổi một số vật liệu hoặc là vật phẩm Man Hoang.

Có một số thứ đối với Yêu tộc hay Nhân tộc công dụng không lớn, nhưng lại có thể là thứ quý hiếm dị thường đối với tộc khác.

Những hàng người đến đây để đấu giá đã chiếm hẳn một toà điện đường gồm 8 điện.

Hàn Lập hoá độn quang, hạ thẳng xuống một con đường nào đó của huyện, nhìn thẳng vào một tiệm thuốc gần đó, rồi lập tức tuỳ ý bước vào.

"Vị tiền bối này, người muốn xem thứ gì? Bổn tiệm tuy nhỏ, nhưng các loại linh dược đều có đủ cả."

Tiệm thuốc này không phải là lớn lắm, chỉ có một trưởng quầy trung niên thuộc Kết Đan kì tu vi và hai người làm thuê Trúc Cơ kì.

Cho nên nhìn thấy một vị Thanh Minh Vệ như Hàn Lập bước vào, người trưởng quầy vẻ mặt tươi cười đứng dậy tiếp đón.

"Có phương thuốc hay linh dược nào có thể tinh tiến hoá thần tu sĩ tu vi không?" Hàn Lập cũng không khách khí, trực tiếp hỏi.

"Hoá thần tu sĩ? Phương thuốc thì có hai loại, nhưng nguyên liệu thì quá là quý, bổn tiệm không có cách nào có đủ." Trưởng quầy vừa nghe thấy thì đã biết là mối làm ăn lớn, tinh thần lập tức dao động.

"Ừ, hãy đem phương thuốc đến đây ta xem thử trước." Hàn Lập nhăn mày lạnh lùng nói.

"Vâng, mời tiền bối đợi một chút, vãn bối đi một lát sẽ quay lại." Trưởng quầy cung kính đáp, rồi dặn một tên làm thuê lập tức mang dọn chỗ ngồi và mang trà lên mời Hàn Lập, còn mình thì chạy nhanh vào hậu đường.

...