Chương 302: Đối sách


...

Buổi chiều, trong phòng khách Tần phủ, Tần Ngôn đang đi qua đi lại không ngừng, sắc mặt thay đổi.

Sáng sớm hôm này, người hầu đem cơm cho Hàn Lập báo lại rằng hắn không có ở trong phòng, giống như một đêm chưa về.

Điều này làm vị này rất lo lắng, hắn không phải vì an nguy của Hàn Lập, mà là sợ vị bảo tiêu này đột nhiên không từ mà biệt! Nếu vậy Tần gia bọn họ làm thế nào ứng phó với sự gia hại của ma đạo đây?

"Tần Bình, đi xem Hàn thiếu gia đã trở lại chưa, một khi có tin tức phải nhanh chóng báo lại!" Tần Ngôn có chút nóng nảy phân phó nói.

"Dạ, lão gia." Tần Bình trong lòng trong lòng mừng thầm cung kính đáp. Sau đó,nhanh chóng từ trong sảnh chạy ra ngoài.

Theo ý riêng của hắn, Tần Ngôn càng quan tâm đối với vị Hàn thiếu gia này thì càng chứng tỏ hắn không có sai lầm. Xem ra thời điểm vinh quang của hắn tại tần trạch chỉ còn đợi từng ngày.

"Lão gia hà tất phải như vậy? Người trẻ tuổi ngẫu nhiên đi ra ngoài một chuyến cũng là chuyện thực sự bình thường, làm gì mà nóng nảy như vậy!" Vị Tam phu nhân mà Tần Ngôn sủng ái nhất lúc này cũng trong đại sảnh này, tuy miệng nói ra những điều giải vây cho Hàn Lập, nhưng trong thanh âm rõ ràng là có vị chua chát.

Cũng khó trách, từ sau khi Hàn Lập đến Tần trạch,vị đứng đầu Tần gia này luôn mang theo Hàn Lập nửa bước không rời. Nguyên trước kia phi thường sủng ái một ít Tần gia thiếu gia cùng tiểu thư nhưng bây giờ lại không hề để ý đến, trong số này còn có nữ nhân của thiếu phụ này, hôm nay nhịn không được, thái độ ghen ghét bốc lên.

"Hừ, nữ nhân biết cái gì?" Tần Ngôn đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tam phu nhân. Nhưng trong lòng lão đều là sinh tử toàn gia, đâu thể để ý đến việc nhỏ như thế, sau khi trừng mắt liếc nhìn thì không còn quan tâm nữa.

Thái độ của Tần Ngôn như vậy, tự nhiên làm vị Tam phu nhân này càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nhưng cũng biết vị phu quân này của mình ghét nhất nữ nhân huyên náo, ngang ngược nên đành phải cố nén oán khí này xuống cổ họng, không hề lên tiếng, trong lòng đối với Hàn Lập lại tăng thêm vài phần tức giận.

Chẳng biết qua bao lâu,Tần Bình bỗng nhiên sắc mặt tràn đầy vui mừng chạy trở về. Hơn nữa vừa tiến vào phòng liền lớn tiếng hô:

"Lão gia, Hàn thiếu gia đã trở lại, nhưng lại dẫn theo mấy khách nhân cùng nhau hồi phủ.Hàn thiếu gia hy vọng lão gia có thể an bài mấy người này trú chân ở gần chỗ của hắn."

Tần Ngôn vừa nghe nói thế, trong lòng đã yên ổn trở lại, chỉ cần vị đại thần này không phải không từ mà biệt, đừng nói là mang mấy bằng hữu, cho dù mang mấy chục người trở về lão cũng không có một câu oán hận.

"Một khi Hàn hiền chất đã nói như thế, liền đem Thanh Âm viện phụ cận làm nơi cho bọn họ trú chân là được. Cũng đừng chậm trễ tiếp đãi khách nhân của Hàn hiền chất." Tần Ngôn không cần suy nghĩ nói, điều này càng làm cho vị Tam phu nhân kia sắc mặt khó coi.

"Dạ, tiểu nhân sẽ làm việc này ngay!" Tần bình lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, bộ dáng hăng hái mười phần.

"Lão gia,việc này có chút không ổn! Tần trạch chúng ta có rất nhiều tài sản, cho mấy người lạ bất ngờ đến ở, có phải là rất mạo hiểm không!" Tam phu nhân nhịn không được cẩn thận nói.

Lời này của nàng không phải hoàn toàn nhằm vào Hàn Lập, mà là thật sự nghĩ thấy có vài phần bất an.

Tần Ngôn nghe xong, có chút ngẩn ra, nhưng sau khi do dự một chút liền khoát tay một cái nói:

"Không có gì đáng ngại,bằng hữu của Hàn hiền chất không có vấn đề gì."

Nghe lời nói sủng ái Hàn Lập của Tần Ngôn như vậy, Tam phu nhân hoàn toàn hết chỗ nói.

Lúc này Hàn lập đang ngồi trên chiếc ghế tại chỗ ở của chính mình, trước mặt còn ngồi năm người khác, đúng là Mông Sơn ngũ hữu.

Trong đó có một người thanh niên đang thao thao bất tuyệt thuật lại sự tình gì đó còn mấy người khác ngồi ở bên thỉnh thoảng bổ sung vài câu, Hàn Lập lộ ra vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Tại nơi hoang dã ngoài thành Việt Kinh, Hàn Lập nhờ thần thức cường đại, thành công đem huyết chú của bốn người giải trừ,sau đó liền mang theo mấy người này tiềm nhập đến nơi có vị trung niên nữ tử còn lại.

Ngoài dự đoán của mọi người, bọn họ phi thường thuận lợi đem nàng ta ra, không chút khó khăn.

Tuy cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhưng Hàn Lập cũng đồng dạng giải trừ huyết chú cho nàng ta, rồi mang theo bọn họ cùng nhau trở về Tần trạch.

Kỳ thật cho mấy người này tim nơi khác trú chân không phải là không được, nhưng Hàn Lập đích xác có điểm lo lắng.

Dưới tình huống không có mình giám sát, hắn cũng không dám cam đoan rằng Mông Sơn ngũ hữu thực sự sẽ thành thật cùng mình đồng lòng đối phó đại địch, cho dù mình có ơn giải cứu bọn họ.

Lòng người là khó dò nhất a!

Hôm nay hắn có thể đối với ngươi hết lòng biết ơn, nguyện ý vì ngươi vào sinh ra tử, nhưng ngày mai nếu nhận thấy mạng nhỏ của mình trọng yếu hơn thì có thể làm ra việc ti tiện vong ân bội nghĩa, điểm này Hàn Lập không lấy làm kỳ quái.

Hơn nữa bọn họ cùng với mình không có tình nghĩ kết bái, hơn phân nửa là sẽ quý trọng mạng nhỏ của mình hơn.

Đương nhiên, nếu là đồng dạng hạ cấm chế cùng sử dụng độc dược, cũng không phải là không thể cưỡng bức khống chế được bọn họ. Nhưng nếu nói làm như thế thì mình ở trong mắt bọn họ chỉ sợ cùng những người nọ không có gì khác nhau. Qua một thời gian dài khẳng định sẽ bị bọn họ phản bội.

Nếu là muốn lưu lại cho đối phương ấn tượng xấu, Hàn Lập sẽ không hề e ngại dùng thủ đoạn này. Nhưng là sâu trong nội tâm, Hàn Lập còn có một ít ý tưởng khác.

Nếu lần này thất phái thực sự ngăn cản được xâm lấn của ma đạo, khôi phục kiếp sống tu luyện trước kia, Hàn Lập định tìm một ít người, chuyên môn giúp mình sưu tập phương thuốc và dược liệu. Như vậy hắn liền không cần vất vả chạy đông chạy tây nữa, có thể dùng toàn bộ thời gian để khổ tu,như thế tiến độ tu luyện khẳng định có thể tăng lên rất nhiều.

Mà Mông Sơn ngũ hữu này tu vi pháp lực không phải quá yếu cũng không phải quá cao, đúng là nhân tuyển thích hợp nhất. Cho nên Hàn Lập không định dùng một ít thủ đoạn vô tình để cưỡng bức khống chế họ.

Chẳng qua Hàn Lập chính mình cũng tự biết nếu không có đủ ưu đãi, cho dù là người tu tiên tu vi thấp cũng sẽ không làm những việc lặt vặt cho tu sĩ khác sai bảo. Hơn nữa tâm tính mấy người này rútt cuộc như thế nào, hắn phải tiếp xúc thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể yên tâm. Hết thảy còn phải chờ sau khi việc này chấm dứt mới quyết định lần nữa.

"……Rất xấu hổ! Chúng ta mấy người cho tới bây giờ, ngoại trừ nhận thức vài tu tiên giả bị hại như chúng ta thì hình dáng hai người phát hiệu thi lệnh kia nửa điểm cũng không nhìn thấy! Thật sự không biết nhiều lắm a!" Thanh niên sau khi nói xong hết thảy, trở nên cười khổ.

"Không có gì, đã biết đối phương một tên thuộc tà giáo gọi là Hắc sát giáo, hơn nữa đối phương bắt người khác chủ yếu là để tu luyện tà công, như vậy là đủ rồi." Hàn Lập sau khi nghe xong, lạnh nhạt cười.

"Nhưng Hàn tiền bối, chúng ta có phải ẩn ở nơi đây chờ viện binh đến rồi mới tiếp tục hành động?" Trung niên nử tử mới được cứu ra đột nhiên hỏi một câu.

Bốn người khác nghe xong, đồng dạng lộ ra thần sắc quan tâm nhìn về phía Hàn Lập, xem hắn trả lời như thế nào.

Hàn Lập nghe xong, trong lòng cười lạnh một chút, vài vị này xem ra đều không thể tiếp xúc với người của Hắc Sát giáo thêm lần nữa.Nhưng mà thất phái kia nào có khả năng phái viện binh tới. Hiện tại các phái vì cùng với người của ma đạo đối kháng nên ngay cả lực lượng lưu thủ cũng không đủ, hắn nghĩ dù có biện pháp bẩm báo chi tiết lên thì cũng khẳng định không có người nào đến.

Nhưng may mắn vừa rồi phản hồi thì hắn thông qua người liên lạc của Hoàng Phong cốc ở Việt Kinh gửi cho Lý Hóa Nguyên một phong thư cầu viện, đem việc này nói qua một chút.

Môn phái dù không quan tâm nhưng vị sư phó này sẽ không thể mặc kệ không hỏi đến. Hắn là vì làm việc ông ta giao phó mới rước lấy phiền toán lớn như vậy, nhưng lại chỉ có thể liều chết chống cự, không được chạy! Nếu chống không nổi thì hắn còn không trốn đi sao chứ? Đã sớm chuồn khỏi đây rồi.

Nhưng rốt cuộc có viện binh đến không, Hàn Lập cũng không thực sự quan tâm lắm, phỏng chừng sẽ phái đến cho hắn vài vị sư huynh.

Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Lập trả lời với thần sắc thoải mái:

Đương nhiên không được, tối thiểu chúng ta nên trước khi viện binh đến, thăm dò cứ điểm cùng nhân vật quan trọng của đối phương mới có thể giăng lưới bắt lấy. Nếu đợi tại Tần trạch này thì có chút bị động. Điều này cũng làm cho bọn họ có thời gian truy ra chỗ ở của chúng ta, điều này thực sự rất bất lợi. Tuyệt không thể cho đối phương thong dong bố trí hết thảy.

Nghe xong lời Hàn Lập,Mông Sơn ngũ hữu quay mặt nhìn nhau, lão giả mặt đen vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, trầm giọng nói:

"Tiền bối nói rất có lý, nhưng là chỉ dựa vào một chút manh mối của chúng ta, căn bản là không nắm được cái đuôi của bọn họ! Cái cứ điểm lúc đầu của chúng ta khẳng định là bị bọn họ buông bỏ rồi, chúng ta giống như là không có điểm để bắt đầu."

Lão Nhị cao gầy yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Yên tâm đi, theo các người miêu tả thì xem ra ta đã biết hai tên phát hiệu thi lệnh kia là ai Chỉ cần bắt sống bọn họ, sự tình có quan hệ với Hắc sát giáo có thể rõ hơn phân nửa."

Hàn Lập tựa hồ sớm đoán trước, không vội vàng nói.

Lời này làm mấy người kia ngẩn ra một lát, sau đó đều lộ ra biểu tình kinh hỉ, đối với Hàn Lập càng có thêm cảm giác cao thâm khó lường.

"Được! Một khi Hàn tiền bối đã có kế hoạch,chúng ta hết thảy đều nghe tiền bối phân phó." Lão giả mặt đen quả quyết nói.

Hàn Lập nghe xong,hài lòng gật gật đầu.

"Đêm nay liền hành động, chỉ có động thủ càng nhanh thì đối phương càng không có nhiều sự đề phòng." Hàn Lập nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

"Đêm nay?" Mông Sơn ngũ hữu không khỏi lộ ra vẻ giật mình.

...