Chương 202: Diệt khẩu


...

Hàn Lập chỉ huy bảy thanh tử nhận cùng ngân kiếm giao đấu, lập tức cảm thấy cự kiếm của đối phương

Hàn Lập chỉ huy bảy thanh tử nhận cùng ngân kiếm giao đấu, lập tức cảm thấy cự kiếm của đối phương chính là một món pháp khí, liền đem kim nhận gắt gao áp chặt tới, bảy đạo kim mang liên thủ tạo thành một lưới phòng ngự, công phá mạnh mẽ cự kiếm màu bạc, nhưng cũng không thể vây khốn được chút nào. Ngược lại, dưới sự tấn công của kiếm quang màu bạc, hào quang trên thân kim nhận nhanh chóng ảm đạm, rõ ràng là dấu hiệu kim nhận sắp hỏng, xem ra cũng chỉ là việc sớm muộn!

Hàn Lập đã từng thấy qua uy lực của ngân kiếm nên cũng không lấy làm kinh ngạc. Kim nhận của hắn lấy uy lực mà nói trong số đỉnh cấp pháp khí cũng chỉ là bình thường, không địch nổi ngân kiếm của đối phương cũng là chuyện trong dự kiến, cũng không có gì kinh hãi. Vì thế, Hàn Lập huy động hai thanh kim nhận trong số đó phân ra nhằm về hướng đại hán mà bắn tới, kiểm tra thủ đoạn phòng ngự của đối phương cái đã, thử xem có cưo hội gì không! Dù sao người nếu chết đi, pháp khí cho dù uy lực co lớn, thì cũng không dùng được!

Hai đạo kim mang dưới sự thao túng của Hàn Lập, vừa mới quay đầu, muốn bay về phía hán tử chân trần. Ai ngờ cự kiếm của đối phương đột nhiên ngân quang rực sáng, lấy chuôi kiếm làm trung tâm mà cấp tốc xoay vòng, trong chốc lát đã biến thành một vùng sáng bạc, hơn nữa từ trong trung tâm xuất hiện vô số đạo hấp lực nhè nhẹ, làm cho các kim nhận ở phụ cận tất cả đều chịu ngàn cân đè nén, không thể nhúc nhích được, mà hai thanh kim nhận muốn rời đi đương nhiên cũng không may mắn thoát khỏi.

Gặp phải một màn này, làm cho Hàn Lập cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đợi hắn tỉnh táo lại, cấp tốc nhìn lại về phía đại hán, thì quả nhiên đối phương đang sử dụng một pháp quyết kỳ quái, hai tay đang bay múa xoay vòng!

Hàn Lập không nghĩ nhiều, vội vàng vỗ vào túi trữ vật. Từ bên trong bay ra một thanh phi đao màu lam, cùng một cái phi bạt màu vàng. Hai vật này cũng không dừng lại chút nào, mà trực tiếp hướng về phía đại hán mà bắn nhanh tới.

Hán tử chân trần Cự kiếm môn tay tuy không nhàn rỗi, nhưng hành động của Hàn Lập cũng thấy rõ ràng. Hắn cười lạnh một chút, đột nhiên pháp quyết trên tay biến đổi, một tay nhằm vào trên phi đao cùng phi bạt mà điểm hai cái.

Kết quả Hàn Lập cảm ứng được. Hai kiện pháp khí vốn do mình thao túng nhất thời cùng lúc mất đi sự liên hệ, hơn nữa "vù" "vù" hai tiếng, hai kiện thượng phẩm pháp khí này còn cách bảy tám trượng, đã bị quần sáng màu bạc do cự kiếm tạo ra kia hút vào trung tâm.

"Phụp" "Phụp" hai tiếng, hai kiện thượng phẩm pháp khí vừa mới tiến vào bên trong, đã bị cự kiếm màu bạc cấp tốc luân chuyển, cuốn vào cơn lốc xoáy, còn chưa chống đỡ được bao lâu, đã bị nghiền nát. Các mảnh vụn của pháp khí văng tung tóe tạo thành những đóa sao băng xinh đẹp dị thường.

Hàn Lập hiện tại miệng khô khốc. Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới công pháp của đối phương cùng ngân kiếm lại kỳ diệu như thế, chẳng những kim nhận mà các món đỉnh cấp pháp khí khác, ngay cả một chút tác dụng cũng chưa phát huy, đã bị đối phương phá hủy không còn một mảnh. Cái này thực sự làm cho hắn kinh ngạc.

"Bùng" lại một tiếng nổ truyền đến, Hàn Lập chấn động, cuống quít, sắc mặt đại biến nhận định lại tình hình. Quả nhiên vốn có bảy thanh kim tử nhận, hiện tại chỉ còn lại có sáu thanh, mà ở trung tâm ngân quang lại xuất hiện một cơn mưa màu vàng cực kỳ diễm lệ. Quầng sách bạc dưới sự thao túng của đại hán, bắt đầu hút lấy kim nhận mà phá hủy.

Nếu nói, vừa mới rồi thượng phẩm pháp khí bị ngân kiếm phá hủy, Hàn Lập chỉ là kinh ngạc mà thôi. Nhưng hiện tại một thanh kim nhận mất đi, thực làm cho Hàn Lập lòng đau như cắt. Đây chính là đỉnh cấp pháp khí! Hơn nữa bởi vì nguyên do phải thành bộ, nên thiếu đi một thanh sẽ làm cho uy lực giảm đi không ít.

Hàn Lập đau lòng không thể chần chờ, tay phải vừa lật, cái gương nhỏ lấy được trong tay nữ nhân nhiều bảo vật kia, đã xuất hiện. Hàn Lập cấp tốc rót linh lực vào kính. Sau đó nhắm vào không trung chiếu lên, nhất thời một luồng ánh sáng màu xanh mờ mờ chiếu ra, lập tức đem ngân quang do cự kiếm màu bạc kia hóa thành vây lại, đem kiếm này cùng các kim nhận còn lại vây khốn trong thanh quang, dừng ở giữa không trung không thể nhúc nhích.

Hán tử chân trần, ánh mắt vốn đang đắc ý cuồng nhiệt, vừa nhìn thấy cái kính nhỏ của Hàn Lập, lập tức biến mất vô ảnh vô tung, thần sắc đại biến thất thanh hét lớn:

"Thanh Ngưng kính! Vật ấy sao lại ở trên tay ngươi, cái này chẳng phải là hộ thân pháp khí của Yểm Nguyệt song kiều sao! Chẳng lẻ ngươi đã giết một người trong các nàng?"

Đại hán sau khi nói xong, thì dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Hàn Lập, tựa hồ hắn đã làm ra cái gì đại nghịch bất đạo hay nghịch thiên gì đó, làm cho Hàn Lập trong lòng cảm thấy sợ hãi!

Nghe giọng điệu của đối phương, tựa hồ hắn giữ đỉnh cấp pháp khí này, thì sẽ gặp phải phiền toái lớn gì đó, hắn không khỏi tạm thời dừng tay, muốn nghe đối phương nói cái gì đó.

"Có ý gì? Người kia đâu phải là do ta giết, là ta lấy được từ trong tay tên Phong Nhạc! Chẳng lẻ có gì không đúng?" Hàn Lập cau mày, sắc mặt rất khó coi mà nói.

"Hắc hắc, mấy lời này của các hạ, đi mà nói với tổ mẫu của Yểm Nguyệt song kiều! Nhìn xem người ta là một tu sĩ Kết đan kỳ, Trưởng lão Yểm Nguyệt tông, chịu nghe lời giải thích của một đệ tử Luyện khí kỳ như ngươi sao chứ?" Đại hán chân trần cười lạnh vài tiếng, trào phúng nói.

Trong lòng đột nhiên trầm xuống, biết nếu lời của đối phương là thật, như vậy không thể giải thích rõ ràng! Hắn một chút chứng cớ người không phải do hắn giết cũng không có, ngược lại pháp khí lại ở trên tay hắn. Do đó, vị Trưởng lão Yểm Nguyệt tông kia, quá nửa là sẽ không buông tha "hung thủ" là hắn.

"Phiền toái này thật lớn!" Tưởng tượng đến việc sẽ có một vị cao thủ Kết đan kỳ tới lấy cái mạng nhỏ của mình, Hàn Lập chẳng những mồm miệng khô khốc, thậm chí buồn bực muốn hộc cả máu ra.

Lại nói tiếp, hắn thật đúng là cực kỳ oan uổng! Chẳng những người thực không phải do hắn giết, hơn nữa hắn giết Phong Nhạc còn xem như giúp ác nữ kia báo cừu! Mà nếu thật sự kết quả thật bị tu sĩ Kết đan kỳ kia đuổi giết, cái này thật đúng là không có cách nào nói lý được!

Dù sao ngoời chết cũng chỉ là một tên đệ tử Luyện khí kỳ, so với giết một con kiến cũng không có gì khác nhau, làm sao mà phí công nghe nghe mình phân biện cái gì! Mà sư môn Hoàng phong cốc của mình, quá nửa cũng sẽ không vì một kẻ vô danh tiểu tốt như mình, mà đắc tội với Trưởng lão của Yểm Nguyệt tông!

Hàn Lập càng nghĩ, càng thấy tiền đồ càng thảm, hậu quả rất lớn! Chẳng lẻ thực sau khi vừa ra khỏi cấm địa, liền phải lập tức cao chạy xa bay, ẩn tính mai danh trốn khỏi nước sao? Hàn Lập thật không muốn như vậy!

Đại hán đối với biểu tình âm trầm của Hàn Lập thấy rõ, không khỏi ha hả cười to lên.

Tiếng cười của hán tử chân trần càng lớn, Hàn Lập thần sắc càng lo lắng! Đột nhiên một thanh âm nho nhỏ truyền đến.

"Tất cả chúng ta giữ bí mật, không nói cho người khác, không phải là tốt hơn sao?"

Cô gái áo lục ở một bên nghe được rõ ràng, do do dự dự nói lên một câu.

"Giữ bí mật?"

Hàn Lập cùng đại hán đều không tự kìm hãm được rùng mình, sau đó lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nhau, bỗng nhiên đều không nói gì nữa.

Cô gái còn đang muốn nói nữa, bị biểu hiện kỳ quái của hai người, lập tức làm cho sợ tới mức phải nuốt trở lại, đành phải chỉ dám nhìn, không dám mở miệng nói nữa.

Trong sự trầm mặc, Hàn Lập bỗng nhiên để hai tay xuống, chậm rãi bước tới phụ cận, từng bước một mà đi tới. Mà đại hán nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hàn Lập, trong ánh mắt thần sắc đầy vẻ thận trọng.

Loại trầm tĩnh này làm cho tim của người ta chậm rãi gia tốc, sau khi duy trì thời gian một chén trà nhỏ, đã bị đại hán chân trần thần sắc trịnh trọng mở miệng phá tan.

"Thực không nghĩ tới, hai người chúng ta bị tiểu nha đầu này nhắc nhở! Xem ra người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc thì sáng suốt hơn, thật đúng là không sai! Hiện tại, các hạ nhất định là tính giết người diệt khẩu!"

"Không sai, nếu có con đường khác, ta thực cũng không nghĩ đối với huynh đài lại khởi sát tâm! Kiếm thuật của huynh đài, có thể nói là thần diệu tuyệt luân! Tại hạ vốn thức sự kính nể!" Hàn Lập thở dài, bước chân rốt cục ngừng lại, bất đắc dĩ đối mặt với đại hán mà nói.

"Xem ra cho dù thề độc, các hạ cũng không tin!" Đại hán lại im lặng một hồi, đột nhiên trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, bức người mà nói.

"Đúng vậy, ta luôn tin tưởng rằng người chết sẽ không tiết lộ bí mật!" Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, lấy thanh âm lạnh thấu xương đáp lại.

"Tốt! Một khi đã như vậy, cũng không cần phải nói những lời vô nghĩa, ngươi và ta nhất quyết sinh tử đi thôi!" Hán tử chân trần hai hàng lông mày cau lại, hào khí dâng trào nói.

"Nhất quyết sinh tử? Không đúng, phải nói là các hạ chết chắc!" Hàn Lập sau khi nghe xong lời đại hán nói, cười cười quỷ dị, lắc lắc đầu nhẹ nhàng nói.

"Thúi lắm, ngươi nghĩ tạm thời vây khốn được ngân kiếm của ta, thì có thể thắng được ta sao! Thủ đoạn của ta ngươi còn chưa biết hết được đâu!" Đại hán nghe vậy giận dữ, lập tức mắng to, hơn nữa khoát tay, trên tay đột nhiên ngân quang lập lòe, xuất hiện kiếm quang như là ngân kiếm ở trên không trung.

"Các hạ vẫn không có chú ý, khoảng cách giữa chúng ta, đã trong vòng mười trượng!" Hàn Lập thần sắc khác thường nhìn đại hán, thở dài nói, sau đó thân hình đột nhiên mơ hồ, cả người biến mất vào trong không khí.

"Chỉ cần cùng ta trong vòng mười trượng, lại không thi triển thuật phòng hộ, thì việc sinh tử của ngươi cơ bản là nằm trong suy nghĩ của ta!" Thanh âm của Hàn Lập vẫn còn đang quanh quẩn trong hư không, khi hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng của đại hán còn đang kinh hoảng thất thố, thì chữ cuối cùng mới chấm dứt.

"Mà ngươi, hiện tại đã là người chết!" Hàn Lập đem ti tuyến vừa mới huy động chậm rãi thu hồi, thấp giọng lẩm bẩm nói.

Đại hán vẻ mặt ngây ngốc vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên trên cổ xuất hiện một lằn máu đỏ, sau đó đầu rời khỏi cổ lăn về phía trước, thực sự là đã chết rồi.

Hàn Lập chuyển thân nhìn thi thể của đại hán, một tia suy nghĩ chợt lóe lên. Đại hán này thực lực tuyệt đối không dưới Phong Nhạc kia, nhưng hắn vẫn sơ sót, để cho mình tiến tới với khoảng cách gần như thế. Hắn chết cũng không oan uổng tí nào!

"Ngươi có phải cũng muốn giết ta diệt khẩu?"

Hàn Lập bỗng nhiên nghe một câu nói như thế, thanh âm yếu ớt tràn ngập sự kinh hãi, hoài nghi cùng sợ hãi bất an.

...