...
Nghe xong hai người Triệu Vô Quy nói, chúng tu sĩ trong sảnh hít sâu một hơi, thần sắc trên mặt cũng khác nhau.
Một nửa khả năng rơi rụng, nhiệm vụ này cũng là quá hung hiểm. Mà ở lại Thiên Uyên Thành cũng bất quá chỉ có sáu thành là có thể nghênh đón dị tộc xâm lấn. Nếu chỉ là một dị tộc công thành, không ít người vẫn tin rằng sẽ vượt qua kiếp nạn này.
Nếu mà như vậy, việc tiếp nhận nhiệm vụ lần này tựa hồ nguy hiểm lại càng lớn hơn.
Đương nhiên sự việc này liên quan đến mạng sống, hiển nhiên không thể đơn giản tính toán như vậy, cho nên mọi người đều có các tính toán cân nhắc kỹ càng.
Nhất thời, trong đại sảnh lại yên tĩnh không một tiếng động.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
"Chư vị đạo hữu không cần lập tức đưa ra quyết định, những nhiệm vụ này sẽ được tuyên bố trong nhiều năm. Hơn nữa còn có quyết định, chỉ cần vừa tiếp nhận nhiệm vụ, thì lập tức sẽ chuyển giao chức vụ đang nắm giữ. Cho nên các đạo hữu cũng không cần lo lắng." Tu sĩ họ Văn cuối cùng lại bổ sung thêm vài câu. "Nghe tiền bối nói vậy, cho dù ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà việc Diệt Trần Đan giải quyết như thế nào. Nếu không có Diệt Trần Đan, cho dù bọn tại hạ hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ rơi rụng dưới Lưỡng Sắc Thiên Kiếp".
Hàn Lập bắt đầu mở miệng.
"Nguyên lai là Hàn hiền chất. Điều này không cần lo lắng. Cho các ngươi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm này, đó chính là hành động đánh cược. Hiển nhiên trước khi bọn ngươi xuất phát sẽ phát đủ số Diệt Trần Đan. Nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, linh đan này cũng sẽ bị thiết hạ cấm chế. Trừ phi các ngươi thực sự có thể hoàn thành được nhiệm vụ, nếu không Diệt Trần Đan tự động hủy đi. Ngoài ra chư vị đừng có ý niệm vọng tưởng trong đầu là trên đường vứt bỏ nhiệm vụ mà bỏ trốn. Nếu không hậu quả như thế nào, chính các ngươi cũng rất rõ." Triệu Vô Quy nhàn nhạt tiếp lời.
"Thì ra là thế, đa tạ tiền bối giải thích." Hàn Lập gật đầu, rồi thản nhiên ngồi xuống.
Trong sảnh mọi người nghe được lời nói của Triệu Vô Quy, trên mặt không chút dị sắc, nhưng trong lòng không hẹn mà cùng cười khổ.
Trong lòng mấy người kia đang ấp ủ ý tưởng này, tự nhiên đã hoàn toàn tan biến.
"Những gì nên nói, hai ta đều đã nói cho chư vị. Nhiệm vụ lần thứ nhất sẽ bắt đầu ở nửa tháng sau. Nếu thật muốn nhận lấy những nhiệm vụ này, tốt nhất hãy sớm chuẩn bị. Mặc dù nhiệm vụ là do Lôi La trưởng lão cố ý bố trí cho các ngươi, nhưng nếu là thực sự có những tu sĩ khác tiếp nhận, thì cũng không thể từ chối. Tốt lắm, tụ hội đến đây kết thúc, mọi người hãy trở về tự cân nhắc lợi hại." Cuối cùng tu sĩ họ Văn cười nhẹ, dặn dò một câu, rồi tuyên bố kết thúc tụ hội.
Lập tức hắn và Triệu Vô Quy đứng dậy, dẫn đầu bước đi trước ra đại sảnh.
Trong sảnh, mọi người yên tĩnh trong chốc lát, sau cũng lục tục có người đi ra ngoài. Đại đa số đều cau mày, bộ dạng đầy tâm tư suy nghĩ.
Hàn Lập thì vẫn chưa vội vã đi ra ngoài, mà là lẳng lặng ngồi trên ghế, như đang suy nghĩ cân nhắc một điều gì đó.
Một lát sau, trong sảnh chỉ còn vài người.
"Thế nào, Hàn huynh đối với mấy nhiệm vụ này có chút động tâm sao." Cách đó không xa một người đi tới, mỉm cười nói với Hàn Lập.
Hàn Lập thần sắc vừa động, thấy có người tới, cũng mỉm cười trả lời.
"Nguyên lai là Huyên tiên tử, tại hạ đúng là có chút ý định. Các tiền bối an bài lựa chọn kế này, thực chất cũng coi như một loại kế sách thoát thân. Chỉ là hơi chút nguy hiểm."
Không ngờ người này là chính là nữ tu vận thanh sắc cung trang, tu vi đã đến Hóa Thần trung kỳ.
Trước kia, Hàn Lập từng gặp qua nàng ta mấy lần trong tụ hội, cũng nói qua mấy câu, cũng là xem như là người quen biết.
"Nghe nói trước đó không lâu trong lúc tuần tra, Hàn huynh một mình một thân bắt giữ một gã lục ảnh. E rằng thần thông Hàn huynh có thể so với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ. Đạo hữu nếu đồng ý tiếp nhận những nhiệm vụ này, thì chắc khả năng hoàn thành nhiệm vụ so với các đồng đạo khác lớn rất nhiều. Nếu được, ta và ngươi liên thủ, như thê nào?" nữ tử họ Huyên thản nhiên cười nói.
Tuy rằng khuôn mặt nàng được che bởi một tấm lụa mỏng, nhưng vẫn không thể che được làn da cùng ánh mắt tuyệt đẹp. Hiển nhiên đây là một tuyệt đại giai nhân tư sắc hơn người. Hàn Lập nghe được lời này đầu tiên là có chút bất ngờ, nhưng rồi khi nhìn khuôn mặt nàng trong chốc lát sau, mới chậm rãi lắc đầu.
"Đạo hữu thật sự quá lời rồi. Tại hạ chẳng qua vừa mới tiến giai lên cảnh giới trung kỳ chưa được bao lâu, sao có thể so sánh cùng tiên tử. Còn về việc sẽ đồng ý nhận hay không nhận nhiệm vụ, Hàn mỗ chưa thật sự chuẩn bị tốt, hiện tại nếu đưa ngay quyết định thì có chút quá sớm."
Hàn Lập nói đầy khách khí, nhưng lộ ra ẩn ý từ chối nhã nhặn.
Huyên tính nữ tử nghe Hàn Lập trả lời vậy, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cũng không có ý tiếp tục nói về vấn đề đó nữa. Sau đó, nữ tử cùng Hàn Lập hàn huyên vài câu rồi cáo từ rời đi trước.
Sau khi bóng dáng nữ tử biến mất sau cửa sảnh, ánh mắt Hàn Lập mới thu lại, âm thầm suy nghĩ.
Tuy rằng nữ tử này tu vi không kém, lại tu luyện một loại thần thông tên là Tam Thiên Thuý, nghe nói lợi hại phi thường. Nhưng nàng luôn luôn làm việc một mình, hơn nữa trên người hắn mang trọng bảo không muốn để người ngoài biết, cho dù là tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng căn bản sẽ không nghĩ đến việc liên thủ. Huống hồ trước mắt Hàn Lập còn một chuyện trọng yếu. Cho dù ngày mai việc bùng nổ dị tộc công thành, hắn cũng không cách nào rời đi.
Hắn vẫn cho hơn vạn con Phệ Kim Trùng ăn Nghê Thường Thảo, rốt cục ở một năm trước đã đủ điều kiện để chuyển hóa sang thể trưởng thành hết thảy. Tất cả đã được hắn dùng bí thuật có được từ Thiên Lan thánh nữ té luyện thúc dục một lượt.
Ngắn thì mấy tháng, lâu là vài năm, loại linh trùng này mới chuyển hóa hoàn toàn sang thể trưởng thành, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ đi trong lúc này gây ra việc gián đoạn tiến hóa, khiến loại linh trùng này tiến giai thất bại.
Hàn Lập trong lòng có chút lo lắng, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng đứng dậy rời khỏi nơi đây.
Một đạo cầu vồng thanh sắc bùng lên, hướng về phía nội thành.
Đợt tọa đàm hơn mười ngày sau ở Thiên Quảng Điện, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Trở lại Thạch tháp, vừa từ trên không hạ xuống, Hàn Lập lập tức tiến vào tĩnh thất, mở ra cấm chế, khoanh chân ngồi tại một chiếc trên bồ đoàn trong tĩnh thất.
Hắn khẽ lật bàn tay, trong tay hiện ra một bình ngọc màu vàng, từ trong bình đổ ra một viên đan hoàn màu xanh, rồi lập tức bỏ vào miệng.
Nhất thời một tầng nhàn nhạt thanh quang hiện lên ở trên người.
Hàn Lập trong mắt tinh quang chợt lóe, đem song chưởng vươn ra, mười ngón mở đều, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
" Phốc" một tiếng vang nhỏ, chỗ đỉnh đầu Hàn Lập linh quang chợt lóe, một Nguyên Anh cao hai tấc hiện lên.
Nguyên Anh chân đạp tiểu đỉnh, quanh thân có hơn mười tiểu phi kiếm nhỏ như kim khâu đủ các màu sắc bay múa xung quanh, thoạt nhìn khí thế phi phàm.
Nguyên Anh này cúi đầu nhìn thân thể bên dưới, nó vươn hai bàn tay, hai mắt sáng lên, khóe miệng khẽ cười.
Miệng hé ra, một hỏa cầu bạch sắc được phun ra, hỏa cầu chợt lóe rồi bay về phía một bàn tay, nhất thời "Phanh" một tiếng nổ to, ngọn lửa ngân sắc lập lòe đem bàn tay bên trong bao phủ trong đó.
Một màn quỷ dị xuất hiện! Nguyên bổn nhìn như bình thường, nhưng mặt ngoài bàn tay đột nhiên chợt lóe hắc mang, đồng thời trên năm ngón tay hiện ra xương trắng, trên đầu ngón tay đều có một cái đầu lâu trông rất sống động
Đầu lâu vặn vẹo trong hỏa diễm ngân sắc, dường như tất cả đều sống lại, đều hiện ra nét mặt bất đồng, có con trông thư sướng cực kỳ, có con lại dường như thống khổ không chịu nổi, ngoài ra còn có một bộ dạng ngơ ngác đờ đẫn.
Nhưng vô luận loại bộ dáng nào, các đầu khô lâu này ở trong Ngân Diễm lúc lớn lúc nhỏ biến ảo không ngừng, mà càng thêm không thể tưởng tượng được chính là bàn tay Hàn Lập, nó cũng theo đó mà biến hóa hô ứng, tỏ nhỏ không ngừng, hơn nữa da thịt dần dần trở lên trong suốt, dường như không còn phải là thân thể huyết nhục, mà là một loại mỹ ngọc.
Nguyên Anh khẽ nghiêng đầu, miệng lại hé ra, lại phun ra một đoàn hỏa cầu tới lòng bàn tay còn lại.
Ngân quang đại phóng, ngọn lửa yêu dị đem bàn tay này bao vây trong đó.
Nhưng làm cho người ta khó có thể tin chính là bàn tay này ở trong Ngân Diễm không có giống bàn tay kia trở lên trong suốt, mà lại trở nên tối đen như mực. Một lát sau, trong lòng bàn tay cùng mu bàn tay đồng thời hiện ra đồ án một tòa núi nhỏ, mặt ngoài chớp động hôi mang thần bí lúc tối lúc sáng.
Ngay tại hai bàn tay đều hiện ra cảnh tượng thần kỳ thì cũng là lúc hỏa diễm ngân sắc dừng lại, Nguyên Anh vốn ở trên đỉnh đầu Hàn Lập, cuối cùng lại biến mất không thấy gì nữa.
Cơ hồ cùng lúc đó, thanh quang quanh thân thể Hàn Lập bỗng nhiên biến đổi thành kim quang nhàn nhạt, sau lưng cũng hiện ra một đạo kim sắc hư ảnh.
Bóng dáng này mơ hồ dị thường, đồng thời có được ba chiếc đầu, sáu cánh tay.
Trên cổ tay cùng hai gò má trơ trụ của Hàn Lập hiện ra từng kí hiệu kim sắc hình vuông, chúng chuyển động trên da thịt Hàn Lập tới lui không ngừng. Từ xa nhìn lại nhưng dường như kết thành từng phiến kim sắc lân phiến, cả người Hàn Lập phủ trong kim quang, giống như thần Phật, thần bí vạn phần.
Hơn mười ngày sau, Hàn Lập thần sắc bình tĩnh từ trong mật thất bế quan đi ra, hắn tham gia vào đợt giảng đạo trên Thiên Quảng Điện liên tục ba ngày ba đêm. Lúc sau, khi cảm thấy hài lòng mới rời khỏi Thiên Uyên Thành, quay trở về động phủ của mình.
Ngay khi Hàn Lập trở lại động phủ mới được một tháng, trưởng thành lão hội quả nhiên tuyên bố đợt nhiệm vụ nguy hiểm vô cùng, nhưng công cũng rất lớn. Những nhiệm vụ lần này phần lớn là có liên quan đến dị tộc, nhưng những người được yêu cầu đều là tu sĩ Hóa Thần.
Nhất thời trong thành trở lên náo động một phen.
Nhưng bởi vì nhiệm vụ lần này thực sự quá nguy hiểm, khiến số người đến nhận rất ít.
Mà ngay tại lúc này, chợt có vài tên khách không mời mà đến xuất hiện tại linh địa của Hàn Lập.
Trong động phủ, những người này cùng hắn mật đàm ước chừng hơn nửa ngày sau mới rời đi. Chỉ để lại Hàn Lập sắc mặt âm tình bất định, ở trong mật thất cân nhắc. Mấy ngày sau, rốt cục trong lòng đã quyết định.
Bốn tháng sau, Phệ Kim Trùng hơn phân nửa đã thành thục, sáu, bảy ngàn linh trùng rốt cục trở thành thể trưởng thành chân chính.
Hàn Lập thu lại linh trùng cùng mọi thứ trong động phủ, rồi lại tiếp nhận một nhiệm vụ thần bí ở nơi bí mật trong Thiên Uyên Thành, sau đó liền biến mất khỏi thành.
Sau đó không lâu Hàn Lập trở lại tiểu đội, cũng nhận được mệnh lệnh cấp trên, thay đổi một Hóa Thần Kỳ tu sĩ khác đảm nhiệm là đội trưởng.
Cũng như Hàn Lập lần này đột nhiên các tu sĩ khác cũng biến mất một cách thần bí, trong số bọn họ không chỉ có tu sĩ Phi thăng, cũng có tán tu bình thường, cũng có một ít đệ tử thế gia thần bí.
Mà những người này đều chung đặc điểm đều là tu sĩ Hóa Thần kích, hơn nữa là còn là những người nổi danh trong nhóm tu sĩ Hóa Thần.
...