...
Ngón tay Hàn Lập khẽ bắn ra, kiếm quang màu xanh không một tiếng động đâm vào vách tường nửa tấc.
Thấy vậy, Hàn Lập nét vui mừng còn chưa kịp hiện ra trên mặt thì hồng quang chợt lóe, một tấm màn ánh sáng từ vách tường hiện ra. Mũi nhọn của thanh tiểu kiếm bị đẩy ngược trở ra một cách mạnh mẽ.
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn không muốn chịu thua.
Bàn tay vươn ra, một thanh tiểu kiếm lớn hơn một tấc từ bàn tay hắn bắn ra, xoay trên đỉnh đầu Hàn Lập một vòng rồi vững vàng đứng ở trước ngực hắn.
Hàn Lập ngầm thúc dục kiếm quyết, một đạo điện hồ màu vàng từ trên thân kiếm bắn ra, tiếp theo thanh quang của tiểu kiếm lại cấp tốc xoay tròn, hung mãnh đánh tới vách tường một cái.
Một tiếng va chạm rất nhỏ truyền đến, Ích Tà Thần Lôi bùng nổ ra. Trên vách tường chớp lên một mảnh hồng Quang.
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia chờ đợi, nhưng sau đó lộ ra vẻ thất vọng.
Tiểu kiếm được lôi quang mở đường, nên có thể tiến sâu vào một tấc. Còn vách tường chỗ bị đánh sâu vào liền bắn ngược ra ánh sáng ngũ sắc mờ mờ.
Bức tường san hô chắc chắn là được yêu tu gia trì thêm nhiều tầng cấm chế cực kỳ lợi hại.
Chỉ bằng vào pháp bảo mà nghĩ đến việc phá vách tường, khả năng này thật sự không lớn!
Hàn Lập sau khi thu hồi pháp bảo vào trong cơ thể, cau mày đứng lên, một tay theo bản năng đặt trên linh thú túi.
Hắn tin tưởng rằng dù cấm chế trên vách rất là thần diệu, nhưng cũng chịu không nổi sẽ bị đám Phệ Kim Trùng thôn phệ.
Nhưng suy nghĩ một chút thì hắn lại không dám thả đám linh trùng này ra.
Đám kim trùng thôn phệ cấm chế này sẽ mất rất nhiều thời gian, ít nhất cũng phải mất nữa khắc công phu.
Với thời gian dài như vậy, sợ rằng yêu tu Phong Hi sẽ cảm ứng được lại đây xem xét.
Lấy tốc độ yêu dị của đối phương mà nói, hắn căn bản là không có cơ hội chạy thoát được.
Sau một hồi tự đánh giá, Hàn Lập liền bực tức liếc mắt nhìn bức tường bằng san hô một cái, rồi với sắc mặt khó coi trở lại ngồi trên ngọc tháp.
Giờ phút này, hắn đã cảm thấy trong bụng bắt đầu nóng lên, xem ra Bích Diễm Tửu đã bắt đầu có hiệu lực.
Không biết rượu này có gì cổ quái, Hàn Lập cũng không dám chậm trễ, mà liền ổn định tinh thần, bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Hắn nhắm hai mắt lại nhìn kỹ bên trong cơ thể một chút, nhướng mày lên thì thấy từ trong tam sắc kim đan bức ra một đám đan hỏa màu xanh. Nó liền đè ép một đoàn chất lỏng bích lục, trong nháy mắt đã bị đám đan hỏa này quấn hết chung quanh.
Không bao lâu sau trên mặt Hàn Lập không chút thay đổi.
Quá trình luyện hóa Bích Diễm Tửu rất thong thả, hơn một tháng sau, số rượu này mới được luyện hóa đi hơn một phần tư.
Xem ra tên Liệt Phong Thú nói cần dùng hơn nửa năm thời gian mới luyện hoá xong thật không có khoa trương chút nào.
Nhưng tốc độ như thế thì quá chậm, làm cho Hàn Lập không khỏi nôn nóng.
Nếu nửa năm sau mà hắn không cách nào tiến vào hậu kỳ, hắn tin tưởng rằng Liệt Phong Thú Phong Hi chắc chắn sẽ một trảo mà lấy mạng hắn.
Vì vậy hắn đã quyết định trong lòng, liền mạo hiểm bức toàn bộ đan hoả từ kim đan ra. So với lần trước, lần này ngọn lửa màu xanh to hơn nhiều, bao hết phần lục dịch còn lại vào bên trong. Hàn lập không tiếc linh lực, thúc giục mạnh mẽ pháp lực đẩy nhanh tiến trình luyện hoá.
Nếu như làm như vậy mà nói, Hàn Lập sẽ phải tiêu hao gấp bội pháp lực. Cứ cách một thời gian ngắn, hắn không chút thương tiếc liền nuốt vào một giọt linh dịch ngàn năm để duy trì đan hỏa hoạt động liên tục.
Cứ như vậy sau hai tháng xa xỉ sử dụng đan hỏa, số rượu này đã được luyện hóa đi hai phần ba, mắt thấy có thể hoàn toàn luyện hoá xong sớm hơn dự định.
Trong lòng Hàn Lập có chút buông lỏng.
Đúng lúc này, thì có việc ngoài ý muốn xuất hiện.
Trước đây do muốn liếu chết nên Hàn Lập nuốt viên Kiền Lam Băng Châu. Sau này bởi vì kiêng kỵ Liệt Phong Thú nên hắn vẫn liều mạng để bảo vật này ở trong bụng mà không có lấy ra.
Nhưng vào ngày hôm nay, pháp lực của Hàn Lập vừa mới hao hết nên cần phải nuốt linh dịch ngàn năm để khôi phục lại linh lực.
Không biết vì cái gì mà Kiền Lam Băng Châu ở bên ngoài Ích Tà Thần Lôi đột nhiên bắt đầu chuyển động biến hình trong cơ thể.
Sau khi thấy cảnh này, hắn liền tập trung toàn bộ tinh thần quan sát động tĩnh bên trong cơ thể của mình, sợ đến mức hồn muốn bay lên trời ngay.
Lúc này pháp lực của Hắn đã khô kiệt, không cách nào phản ứng xử lý cho tốt được. Mắt thấy bề ngoài của viên châu này không ngừng chớp động, trong tình thế cấp bách này, hắn liền thúc giục mạnh mẽ phần còn thừa của Bích Diễm Tửu, dùng nó bao lấy Kiền Lam Băng Châu đang chớp động không yên.
Tim của Hàn Lập đập mạnh liên hồi, trên mặt không còn một tia huyết sắc.
Dùng Bích Diễm Tửu bao vây lấy Kiền Lam Băng Châu, không biết nó tạo ra cái gì nữa, mà việc này cũng chỉ có trời mới biết thôi.
Một khi nghĩ đến việc viên châu này bạo nổ trong cơ thể, Hàn Lập chỉ cảm thấy hai tay lạnh lẽo, mồ hôi nóng xuất ra trên lưng.
May mắn tới giờ không có việc gì xảy ra. Có lẽ giống như việc mèo mù gặp phải chuột chết hay không nữa. Mà Kiền Lam Châu vẫn không tự bạo còn nằm nguyên bên trong Bích Diễm Tửu. Một lát sau mọi thứ đều bình thường trở lại.
Hàn Lập thở ra một hơi cho nhẹ người, rồi sờ tới mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng có cảm giác như vừa trốn thoát khỏi thiên đàng.
Hắn vội vàng nuốt vào một giọt linh dịch ngàn năm, chờ pháp lực hơi hồi phục liền đem hạt châu này đi ra, nghĩ lại mà sợ gặp thêm cảnh này lần nữa.
Thứ này đặt ở trong cơ thể, giống Hàn Lập đang đùa với lửa.
Sau khi hắn sắp xếp mọi thứ thoả đáng xong hết, hắn mới nhìn kỹ tình trạng của cơ thể thì hắn bổng nhiên phát hiện.
Hắn không biết khi nào, mà hắn đã đột phá bình cảnh một cách lặng yên mà tiến vào Kết Đan Hậu Kỳ.
Hàn Lập đầu tiên là ngây ra như phỗng, tiếp theo vừa vui mừng vừa sợ hãi!
Nói thật, đến bây giờ hắn cũng không cảm nhận được hiệu quả đặc thù của Bích Diễm Tửu.
Nhưng hôm nay phần rượu còn lại chưa luyện hóa xong, mà chính mình lại đột phá bình cảnh. Điều này làm cho Hàn Lập thật sự có cảm giác khó tin!
Hắn liền muốn thử tu vi của mình một chút, lúc này hắn có thể đồng thời xuất ra được hai mươi bốn Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, mà vẫn dễ dàng điều khiển, thao túng.
Điều này làm cho thực lực của hắn lập tức tăng lên rất nhiều!
Nhưng Hàn Lập cũng chỉ vui mừng trong chốc lát. Cũng không có lãng phí phần Bích Diễm Tửu còn thừa, hắn tiếp tục xếp bằng ngồi xuống tiếp tục tu luyện, luyện hóa hoàn toàn phần rượu còn thừa, đồng thời củng cố thêm tu vi của mình.
Sau đó hắn mới bắt đầu suy nghĩ xem Liệt Phong Thú cấp chín này muốn bắt hắn làm việc gì, đồng thời cũng suy nghĩ cách trốn đi.
Thấy thời gian nửa năm gần hết, thần sắc của Hàn Lập càng ngày càng trầm trọng, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ lo âu.
Thời gian nửa năm vừa qua được mấy ngày, bức tường san hô chuyển động tạo ra một cái cửa động, tiếp theo là tiếng nói của Phong Hi từ bên ngoài truyền vào.
"Mời Lệ đạo hữu đi ra, thời gian cũng không sai biệt lắm. Không biết tu vi của đạo hữu có tinh tiến hay không?"
Hàn Lập ngồi ở trên ngọc tháp, mặt không chút thay đổi giương đôi mắt nhìn, không nói một lời, mà đứng dậy đi tới.
Bên ngoài Phong Hi đang híp mắt chờ hắn.
Vừa thấy Hàn Lập đi ra, vị cửu cấp yêu tu lập tức cẩn thận đánh giá Hàn Lập một phen, một lát sau cười lên ha hả.
"Tốt, tốt! Chúc mừng đạo hữu đã tiến vào hậu kỳ, xem ra Bích Diễm Tửu của Phong mỗ cũng không có lãng phí" Phong Hi sắc mặt đầy vẻ vui mừng. Xem ra Hàn Lập công pháp đại thành, đúng như hắn mong muốn.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, trong lòng có chút cảnh giác.
"Lệ đạo hữu đi theo ta! Ta giới thiệu ngươi với hai vị bằng hữu yêu tộc của ta. Lúc này đây, ta muốn ba vị chung sức hợp tác cùng ta làm chút việc. Thì việc này mới có thể thành công!" Phong Hi cười hì hì nói, nhìn Hàn Lập với vẻ mặt thật là ôn hòa.
"Còn có hai vị tiền bối?" Hàn Lập vừa nghe lời này, trong lòng liền hoảng sợ.
"Đúng. Hai vị này là bạn tốt của ta, tu vi đang ở giai đoạn hoá hình, còn đối loài người các ngươi gọi là yêu thú cấp tám. Nhưng hai người bọn hắn xuất thân Thiên địa linh tộc, nếu nói về bản lĩnh thần thông chân chính, tuyệt không yếu hơn ta bao nhiêu. Nhưng có điều khi gặp bọn họ, ngươi không nên nói chuyện nhiều. Hai người bọn họ đứng hàng đầu của ở hải tộc, thật sự không có hảo cảm đối với nhân loại các ngươi" Phong Hi thâm ý sâu sắc nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái, mơ hồ báo cho biết.
Hàn Lập trong lòng rùng mình, trầm giọng đáp.
Một lát sau, Phong Hi mang theo Hàn Lập đi tới đại sảnh, Hàn Lập liếc mắt một cái nhìn thấy hai người bạn tốt của đối phương.
Kết quả, Hàn Lập sắc mặt không khỏi biến đổi.
Này hai người một người chính là Giao Thủ Cương Vĩ, cả người đầy lân phiến màu đỏ. Còn ngươi kia là Quy Xác Thanh Diện, thân hình cao lớn dị thường.
Người kia tạm thời không nói đến, nhưng còn Giao Thủ Cương Vĩ này chẳng phải là Độc Giao ngày đó ở vùng biển phụ cận từng ra tay giết hại các tu sĩ nhân loại sao? Còn người kia, mặc dù Hàn Lập chưa gặp qua bao giờ, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần là cự quy mới vừa độ kiếp thành công biến hóa ra.
Hai gã yêu thú cấp tám vừa thấy Phong Hi đi ra, đồng loạt quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Vị Độc Giao vừa thấy Hàn Lập, trên mặt liền biến sắc, hàn quang trong đôi mắt màu lục chợt lóe lên, nhìn kỹ dò xét Hàn Lập một chút.
"Nhân loại, ngươi trước kia đã gặp qua ta?" mặc dù thanh âm có chút hàm hồ nhưng lạnh như băng hỏi. Mặc dù vậy người ta nghe vẫn có thể hiểu rõ ràng được.
Nghe lời này, Hàn Lập trong lòng chần chờ một chút.
Xem ra ngày đó do sử dụng huyết sắc phi phong, nên đối phương cũng không thấy rõ tướng mạo của hắn.
Như vậy, việc ngày đó hắn đại chiến cùng với nhân loại tuyệt đối không được nhắc tới, nếu không chỉ chuốc lấy phiền toái. Xem ra chỉ có thể hàm hồ trả lời cho qua chuyện.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập vội ho một tiếng, rồi lấy lại bình tĩnh nói:.
"Đây là lần đầu tiên tại hạ thấy tiền bối. Chỉ là vãn bối kiến thức nông cạn, chưa từng thấy giao long, cho nên có chút thất thố. Mong rằng tiền bối thứ tội" Rơi vào đường cùng, Hàn Lập chỉ biết tự đánh giá mình thấp. Để tránh việc gì đó phiền toái tới mình.
...